Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)

Chương 102: Tiểu yêu tinh quyến rũ 2 (cao H)

Edit: Min

Beta: Mol

Đôi chân thon dài kia dần dần được anh tách sang hai bên, để anh càng nhìn rõ những lớp thịt nộn nộn ở trong hai mảnh thịt mềm, trên bề mặt có nhiều chỗ sáng bóng là thành quả của anh lúc nãy, lớp thịt non bên trong còn nhẹ nhàng run rẩy, tỏa ra hương thơm. Đôi tay nhỏ bé tinh tế khoát lên trên vai anh, hai chân thon dài gấp lại, Mỵ Mỵ ngồi quỳ hai bên người anh.

Lại mở hai đôi chân ngọc ngà ra thêm một ít, lấy tay nâng dươиɠ ѵậŧ nhếch lên cao, cọ xát vài vòng trước vách thịt non mềm của cô, miệng nhỏ không nhịn được kêu ra vài tiếng rêи ɾỉ, để qυყ đầυ lớn nhắm ngay trước cửa huyệt, chiếc hông yêu kiều dùng sức ngồi xuống, côn ŧᏂịŧ của Dịch liền cắm vào chốn đào nguyên.

"A...., ưʍ..." Mỵ Mỵ cau hàng lông mày nhỏ đáng yêu. Qυყ đầυ của Dịch quá lớn, mỗi khi tiến vào đều sợ cửa huyệt sẽ bị xé rách, nhưng hoa kính mẫn cảm được côn ŧᏂịŧ thô ma sát sinh ra kɧoáı ©ảʍ, làm cô không thể dừng lại, thầm nghĩ muốn nhiều hơn, nhiều hơn.

"A..., a...., Dịch thật lớn..., thật thô a..., tiểu huyệt bị đâm sắp nổ tung, a...., gϊếŧ em đi, nha,.., thật sướиɠ..., muốn chết!" Dù đã điều khiển độ mạnh yếu thân dưới mình khi cô ngồi xuống, không để cả cây côn ŧᏂịŧ của Dịch chen vào trong tiểu huyệt, còn một phần ba ở bên ngoài, mới chỉ như vậy đã khiến tiểu huyệt của cô đầy đến mức không có khe hở, kɧoáı ©ảʍ giao hợp mãnh liệt làm Mỵ Mỵ quên tất cả, chỉ có thể rêи ɾỉ theo!

"A..., thật thoải mái..., mυ'ŧ ngực em đi, ôm em..., ôm chặt em..., ừ..., sắp ra..., ra đây..., a..., a..." Mỵ Mỵ bị đại nhục bổng đâm đến toàn thân đều bị kɧoáı ©ảʍ tê dại chiếm lấy, khi côn ŧᏂịŧ tiếp tục tiến vào điểm G lần nữa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức âʍ đa͙σ run rẩy kịch liệt, không ngừng co rút, kẹp chặt côn ŧᏂịŧ ở bên trong, Mỵ Mỵ đến triều cường.

Dựa vào lòng Dịch, miệng há to hít thở, vì triều cường nên mật dịch mang hương thơm hoa quả nồng đượm chảy ra, hương thơm tràn ngập cả phòng, khiến Dịch vẫn chưa bắn ra rất hưởng thụ. "Tiểu huyệt của Mỵ Mỵ hình như ngày càng thơm!" Dù không tìm ra nguyên nhân tại sao, nhưng khi có một bảo bối yêu kiều, tản ra mùi hương thơm mát như vậy thì ai lại không yêu chứ? Chỉ có bảo bối Mỵ Mỵ của bọn anh mới có thể làm toàn bộ các giác quan của bọn anh thỏa mãn.

"Ân... " Lúc nãy làm ở tư thế trước mặt đúng là có hơi mệt, nhưng khi thấy Dịch phải làm thêm một lúc nữa mới bắn ra, cô nghĩ có nên hỏi anh có muốn ở trên hay không đây?

"Mỵ Mỵ, nghỉ sắp xong rồi thì tiếp tục nào!" Cảm nhận được vách thịt mềm run rẩy của Mỵ Mỵ đã dịu lại nhiều, Dịch nhịn không được mà thúc giục. Đúng là anh yêu việc ở trong cơ thể của Mỵ Mỵ, nhưng thay vì ngồi im hưởng thụ hoa huyệt mát xa côn ŧᏂịŧ của anh, anh càng yêu kɧoáı ©ảʍ khi tiểu huyệt liên tục ma sát ra vào hơn!

"Nhưng em hết sức rồi..." Để chứng minh mình không còn sức nữa, cô chuyển động mông nhỏ, mài thành hình vòng tròn trên dươиɠ ѵậŧ của Dịch, nhưng không nâng lên để tiếp tục lên xuống, khuấy động đại nhục bổng cứng như sắt giống lúc trước.

"A..., như thế cũng không tệ, tiếp đi..." Hương vị mài xát như vậy không tệ, qυყ đầυ của anh có thể di chuyển 360 bên trong khe huyệt của cô, cảm nhận từng hướng, từng mùi vị khác nhau của tiểu huyệt, thỉnh thoảng vì chèn ép mật hoa nên phát ra âm thanh "nhóp nhép".

"A..., a..." Sao có thể như vậy chứ, rõ ràng chỉ cọ xát vài cái thôi mà, sao lại ngứa như vậy, không giống với kɧoáı ©ảʍ kịch liệt lúc nãy, cảm giác này cứ như dùng lông chim cọ vào nơi đó vậy, làm cô vừa mới trải qua triều cường lại muốn nữa. "Thật ngứa a..., không còn sức nữa, Dịch, anh chuyển lên trên được không..."

Cuối cùng, Mỵ Mỵ cũng có thể mềm nhũn nằm xuống, Dịch chuyển lên trên người cô, bắt đầu ra sức đâm vào tiểu huyệt chảy nước có hương thơm mê người này.

"Ân a..., đau..., đâm lên tử ©υиɠ rồi..." Mỗi lần bọn anh tiến tới đều không bỏ qua cho tử ©υиɠ cô, thật sự không thương hoa tiếc ngọc chút nào cả, mỗi lần tử ©υиɠ mở ra sẽ đau, sao phải vào trong đó làm gì chứ!

"Chút nữa sẽ không còn đau!" Cái miệng này nhỏ như vậy, lúc bị ép mở ra chắc chắn sẽ đau, điều này Dịch cũng hiểu rõ. Nhưng cách duy nhất để toàn bộ côn ŧᏂịŧ ở bên trong huyệt của cô là mở tử ©υиɠ ra để qυყ đầυ của anh tiến vào, nếu không sẽ luôn có một đoạn còn ở bên ngoài, không khí lạnh sẽ làm kɧoáı ©ảʍ không được trọn vẹn. Miệng thì an ủi Mỵ Mỵ, quả thật anh biết rằng Mỵ Mỵ kêu đau thì hơi khoa trương, nhưng mỗi khi đâm toàn bộ du͙© vọиɠ vào thân thể cô thì anh sẽ khống chế độ mạnh nhẹ lại, giúp cô bớt khó chịu hơn.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua, từng giây từng phút, Mỵ Mỵ đã sớm quên đau, dâʍ ŧᏂủy̠ từ triều cương khi Dịch cắm tiểu huyệt lại thay nhau chảy ra. Nhưng...

"A..., Dịch, em không chịu nổi..., nhanh bắn ra đi mà..." Giọng nói của cô đã sớm mất khí, không có sức nên chỉ có thể yếu ớt nỉ non, thật muốn ngất đi quá, nhưng thân thể cô thì không đồng ý, cô phải làm sao đây!

"..." Không trả lời yêu cầu của cô, sao lại nói đàn ông bắn nhanh đi chứ, các cô gái khác đều ước gì người đàn ông của họ làm lâu hơn đó! Trừng phạt bằng cách tăng tốc, anh cố dùng thêm sức chuyển động.

"A a..., tiểu huyệt sắp bị cắm hỏng..., ân a..., sắp bị đại nhục bổng cắm hỏng...., cắm chết...., không được..., a... a..." Triều cường lại đến lần nữa, vách thịt mềm kịch liệt co rút, cũng chỉ có tiểu huyệt mới hưng phấn nói cho Dịch biết cô lại cao trào. Đây là lần thứ mấy vậy, thứ ba, hay thứ tư? Nhưng vì sao người đàn ông này vẫn chưa định dừng lại vậy?

"Dịch..., em chịu không được nữa, anh bắn ra đi, được không.." Bất lực cầu Dịch bắn rồi dừng lại đi, nếu cứ tiếp tục thì cô thật sự sẽ bị "sử dụng" đến hư đó! "Dịch..., anh lợi hại nhất, em xin anh đó..., a a..., bắn nhanh đi..."

"..." Vẫn không đáp lại ước muốn của Mỵ MỴ, nhưng hình như nửa người dưới gần như không nhìn thấy được của anh ngày càng đấy nhanh tốc độ hơn!

"Ân..., ân a...., nha...." Không còn sức để nói những thứ khác, nhưng tiếng rên đê mê vẫn ngăn không được mà phát ra. Lúc Mỵ Mỵ thấy mình thật sự sắp ngất, Dịch thúc tới lần cuối, phóng thích toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong tử ©υиɠ cô, chất lỏng nóng bỏng tưới vào làm cô giật mình, đạt tới cao trào một lần nữa.