Thế Giới Phép Thuật

Chương 85: Tác hợp (2)

Rào rào…

Nước, băng và hơi sương lạnh ngắt thổi ngược lên từ hồ nước ở khu rừng xanh, nơi mà Mỹ Triều dẫn hắn tới. Minh cũng bị dòng nước cuốn đi một đoạn, hắn không bất ngờ khi xung quanh bị đóng băng nhanh chóng, lượng nước trào ra khỏi hồ lan vào cánh rừng đóng băng mọi thứ. Riêng hồ nước kia vẫn còn một lỗ nhỏ không bị đóng, Minh định nhảy xuống để quay trở lại núi băng thì phát hiện một bóng người ngồi trên tảng đá cách đó không xa, người này không bị nước đóng băng nhưng đang run rẩy vì lạnh.

Minh tiến đến, lớp sương lạnh phủ trắng trên cơ thể đang mất dần ý thức, không ai khác chính là Mỹ Triều, nàng bị hơi sương làm lạnh, nhưng tư thế của nàng khiến dươиɠ ѵậŧ Minh dựng đứng dù đang rất lạnh. Nàng ngồi trên tảng đá lớn, lưng tựa vào tảng đá phía sau, hai chân hình chữ M và hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

“Nàng...nàng đang làm gì ở đây…?” Minh lấy tấm khăn mà nàng để bên cạnh định đắp lên người Mỹ Triều.

“Lấy...lấy...mảnh...ngọc…!” Gần mất đi ý thức, Mỹ Triều khó khăn nói trong cơn lạnh…

Minh nhíu mày hỏi: “Mảnh ngọc ở đâu?”

“Trong...trong...tử...cung…!”

Câu trả lời của Mỹ Triều khiến dươиɠ ѵậŧ Minh căng tức cùng cực, nhìn xuống thì thấy hâʍ ɦộ của nàng đang bị vài vệt băng dính trên đó. Hắn đưa tay gạt ra thì phát hiện đó không phải băng đá mà là dâʍ ŧᏂủy̠ bị đóng băng.

“Đù…!” Minh chỉ thốt lên một câu, hóa ra nơi cất giữ mạnh Long Nguyên của nàng quá bí hiểm, tới mức tên Thượng Đỉnh là người gần chạm tới nó nhất cũng không nhận ra.

“Khà khà...vậy để ta sưởi ấm cho nàng…!”

“Để ta lấy nó ra giúp nàng…!”

Minh chạm tay đỏ hồng vào tảng đá truyền Khí lực, khối đá nhanh chóng biến dạng vì cảnh giới Thạch Hóa, hắn biến khối đá thành hình dạng ‘ghế tình yêu’, đồng thời truyền lượng nhiệt vào nó để sưởi ấm cho Mỹ Triều.

Đặt nàng nằm ngay ngắn, chiếc ‘ghế tình yêu’ bằng đá ấm áp sưởi ấm sau lưng, Minh dùng miệng sưởi ấm hai quả đào ‘đông lạnh’, cơ thể mình sưởi ấm cơ thể nàng, dươиɠ ѵậŧ to lớn từ từ chui vào sưởi ấm âʍ đa͙σ lạnh lẽo…

“A...phê…!”

Dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong chưa bị đóng băng nên bôi trơn khá tốt cho Minh, hắn nhấp nhanh dần trong khi cơ thể Mỹ Triều cũng đã ấm dần lên, nàng không còn co giật vì lạnh nữa mà rung giật vì từng cú nhấp của Minh.

“Ư…!” Tiếng rên nhỏ vang lên báo hiệu nàng đã cảm nhận được ‘nhiệt’ của Minh.

Đôi mắt long lanh hé mở…

“Ngươi…!”

Minh hôn lên đôi môi còn tím tái, “Ta giúp nàng lấy nó ra…!” Rồi thúc mạnh…

“Ưm… ngươi!” Mỹ Triều dùng hai tay ra sức đẩy Minh ra.

“Đừng sợ...nàng chỉ cần thả lỏng thôi, còn lại cứ để ta lo…!”

Dần dần, đôi tay kia không còn chống cự nữa mà siết chặt lấy Minh, âʍ đa͙σ nàng cũng siết chặt lấy dươиɠ ѵậŧ ngoại cỡ kia…

...Khoảng 6 năm trước, Mỹ Triều còn chưa dậy thì, nàng được đưa vào đây cùng cha mình. Không lâu sau đó hai mẹ con Lan Trâm, Thượng Đỉnh cũng xuất hiện, cũng chung mục đích như hai cha con nàng là tìm mảnh Long Nguyên cho Tôn Công đại thánh. Tìm mãi mà không thấy, người lớn vẫn là đối thủ cạnh tranh trong khi hai đứa trẻ lén lút gặp nhau. Cho tới khi Thưởng Đỉnh trưởng thành thì Mỹ Triều cũng đã ‘vừa chín’, cả hai quyết định công khai và tách ra ở riêng trong khi hai vị phụ huynh phản đối kịch liệt. Cuộc sống vẫn cứ thế, nàng vẫn giấu mảnh ngọc mà mình tìm được trong người cho tới khi Minh xuất hiện…

“Sao nàng không dùng nó để chống lại ta?” Minh hỏi.

Mỹ Triều đỏ mặt, đê mê gục đầu lên vai hắn, nàng đang ngồi trên đùi hắn và quay mặt vào nhau.

“Ta yếu nhất trong 4 người, ta cũng nhận thấy ngươi chưa dùng hết sức… vì vậy, nếu ta dùng mảnh ngọc thì có lẽ sẽ có kết cục khác…!”

Minh hôn lên trán Mỹ Triều: “Nàng thật đặc biệt…!”

Mỹ Triều mỉm cười đáp: “Thì vậy với giấu được…!”

Cả hai rời ra, Minh cầm mảnh ngọc màu tím xem xét, mảnh ngọc này lớn bằng cả hai mảnh mà hắn có trước đó. Rồi trước ánh mắt khó hiểu của Mỹ Triều, hắn nhét nó vào âʍ đa͙σ còn đang ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ŧяùиɠ.

“Cho ta gửi ở đó...lát nữa ta lấy sau… Nếu cần, nàng cứ sử dụng!” Minh nói kèm theo cái nháy mắt.

Mỹ Triều mỉm cười gật đầu, nàng nhìn hắn rồi liếc xuống nhìn dươиɠ ѵậŧ đang đung đưa.

“Ta phải quay lại…!” Minh nói.

“Ta...ta cũng quay lại…!”

Cả hai trao nhau nụ hôn rồi quay lưng, Minh nhảy xuống hố băng, Mỹ Triều trở về tìm cha…

Đường vào khó khăn hơn nhiều vì khối băng che lấp, nhưng Minh vẫn tới được ngọn núi.

“Tiếp tục…!”

Minh dùng tay không leo lên, khối băng vừa rơi ra tạo thành một vách thẳng đứng hiểm trở hơn lúc đầu, nhưng không vì thế mà Minh nản, vừa leo vừa nhìn xung quanh tìm kiếm.

“Một đóa sen băng tuyết…!”

Minh vẫn leo theo hướng chiếc bóng của mình, mất một khoảng thời gian khá lâu thì dừng lại ở một hốc băng hiểm trở khó thấy, khó thấy như cái hốc ngầm dưới hồ nước lúc đầu.

Một cái hố nhỏ, một đóa sen óng ánh phản chiếu ánh sáng. Đóa sen trong suốt như pha lê, bên dưới là thân cây ăn sâu vào đáy hố, lá sen trông như băng tuyết. Nhìn qua sẽ nghĩ ngay đây chỉ là một tác phẩm do ai đó tạo ra từ băng tuyết, vì vẻ ngoài rất bình thường không có chút gì quý giá. Nhưng Minh vẫn tin tưởng, hắn đưa tay chạm vào đoá sen, chúng lập tức vỡ ra như nước đá..

“Ta cần ngươi để cứu người…!” Minh nhặt hết những mãnh vỡ từ đóa sen, gom lại đặt dưới gốc cây.

“Ta chỉ cần một đóa sen để cứu người…!” Minh kiên nhẫn nói.

Chờ đợi một lúc lâu, như một thử thách, Minh vẫn bám vào vách núi nhìn những mảnh vỡ kia. Rồi như mong đợi, chúng từ từ ghép lại với nhau và tỏa sáng lung linh.

Minh mừng rỡ nhặt lấy đóa sen trong suốt như pha lê, rực rỡ trong ánh mặt trời.

“Cảm ơn…!”

Tuy không có trí tuệ nhưng sống hàng trăm, hàng ngàn năm, cây sen này đã sinh ra ý thức để ngụy trang…



Mỹ Triều trở về, nàng vô cùng bất ngờ khi thấy cha mình đang bị trói chặt, bên cạnh là mụ Lan Trâm đang dùng chính thanh đao của cha nàng kề vào Trọng Anh. Thượng Đỉnh tiến lên phía trước lên tiếng:

“Nàng hãy suy nghĩ lại đi…!”

“Các người định làm gì, mau thả cha ta ra?” Mỹ Triều hét lên.

“Con cứ kệ ta, mau quay lại tìm hắn, hãy ra khỏi nơi này...hai kẻ này không đáng để con quan tâm…!” Trọng Anh nói, vừa hết câu thì bị Lan Trâm dùng lửa đốt vào chân nhưng gã không dám la, vì sợ làm con gái nhụt chí.

“Để ta nói thẳng...mẹ ta vừa thông báo cho Đại thánh, ngài sẽ đến đây ngay bây giờ. Nhưng không nói gì về chuyện nàng đã làm, nàng hãy giao mảnh ngọc cho ta, giao cho đại thánh, chúng ta sẽ được đưa ra ngoài.” Thượng Đỉnh nói.

“Không...như vậy có thể sẽ chết hết…!” Mỹ Triều khóc nhìn cha.

Lan Trâm đứng dậy, ả rít lên: “Con không cần phải yếu đuối như vậy, ra bên ngoài không thiếu đàn bà cho con hưởng, mau đoạt lấy mảnh ngọc, tận tay giao cho Đại thánh sẽ được ngài ban thưởng nhiều hơn…!” Nói xong, ả giơ thanh đao lên như chuẩn bị chém xuống.

“Không...dừng tay!” Mỹ Triều chạy tới nhưng bị Thượng Đỉnh cản lại.

“Nàng nghe rồi đấy, mau giao cho mẹ ta mảnh ngọc, nếu không cha nàng sẽ chết…!”

“Con mau chạy đi…!” Trọng Anh hét lên rồi vùng dậy.

Phập…

Lưỡi đao sắc nhọn đâm xuyên qua ngực lão, thân thể lão đổ gục xuống…

“Không…!” Mỹ Triều lao tới nhưng vẫn bị Thượng Đỉnh cản lại.

“Nàng định nhìn cha nàng chết dần sao?”

Mỹ Triều khóc, nàng nhìn vũng máu đang chảy ra từ ngực cha mà nhói lòng, nàng nhắm mắt quyết định, từ từ lấy ra mảnh ngọc đưa cho Thượng Đỉnh.

“Được rồi...quay lại đây mau…!” Lan Trâm gọi Thượng Đỉnh rồi cả hai cùng tránh xa chỗ hai cha con Mỹ Triều.

“Cha...cha…!”

“Ả...đâm...quá hiểm...chắc cha không xong rồi…!”

“Cha…!”

“Con mau tìm gã thanh niên đó, hắn có thể giúp con…!”

Trọng Anh thở mệt nhọc, “Cha xin lỗi…!”

“Không, cha không làm gì có lỗi…!” Mỹ Triều ôm lấy Trọng Anh khóc lớn.

“Thì...giờ làm…!” Nói xong lão gắng gượng đưa tay đặt lên bờ mông căng chỉ có lớp khăn che phủ, lão rướn người ngoạm lấy bầu ngực của Mỹ Triều dù nó cũng đang được lớp khăn che chắn.

“A…!” Mỹ Triều giật mình.

“Ta...ta lâu nay không gần...phụ nữ, lại thấy con suốt ngày tình tứ với thằng khốn nạn Thượng Đỉnh kia nên không kìm lòng được… Ta...ta muốn…!”

Trọng Anh mệt nhọc cố nói điều cuối nhưng phải dừng lại vì một bóng đen khổng lồ xuất hiện…

“Đại thánh…!”

Từ xa, Thượng Đỉnh và Lan Trâm quỳ gối cúi chào.

“Mảnh ngọc đâu?” Bóng đen hình con khỉ khổng lồ cất tiếng vang trời.

Lan Trâm kính cẩn dùng hai tay dâng lên mảnh Long Nguyên.

“Tốt…!”

Con khỉ khổng lồ đưa tay tóm lấy, nhưng cái cách đưa tay khiến cả Thượng Đỉnh và Lan Trâm trợn mắt hoảng sợ. Bàn tay to lớn vớt ngang, hai tiếng nổ vang lên, hai thân hình tan xác… Bóng đen cầm lấy mảnh ngọc từ đống xá© ŧᏂịŧ xem xét rồi hét lớn:

“Đồ giả...các ngươi đám lừa ta?”

Đồng thời một bàn tay khổng lồ đập tới chỗ hai cha con Mỹ Triều…

“Xung Kiếm Phá!”

Một tiếng thét lớn, một cơn lốc cực mạnh, bên trong là một bóng đen với thanh kiếm đỏ rực thần tốc xuất hiện vọt lên không, tung một kiếm hủy diệt vào vai con khỉ khổng lồ.

Ầmm….

Uy lực khủng bố, con khỉ khổng lồ gãy nát một nửa vai, nhưng không có máu thịt văng ra, con khỉ tan biến thành một đám lông khỉ dài như tóc người.

“Ngươi…?” Giọng nói vang trời đó vẫn còn.

Minh cười nhếch mép: “Ngươi đến muộn rồi!” Đồng thời lấy ra mảnh ngọc mà Mỹ Triều đã đưa cho hắn để khoe.

“Thằng nhãi…!” Giọng nói đó như gầm lên, đám lông kia cũng biến chuyển định hình thành một thân thể khác.

Minh lập tức dùng toàn lực phóng thật nhanh, tới bờ vực và nhanh chóng thoát ra…



Một tháng sau…

Minh đứng trên bờ vực hôm nào, bên cạnh là Trọng Anh và Mỹ Triều…

“Cảm ơn ngươi vì tất cả…!” Trọng Anh đặt tay lên vai Minh và nói.

Minh mỉm cười, hôm đó, sau khi khoe mảnh ngọc và tẩu thoát trước phân thân của Tôn Công, Minh làm như vậy để bảo vệ hai cha con họ, để Tôn Công không nghi ngờ họ giúp đỡ Minh. Sau đó hắn quay lại chữa trị cho Trọng Anh. Hôm nay hắn quay lại cùng một số nhu yếu phẩm tặng cho hai cha con họ vì họ không thể thoát ra như cách của hắn.

“Cảm ơn ngươi…!” Mỹ Triều hôn lên má hắn.

“Hai người cứ ở đây, luyện tập, nếu có điều kiện ta sẽ tìm người giúp đưa hai người ra…!” Minh dặn dò.

Cả hai cùng gật đầu, Minh cười, chào rồi tiến lại mép vực.

“À quên...ta còn điều này muốn nói…!” Minh ra hiệu muốn nói riêng với Trọng Anh.

Gã bước tới, Minh ghé sát thì thầm, gã trợn mắt, tim đập thình thịch, tay chân run lên…

“Hà...chào nhé, hẹn gặp lại…!” Minh ngả người, rơi xuống vực, thoát khỏi biệt cảnh.

Mỹ Triều nhíu mày, có chút lo lắng khi thấy biểu hiện của cha, nàng hỏi: “Minh nói gì với cha vậy?”

Trọng Anh quay lại, nhìn con gái bằng ánh mắt kích động, gã cũng ghé sát tai nàng thì thầm như cách Minh nói với gã:

“Hắn nói, tử ©υиɠ của con rất đặc biệt...nó có thể mở ra để đầu khấc chui vào…!

“Á….!” Mỹ Triều hét lên rồi bỏ chạy.

“Khà Khà…!”

Trọng Anh sung sướиɠ đuổi theo, chẳng mấy chốc biệt cảnh tĩnh lặng lại vang lên tiếng rêи ɾỉ vô tận...