Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)

Chương 88: Thiếu cái gì còn cái gì (cao H)

Edit: Min

Beta: Cá Muối

"A..." Vừa mới nói xong, cơ thể người đàn ông bắt đầu chậm rãi cử động lên xuống trên người Mỵ Mỵ khiến du͙© vọиɠ trong cơ thể cô nhanh chóng nổi lên, hành lang bên trong tiểu huyệt cũng không nhịn được mà tiết ra dịch bôi trơn, làm côn ŧᏂịŧ dễ dàng ra vào trong thân thể mình hơn.

"Bảo bối thoải mái sao? Thoải mái thì kêu lên đi, tôi muốn nghe em kêu!"

"Ách... a..." Hàng mi đẹp nhăn lại, tay nắm chặt ga trải giường. Cả người cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể bất lực mở rộng chốn riêng tư đang bị lấp đầy. Thật lớn, thật thô, nơi bí mật tinh tế bị đâm đến cực hạn, anh vậy mà còn đưa tay xoa hoa hạch mẫn cảm của cô, liên tục gảy nó, nhẹ nhàng nắm lấy nó làm Mỵ Mỵ mẫn cảm đến mức không thể tránh né.

Mỵ Mỵ cố gắng cử động để vách thịt ngậm thứ to lớn kia của anh, thừa nhận anh mỗi lần tiến vào từng tấc một, côn ŧᏂịŧ lớn lấp đầy âʍ đa͙σ, còn mở ra cái miệng nhỏ ở chỗ sâu nhất, thật sự nhét qυყ đầυ tròn vào nhụy hoa mềm mại. Hoa dịch ẩm ướt khiến hai người gần gũi càng dễ dàng, cái eo nhỏ nhắn bị tay to cầm lấy, giúp mỗi lần anh hung mãnh va chạm đều có thể đâm đến chỗ sâu nhất, vách thịt của cô cũng vì vậy mà không khống chế nổi, liên tục co rút lại, yết hầu vô thức phát ra tiếng thét chói tai vì xúc cảm khoái hoạt và thống khổ.

"Giọng bảo bối nghe rất hay... tiếp tục, tiếp tục kêu cho tôi nghe..." Nghe tiếng khóc âm ỉ của Mỵ Mỵ, giọng nói mềm mại dễ nghe đó lại càng làm anh thêm hưng phấn, mỗi lần rút ra anh đều rút toàn bộ ra khỏi khe nhỏ cắи ʍút̼ chặt chẽ, rồi lại thô bạo đâm vào, mở đóa hoa vừa mới khép lại ra.

"A... a... mạnh lên... a a..." Thứ kia vừa nóng rực vừa cứng, lúc nào cũng đâm vào miệng tử ©υиɠ mềm yếu nhất, từng dòng hoa dịch không nhịn được lại chảy ra, làm cho mỗi một lần anh đâm chọc đều phát ra âm thanh "nhóp nhép nhóp nhép", cộng với tiếng kêu ngọt ngào, phiêu đãng, đẹp đẽ của cô vang lên trong phòng làm mặt anh đỏ bừng lên, nhịn không được mà trở nên điên cuồng. "Tiểu huyệt bị đâm đến hư rồi, sẽ bị đâm hư, a... Mỵ Mỵ cũng sắp bị đâm hư..."

"A..., cái tiếng kêu phóng túng này... tiểu yêu tinh..." Nhìn bộ dạng kêu ai ai quyến rũ động lòng người của cô làm người khác nhịn không được mà muốn hung hăng chà đạp cô. Mỗi lần đâm vào qυყ đầυ của anh đều dính sát vào cái miệng nhỏ cắи ʍút̼ như trẻ con đang bú sữa mẹ này của cô, huyệt thịt không ngừng gắt gao co rút theo mỗi lần chuyển động, anh vừa như đang trói buộc vừa như đang mát xa, anh chỉ có thể mặc kệ bản thân mà mạnh mẽ tiến công, muốn dùng tình cảm của mình để khiến bé con mà mình yêu thích cảm giác thoải mái đến cực hạn.

"A... nhanh lên, xin anh, nhanh lên đi..." Tra tấn thong thả lại mãnh liệt như vậy làm thân thể cô cảm thấy trống trãi lại tịch mịch, cấp bách muốn người đàn ông ở phía sau có thể làm cô thống khoái, không muốn bị tra tấn như vậy nữa.

"Được!" Daniel cũng đã sớm chịu không nổi, không còn ý định cố chấp nữa, tốc độ đâm thọc cũng nhanh hơn, cảm giác được du͙© vọиɠ của mình đang ra vào bên trong tiểu huyệt của cô càng to hơn. Cảm giác thân thể của anh đã bắt đầu hơi run rẩy, anh đã có ý định bắn ra, bèn cắn chặt răng đè eo thon của cô để cô không bị ngã sấp trên giường do mình đâm quá mạnh. Góc độ đâm bắt đầu thay đổi mạnh mẽ hơn, cấp bách chạy đua trong thân thể của cô.

"A... đến, đến, tiểu huyệt cao trào...:" Mỵ Mỵ cuối cùng chịu không nổi sự công kích mãnh liệt như vậy, cả người run rẩy đến triều cường.

"A nha..." Xúc cảm quá lớn, chỗ sâu nhất trên trong cái miệng nhỏ nhắn gắt gao cắn lấy qυყ đầυ của anh như muốn mυ'ŧ hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong, hương thơm hoa quả ngọt ngào kia càng ngày càng nồng đậm làm anh không thể ngừng hoạt động pít- tông, mùi hương thoang thoảng bay ra từ tiểu huyệt ẩm ướt tí tách nước. Tiểu da^ʍ ô ngọt ngào như vậy, sao anh có thể buông tha cho cô chứ!

"A a... không... không được... a..." Thân thể mẫn cảm không thể chấp nhận hành vi tàn sát bừa bãi của anh, cả người co lại vì cảm giác khoái hoạt mạnh mẽ thổi qua, hai tay chống đỡ thân thể rốt cuộc cũng hết sức lực, cô ngã xuống giường, kɧoáı ©ảʍ choáng váng phảng phất kia làm cô rất muốn ngủ.

"Bảo bối, chịu thêm chút nữa!" Đắc ý nhìn tiểu thiên hạ của mình sắp hôn mê, anh vội vàng gầm nhẹ, dưới thân không lưu tình vỗ bờ mông tròn trịa nhô cao của cô, càng dùng sức đâm đến khi thắt lưng truyền đến cảm giác tê dại mới bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng ấm của mình vào cơ thể ấm áp của cô.

"Ưm a..." Cảm nhận được dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng chảy vào trong, Mỵ Mỵ rêи ɾỉ theo bản năng, thần trí đang trôi nổi giữa không trung cũng dần tỉnh táo lại, thuận theo động tác của người đàn ông, lưng cứ như vậy đưa về phía anh, nằm nghiêng trên chiếc giường lớn.

"A..." Phát hiện toàn thân đều tê dại, lại có thêm cảm giác mỏi nhừ, vậy là anh lại còn làm lâu như thế, sắp làm cô hết hơi rồi. Tức giận nhẹ nhàng vặn vẹo một chút, tìm một vị trí thoải mái, làm người đàn ông sau lưng vây quanh mình thật tốt, có chút mệt mỏi muốn ngủ tiếp.

"Mỵ Mỵ quả nhiên không làm tôi thất vọng!"" Thỏa mãn nhìn bảo bối trong lòng đang làm nũng như con mèo nhỏ, thoải mái cọ xát vào người anh, bóng lưng tinh tế bóng loáng tựa vào l*иg ngực ấm áp của anh; bờ mông tròn trịa dính sát vào phần bụng anh, luyến tiếc tách nửa thân dưới làm chân của bọn anh chặt chẽ quấn lấy nhau. Anh thích thú nhìn bộ dạng chui rúc trong lòng ngực mình của cô, hai tay đưa xuống xoa bóp bầu ngực trắng nõn, trêu đùa đầu ti, nghĩ đến bộ dạng con mèo nhỏ khi tỉnh dậy sẽ chìa móng vuốt nhỏ đáng yêu với anh, Daniel cảm thấy cuối cùng mình đã tìm được hạnh phúc cứ ngỡ không tồn tại trong cuộc đời mình.

Mỵ Mỵ ở bên này còn không nhận ra Daniel vừa điên cuồng đại chiến với mình là ai thì ở bên kia, ba người chồng sắp cưới của cô không được "tính phúc" như vậy!

"Sao mày lại không để điện thoại bên người chứ!" Phàm sau khi xử lý tốt công việc của công ty con ở nước Pháp thì chạy về nhà, phát hiện Thịnh và Dịch đang ở cùng nhau, sứt đầu mẻ trán đi tìm Mỵ Mỵ mất tích. Trước hết liên lạc với công ty bảo an của người quen, rồi tiếp đến lại gọi cho bạn bè ở bộ công an thúc giục nhanh chóng tìm người, Phàm cuối cùng nhịn không được mới nổi giận với Thịnh.

"Em..." Lúc này anh còn có thể tìm lý do gì đây? Rõ ràng là bản thân anh sơ sẩy!

Nhận được điện thoại của Mỵ Mỵ nói rằng sẽ liên hoan với bạn học trước khi nghỉ hè, anh liền nghĩ sẽ không có vấn đề gì nên bỏ điện thoại một bên, bắt đầu vẽ tranh biếm họa, không hề biết đến sự tồn tại của tin nhắn Mỵ Mỵ gửi lúc trưa, nói rằng sẽ đi tới Pub chơi cho đến khi anh phát hiện đã là 8 giờ tối mà Mỵ Mỵ vẫn chưa trở về. Hỏi vòng vo Điền Hiểu Mật có quan hệ coi như không tồi với Mỵ Mỵ, thì cô ấy lại nói rằng vào buổi chiều lúc 3 4 giờ, Mỵ Mỵ nói không thoải mái nên đã rời đi. Nhưng từ lúc đó tới bây giờ đã là mười giờ đồng hồ rồi mà Mỵ Mỵ vẫn chưa về tới.

Chôn đầu trong hai tay, Thịnh sợ hãi đến phát run, thật sự rất hối hận tại sao không quan tâm Mỵ Mỵ nhiều hơn một chút, không nên để ý đến mấy bức tranh biếm họa chết tiệt đó nhiều như vậy, Mỵ Mỵ đã mất tích thời gian dài như vậy mà vẫn chưa có tin tức!