Mọi loài sinh vật trong thế giới này đều có khả năng luyện Khí. Khí là sức mạnh tinh thuần giúp tăng cường năng lực của cơ thể và có thể chuyển hoá thành nhiều dạng sức mạnh khác như lửa, nước hay sắt thép.
Tuy là thời loạn lạc nhưng luật pháp vẫn được duy trì một cách mong manh để đảm bảo hoà bình giữa các chủng tộc và các thế lực với nhau. Vùng kiểm soát của các thế lực cũng được tái dựng và xây mới nên người dân cuộc sống của người dân nơi này ổn định.
…
Đứng giữa hang động dường như còn nguyên vẹn không bị tàn phá, Minh say sưa chiêm ngắm vì khi còn ở thế giới bên ngoài hắn chỉ vùi đầu vào máy chơi game chứ không quan tâm gì thứ khác. Bảo vệ đoàn chia nhau tản ra canh chừng, còn nhóm Như Bảo và những người khác tìm chỗ cắm trại.
“Vãi cả kiếm…”
Một gã bảo vệ lên tiếng khi thấy thanh kiếm cũ kĩ sứt mẻ bị kẹt giữa hai tảng đá, gã khinh thường tung chân đá vào cán kiếm làm nó rung lên bần bật và lắc lư liên hồi.
“Haha…chắc là kiếm của người mở đường tìm thấy hang động này đầu tiên…”
Một gã lên tiếng làm đám đông cười theo, vì hiện tại vũ khí có thể dùng để chiến đấu đều là bảo vật được chế tạo kĩ càng, bằng mắt thường có thể phân biệt được, còn thanh kiếm kia chỉ như một con dao thái rau bình thường.
Nhưng đột nhiên…
“Aaaa….” Một người bảo vệ bay ngược vào trong với tiếng la kinh hãi, khẩu súng văng ra xa.
Như Bảo và những người còn lại đều vào thế chiến đấu, tất cả đều chĩa súng ra phía cửa hang. Người bảo vệ vừa bị hạ một cách nhanh chóng tới mức không kịp xả đạn chứng tỏ kẻ địch rất nguy hiểm.
Minh cũng hoảng loạn nhưng nhanh chóng bình tĩnh, hắn dùng Mắt Thần để quét nhưng không có hồi đáp, vì hạn chế của Mắt Thần là chỉ đọc được thông tin khi nhìn thấy đối tượng, mà hiện tại ngay cả người mạnh nhất nhóm là Như Bảo cũng không phát hiện ra đối phương.
Dù gì thì cũng là một game thủ giỏi, nghĩa là người có phản xạ và phán đoán tình huống tốt, Minh liền quay ra phía sau cùng lúc với Như Bảo. Cả hai trợn mắt bất ngờ vì có ba người đứng sau lưng từ lúc nào không hay.
“SAU LƯNG…!” Như Bảo lập tức báo động rồi vận toàn lực bảo vệ cơ thể và đẩy Minh ra xa, biết điều nên hắn cũng nhanh chóng nấp vào một góc.
Ba người kia trông khá trẻ, mặc những bộ giáp đắt tiền vẫn đứng tại chỗ, không thủ cũng không tấn công.
“Các người…là VR?” Như Bảo lên tiếng, nàng dễ dàng nhận ra vì vòng đeo tay của bọn chúng, đó là vòng hỗ trợ khẩn cấp được phát cho người chơi sau khi họ khai báo danh tính với *** *** Hội ở Sài Thành, chỉ những người chơi đến từ *** *** Corp mới có thứ này.
VR là tên gọi chung của những người dùng máy VR-21 để vào thế giới *** *** VR, tên này do những người ‘bản địa’ gọi. Tuy là ảo nhưng đây vẫn là một thế giới, sinh vật trong thế giới này vẫn có cảm giác và cảm xúc thực sự. Những người dùng máy VR-21 gọi đây là thế giới ảo, nhưng chính bản thân họ cũng là ảo ở trong thế giới này, vì thế người ta gọi những người đó là VR. Lợi dụng vào tiền bạc để vô tư buff sức mạnh và tính năng ‘bất diệt’, nghĩa là nếu chết ở đây thì sẽ thoát ra và có thể chơi lại từ đầu nên những người VR trở thành một trong những mối đe doạ lớn nhất cho cả thế giới này. Khi hỏi về người VR, người ta miêu tả trong 2 từ: man rợ và da^ʍ tặc.
“Rồi sao?”
Một gã nói với vẻ mặt khinh thường và rút kiếm chém một đường theo chiều ngang. Minh hoảng hốt khi Mắt Thần đo được uy lực của đường kiếm mạnh tới mức 22, đường kiếm lướt đi thật nhanh, Như Bảo và người của nàng nhanh chân né được, lập tức giương súng đáp trả. Nhưng khi nòng súng còn chưa hướng vào mục tiêu thì gã VR đứng giữa giơ tay lên, bàn tay hắn mang một găng tay trông như làm từ kim loại, gã nắm bàn tay đó lại rồi giật mạnh về đằng sau. Tưởng chừng vô hại nhưng găng tay đó là một bảo vật có tác dụng như nam châm, hắn giật lấy mọi khẩu súng của nhóm Như Bảo và ném qua một bên trông rất dễ dàng. Chính hắn lúc nãy đã giật khẩu súng của người bảo vệ từ phía sau khiến khẩu súng đập vào ngực người bảo vệ và bay ngược ra sau, trông như bị đánh tứ hướng cửa hang.
“Tất cả lùi lại!” Như Bảo ra lệnh cho đồng đội, nàng biết đối phương rất mạnh.
“Các người dám tự ý gây chiến, vi phạm thoả thuận giữa…”
Còn chưa nói hết câu, Như Bảo liền bị gã còn lại lao tới tung một đấm, hắn là kẻ mạnh nhất và biết nàng cũng không phải hạng thường nên tung đấm thăm dò. Tả lâu nhưng sự việc diễn ra rất nhanh chỉ trong vài giây.
Minh run cầp cập, Mắt Thần cho hắn biết cú đấm của gã mạnh 40, còn Như Bảo không tránh kịp nên phải tung chưởng đỡ đòn, bàn tay nhỏ bé chạm nắm đấm to lớn, va chạm mạnh mẽ khiến cả hai dội ngược lại mấy bước, âm thanh va chạm vang vọng khắp hang động.
Hà thành hơn người ở chỗ có vũ khí quân đội còn lại sau ‘tận thế’, kết hợp với khả năng tu luyện nên có sức mạnh đủ để bá chủ một vùng. Nhưng đó là tính trên một cuộc chiến lớn, khi mà những vũ khí hạng nặng như pháo và lên lửa phát huy tác dụng, còn những trận chiến nhỏ lẻ như hiện tại thì súng đạn cá nhân khó làm nên chiến thắng trước đối thủ có tốc độ nhanh hơn.
Sau cú đấm, gã biết nàng đã dùng toàn lực, còn gã chưa dùng hết lực nên cả ba cùng cười rồi xông về phía Như Bảo. Minh núp một chỗ không dám nhìn, đánh đấm bình thường hắn đã sợ rồi mà giờ một cú đấm mạnh gấp vài chục lần như kia thì có cho tiền hắn cũng không dám ngó mặt lên.
“Đánh…” Như Bảo ra hiệu và lấy ra một con dao găm thường thấy của quân đội, nhưng đó là một bảo vật có giá trị hơn nhiều lần. Nàng cũng xông lên tấn công, những người còn lại cũng dàn đội hình bao vây 3 gã thanh niên.
Quản lý của nhóm Như Bảo là người mạnh thứ 2 trong nhóm, hắn cầm một cây baton cố tách thanh niên cầm kiếm ra xa. Trong khi những học viên còn lại đánh tay không với gã mang bao tay nam châm.
Tiếng la hét, tiếng va chạm, tiếng dao kiếm và súng đạn dâng cao rồi thưa dần… Cuối cùng Minh nghe ‘hự’ một tiếng trong góc hang, hắn quay lại thì không ai khác đó chính là Như Bảo. Nhóm của nàng quá yếu so với kẻ địch nên lần lượt bị hạ, bản thân nàng còn cầm cự được cho tới khi 3 đánh 1.
Thấy Như Bảo kiệt sức cố ngồi dậy, Minh quên cả sợ chạy lại đỡ nàng.
“Sao em còn chưa chạy đi?” Như Bảo mệt mỏi trách hắn.
“Đi đâu? Ở đây chút nữa tao cho coi sεメ miễn phí…hề hề!”
Ba gã cười dâʍ đãиɠ trước ánh mắt thù hận của Như Bảo.
“Tụi mày sẽ phải trả giá…tao không tin không ai gϊếŧ được tụi mày…” Nàng nghiến răng nói, hϊếp da^ʍ đã trở thành thương hiệu của những người chơi VR nên nàng biết kết cục sắp tới của mình là gì.
“Gϊếŧ bọn tao?…haha! Mày có ngon thì ra ngoài kia mà gϊếŧ…”
Gã nói và lấy ra một chiếc l*иg nhỏ bằng bàn tay có dạng như l*иg chim, mắt nhắm lại, miệng lầm bầm như đọc gì đó, rồi gã tung chiếc l*иg về phía Như Bảo.
“Minh…Mau chạy đi!”
Nàng hét lên và cố đẩy Minh ra, nhưng chiếc l*иg đột nhiên biến lớn thành một chiếc cũi bằng sắt rơi xuống nhốt cả Minh và Như Bảo bên trong.
“Hề hề, cứ chờ đó, anh xong việc rồi sẽ cho em sung sướиɠ!”
Để lại giọng cười da^ʍ tà, ba gã quay lưng tiến lại những tảng đá lớn giữa hang.
“Nói em chạy sao không chịu chạy đi…hức!” Như Bảo trách Minh nhưng nàng ôm mặt khóc, đám người kia ra tay tàn độc nên nàng biết đồng đội khó có ai còn sống.
Minh ngồi phệt xuống đất, hắn vòng tay ôm Như Bảo một phần muốn an ủi, một phần sợ. Thực ra lúc nãy hắn muốn chạy lắm nhưng mà sợ tới mức nhấc chân không nổi nên giờ mới bị nhốt ở đây. Nhìn chiếc cũi sắt, Mắt Thần cho hắn biết đó là bảo vật hệ phép thuật, muốn phá huỷ phải dùng phép thuật chứ không dùng cách thông thường được.
Con chó cưng của Như Bảo không biết trốn chỗ nào, tới giờ mới xuất hiện, đứng bên ngoài sủa inh ỏi gato với Minh. Dáo dác nhìn xung quanh, vô tình liếc mắt xuống cổ áo Như Bảo, vì hắn ngồi thẳng còn nàng đang cúi mặt nên thấy trọn hai bầu sữa lấp ló trong lớp áo rách sau trận chiến vừa rồi.
Minh như muốn hoa cả mắt, lần đầu được thấy ngực của con gái trực tiếp nên tim liền đập thình thịch bơm máu xuống dươиɠ ѵậŧ mà từ trước tới nay hắn chỉ dùng để đi đái.
Như Bảo ôm mặt khóc nức nở nhưng cũng vô tình qua kẽ ngón tay thấy giữa quần Minh đang đội lên một cục to tướng. Đang uất ức, nàng đẩy hắn ra và nghiến răng:
“Ngay cả em cũng muốn… Đúng là đàn ông mà…!” Như Bảo tức giận vô cùng, mất đồng đội lại sắp mất luôn cả trinh trắng, ngay cả thằng nhóc vừa quen mà nàng coi nó vẫn là con nít cũng muốn chiếm lấy thân thể mình khiến nàng uất nghẹn.
“Em xin lỗi…!” Minh xấu hổ không biết nói gì hơn, cúi gằm mặt không dám nhìn nàng, hai tay cố đè cái khúc thịt kia xuống. Con chó như ủng hộ Như Bảo càng sủa to hơn.
Trong lúc cả hai đang khó xử thì ở giữa hang, ba gã kia cười lớn mừng rỡ. Nãy giờ bọn chúng dùng sức đập nát các tảng đá như để tìm thứ gì đó, nhưng tới tảng đá lớn giữa hang thì rất cứng chắc nên chúng đoán là thứ mình tìm đang ở bên trong.
Minh cũng không biết bọn chúng đang tìm thứ gì, bởi Mắt Thần chỉ cho hắn biết khi trực tiếp nhìn thấy. Bỏ qua xấu hổ, hắn tiến lại gần mấy song sắt của chiếc cũi xem xét dù biết không thể làm gì được.
Như Bảo ngồi thụp xuống vô vọng, bọn chúng nói xong sẽ hãʍ Ꮒϊếp mình, mà tiếng cười kia cho thấy cái lúc ‘xong’ đó sắp tới. Vô thức nàng nhìn qua Minh như bản năng của một cô gái trông mong vào người đàn ông bên cạnh. Nhưng trớ trêu là cái khối u giữa hai chân hắn vẫn cứ hiện diện trước mắt, nhưng lần này người xấu hổ lại là chính nàng.
“Ừ…hay là…” Như Bảo ngừng khóc, nàng nói lấp lửng.
Đắn đo vài giây rồi khẽ gọi: “Minh…lại đây…!”
Chưa hiểu chuyện gì nhưng Minh vẫn bước trước mặt nàng: “Sao vậy chị?”
Không thấy Như Bảo trả lời mà chỉ nhìn chăm chăm vào giữa hai chân mình, hắn lại xấu hổ lấy tay che lại.
“A…em…em xin lỗi! Em không…em…” Hắn bối rối nói lắp bắp.
Nhưng Như Bảo làm một điều mà Minh không ngờ tới, đôi tay mềm mại trầy xước vì trận chiến đặt lên hai tay hắn và kéo ra, để lộ khối u chỉa thẳng vào mặt nàng. Minh đứng chết trân, bàn tay mềm mại của nàng đang nắm bàn tay hắn, mắt nàng đang nhìn dươиɠ ѵậŧ mình, dù còn lớp quần nhưng cũng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ với một kẻ chưa biết gái là gì như hắn, dươиɠ ѵậŧ cứ thế nhô cao sau mỗi nhịp cử động.
Rồi tay nàng rời tay Minh, gương mặt nàng hiện rõ nét xấu hổ khi bàn tay nàng nhè nhẹ chạm vào khối u đó. Minh thót người như điện giật, dươиɠ ѵậŧ căng cứng. Nàng kéo nhẹ quần của hắn xuống, từ từ từng chút tới khi những sợi lông đen xuất hiện, gốc dươиɠ ѵậŧ xuất hiện và cuối cùng là…
Pạch…
Dươиɠ ѵậŧ căng cứng bật khỏi đai quần vung lên đập vào bụng hắn nghe một kêu rõ to, nó đung đưa lắc lư vài nhịp rồi dừng lại chỉa thẳng vào mặt nàng đầy thách thức. Còn con Ki thì nín bặt không sủa nổi nữa.
“Hừ…” Minh cắt chặt răng khi cảm giác bàn tay mềm mại của nàng chạm vào dươиɠ ѵậŧ, hắn vẫn chưa rõ tại sao Như Bảo làm vậy như cứ sướиɠ trước rồi tính sau.
Lần đầu nhìn thấy và chạm vào dươиɠ ѵậŧ đàn ông, là dươиɠ ѵậŧ đàn ông chứ dươиɠ ѵậŧ con nít thì nàng đã thấy, Như Bảo xấu hổ cùng cực nhưng nàng đang có ý tưởng táo bạo trao thân cho Minh trước khi bị mấy gã kia hãm hại. Bàn tay nắm trọn dươиɠ ѵậŧ hắn, cảm nhận cái nóng đầy hấp dẫn, nàng cũng dần cảm thấy nóng trong người khi thỉnh thoảng cái ‘hương dương’ bay vào mũi.
Minh sướиɠ khôn tả nhưng vẫn không quên nhìn về phía đám người kia để canh chừng, dù gì hắn vẫn cảm thấy xấu hổ trước cái chuyện này. Nét mặt phê pha cảm nhận hai bàn tay mềm mại nắm chặt dươиɠ ѵậŧ mình, Minh hít hà liên tục. Bất chợt nàng kéo hắn xuống ngồi dựa lưng vào tảng đá, phía sau là 3 gã kia đang hì hục phá đá.
Cắn răng trườn lên ngang người Minh, Như Bảo quỳ gối đối diện với hắn, cúi xuống một tay vạch mép qυầи ɭóŧ, một tay cầm đầu khấc nóng hổi đưa vào cửa âʍ đa͙σ mình. Bên ngoài, con Ki rên ư ử vì sốc.
Dù có xem sεメ nhưng chưa từng tiếp xúc với chuyện này bao giờ nên Minh chỉ ngồi im chờ đợi. Mép qυầи ɭóŧ cản trở nên Như Bảo dùng chút lực xé luôn một lỗ, chỉnh lại dươиɠ ѵậŧ và hạ người. Đầu khấc to bè đã dính chút da^ʍ thuỷ sau lần cọ quẹt đầu tiên nên từ từ chui vào âʍ đa͙σ chưa một lần khai hoa. Mà dươиɠ ѵậŧ của hắn cũng chưa làm chuyện này bao giờ, đầu khấc vào gần hết thì Minh nhăn mặt vì rát, bao qυყ đầυ chưa quen với việc này nên hắn không còn thấy sướиɠ.
Cả hai cùng nhăn mặt nhìn nhau, đôi bàn tay khẽ ôm lấy cơ thể của nhau khi bên dưới vẫn tiếp tục chuyển động, cơn đau vẫn kéo đến càng lúc càng nhiều hơn.
“Ưm…” Như Bảo khẽ rên khi cảm thấy dươиɠ ѵậŧ kia không thể vào thêm, nàng dừng lại.
Lúc này thì đã quen dần nên Minh bắt đầu sướиɠ trở lại, còn Như Bảo vẫn ngượng ngùng xấu hổ nên cứ giữ nguyên tư thế đó, mắt không dám nhìn nhau. Rồi tay Minh khẽ động, hắn vén chiếc váy đen đang che đi chỗ hai người kết nối với nhau để nhìn cho rõ. Ngón tay run run khẽ chạm vào âʍ ѵậŧ của nàng. Bất ngờ vì cảm giác từ âʍ ѵậŧ, Như Bảo giật mình nhốm người lên.
“Ưm…”
Cả hai cùng bật tiếng rên khẽ vì chuyển động đầu tiên, dù mờ nhạt nhưng Minh vẫn thấy một chút màu đào trên dươиɠ ѵậŧ mình. Cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ dâng tràn, hắn đưa tay vịn vào eo nàng và ấn xuống, âʍ đa͙σ lại nở ra đón nhận khúc thịt to lớn. Ngại ngùng gục mặt vào vai Minh để cho hắn tự do, Như Bảo cũng đang đón nhận sung sướиɠ nɧu͙© ɖu͙© lần đầu trong đời.
Như quên đi kẻ địch ngoài kia, quên luôn cả sự hiện diện của con chó cưng, những chuyển động nhẹ nhàng dần thành thục kèm theo tiếng thở mạnh. Âʍ đa͙σ khít rịt của nàng co bóp mạnh dần, còn Minh thì đang kìm nén cơn xuất tinh, hắn cảm nhận được cái khí tức lành lạnh kia đang lan khắp dươиɠ ѵậŧ mình. Cả hai đều không biết rằng Trứng *** *** đang giúp cho Như Bảo dễ lêи đỉиɦ hơn và kìm hãm cơn xuất tinh của Minh để cả hai thăng hoa cùng lúc.
Cánh tay ôm chặt, mông ngừng chuyển động, cả hai cùng nín thở, âʍ đa͙σ bóp chặt lấy dươиɠ ѵậŧ đang giật từng cơn bắn tϊиɧ ŧяùиɠ vào tử ©υиɠ Như Bảo.
“A…” Tiếng sung sướиɠ của cả hai.
Nhờ Trứng *** *** nên tϊиɧ ŧяùиɠ của Minh khác hẳn người thường, nó giúp Như Bảo cảm thấy cơ thể thật thoải mái sau cơn lêи đỉиɦ chứ không hề mệt mỏi. Còn Minh cũng đang phê pha không kém, lúc xuất tinh là lúc công pháp Sao Tinh thi triển, sao chép 10% khí lực của Như Bảo, 10% là mức tối đa.
Minh sung sướиɠ ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Như Bảo, Mắt Thần đang hiển thị cho hắn thấy một hình ảnh 3D của Trứng *** ***, dù mờ nhạt nhưng vẫn thấy bên trong có một chút gì đó như khói trắng, chúng đang tụ lại thành dạng một quả cầu khí, nhỏ dần cho tới khi có kích thước tương đương quả Trứng *** *** thì ngừng lại, hình thành một viên ngọc trông như pha lê đang toả ánh sáng trắng. Đó chính là Nguyên Khí, viên ngọc chứa đựng khí lực của bản thân Minh hiện tại vừa có được nhờ Như Bảo.
Tất cả sinh vật và người chơi VR sau khi tụ khí thành công lần đầu sẽ hình thành Nguyên Khí, khi chủ nhân mạnh lên thì Nguyên Khí cũng thay đổi theo. Tất nhiên là có thể lấy Nguyên Khí ra khỏi người để xem, nhưng hầu như không ai làm vậy, vì nếu bị cướp mất thì coi như toi công tu luyện, hoặc bị phá vỡ thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng của bản thân. Minh lợi thế là có Mắt Thần nên có thể thoải mái xem mà không lo sợ.
Sung sướиɠ qua đi, xấu hổ trở lại, Như Bảo bẽn lẽn rời khỏi người hắn, khẽ nhìn dươиɠ ѵậŧ chưa có dấu hiệu xẹp xuống kia và nhăn mặt, nàng cũng không ngờ cái thứ to lớn kia có thể chui vào người mình như vậy. Ngay cả bản thân Minh cũng không để ý rằng một thằng trẻ trâu 16 tuổi có dươиɠ ѵậŧ dài 16cm như hắn đã là kì tích.
“Đáng ghét…” Như Bảo phụng phịu liếc Minh.
“A… là chị làm mà…là chị hϊếp em chứ bộ…”
“Hứ…ai thèm…” Như Bảo xấu hổ quay mặt đi.
Ầm ầm ầm…
Khi cả hai còn tình tứ thì tiếng động lớn giữa hang vang lên. Ba gã kia vừa toàn lực công phá tảng đá, để lộ ra một thanh kiếm có lưỡi đang cắm sâu vào phần còn lại của tảng đá.
“Ha ha…cuối cùng cũng tìm được…” Tiếng cười sung sướиɠ của bọn hắn vang lên.
Mắt Thần cho biết đó chỉ là một thanh kiếm thông thường, chỉ là có hoa văn rất tinh xảo. Minh khẽ cười, ba thằng hì hục phá đá chỉ để tìm một cây kiếm bình thường.
“Đó là…Cực Phẩm!” Như Bảo lên tiếng, nàng nhận ra đó là một trong những bảo vật được xem là cực phẩm mà *** *** Hội xếp hạng, mặc dù chưa có ai sở hữu.
“Cực Phẩm?” Minh hỏi lại.
Như Bảo nói nhưng vẫn chăm chú nhìn thanh kiếm: “Trong hệ thống vật phẩm của *** *** Hội có một bảo vật không tên được xếp ở hàng quý giá nhất, đó là một thanh kiếm có hình dạng rất giống thanh kiếm này, không ngờ động Phong Nha là nơi cất giấu của một Cực Phẩm.”
Minh nheo mày khó hiểu, rõ ràng Mắt Thần nói đó chỉ là một thanh kiếm bình thường, không phải bảo vật gì cả. Bên cạnh, Như Bảo đang lo lắng, nàng biết nếu một Cực Phẩm xuất hiện sẽ rất rắc rối.