Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)

Chương 62: Hạnh phúc gặp trở ngại 3

Edit: Min

Beta: Hazjk

Qua không quá nhiều trở ngại, tình yêu của bốn người liền nhận được sự chấp nhận của cha mẹ, giờ đây bọn anh thật sự hạnh phúc đến nỗi muốn mở champagne để chúc mừng .

Nhưng mà ba Lâm mẹ Lâm sao có thể dễ dàng buông tha cho ba đứa con của mình đây?

"Giấy cam đoan?" Ba người lúc này không biết từ đâu ra đều ngồi trên ghế đẩu gần ghế sô pha, đồng loạt kinh ngạc nói ra tiếng.

“Ừ, các con cần cam đoan, không được thay lòng đổi dạ với Mỵ Mỵ. không được bắt Mỵ Mỵ làm loại chuyện tình yêu đó nếu con bé không thích, không được để bài tập và chuyện học hành của Mỵ Mỵ bị chậm trễ, nếu muốn cưới thì phải hỏi đến ý kiến của con bé! Trời ơi, dù sao các con muốn viết cái đó sao cũng được, nhưng ba người chúng ta sẽ thông qua giấy cam đoan của bọn con, xem xem tình cảm của bọn con đối với Mỵ Mỵ rốt cuộc sâu đậm như thế nào.

"Mẹ, đây cũng quá..." Thịnh thấy buồn bực, rốt cuộc cha mẹ sinh ra ai vậy? Nhưng khi nhìn thấy Mỵ Mỵ đang ngồi bên cạnh cha mẹ, bộ dáng nhỏ như cáo mượn oai hùm trừng mắt với anh, Thịnh cảm thấy rằng viết giấy cam đoan thì có gì khó chứ? Chỉ cần có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Mỵ Mỵ đáng yêu thì nói anh mỗi ngày phải viết một giấy cam đoan cũng được.

Thịnh bắt đầu định viết giấy cam đoan thì phát hiện Phàm và Dịch đã sớm ghé vào trên bàn trà nỗ lực viết rồi. Sợ mình chậm trễ, bị bầu thành người không...yêu Mỵ Mỵ nhất, Thịnh nhanh chóng hạ bút như thần múa bút thành văn. Nói giỡn đi. Anh hiện tại chính là họa sĩ tranh biếm hoạ có chút danh tiếng, tính ra anh cũng là họa sĩ! Giấy cam đoan? Chút lòng thành này có là gì!

Nhìn ba đứa con cao lớn của mình đang uốn éo trên ghế đẩu, bộ dạng ghé vào bàn trà thật sự viết chữ, mẹ Lâm không cười khổ không được, trao đổi ánh mắt với chồng, hai người chỉ có thể nhẹ lắc đầu.

Mấy đứa này từ khi Mỵ Mỵ tới nhà này thì không kể lớn hay nhỏ gì đều có liên quan đến bà, luôn mang tâm ý chăm sóc cha mẹ. Hiện giờ còn có thể ở bên cạnh Mỵ Mỵ, lại không vì ông bà ở bên ngoài mà muốn khẳng định thân phận, cam nguyện đáng thương ngồi viết giấy cam đoan.

Nhìn khuôn mặt trong sáng đã khôi phục vẻ tươi cười của Mỵ Mỵ, giờ đây vui vẻ cười như tiểu hồ ly, liếc trộm một chút rồi lại chỉa chỉa tới “cái kia”, quấy bọn họ để không thể yên ổn viết giấy cam đoan, bọn họ cũng hiểu được mà vui vẻ.

Trên đời này, rất nhiều chuyện một khi muốn điều khiển, liền phát hiện vốn là phía trước bé nhỏ như thế nào cũng không đáng kể. Cái này xem như là “Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”* sao?

*Chú thích: Khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước vậy…

Ba người hết sức lo sợ nộp “bài tập” cho mẫu thân đại nhân, muốn được bà chấp nhận thì cuối cùng mẹ Lâm không nhịn được cười dữ dội ra tiếng. “Ha ha, đây là báo ứng! Ai bảo các con từ nhỏ chỉ biết ăn đồ ăn mẹ nấu, cũng không thân thiết hay làm nũng với mẹ như Mỵ Mỵ chứ. Hiện giờ muốn lấy lòng mẹ sao? Muộn rồi! Mẹ nói cho các con biết, mẹ và ba đợt này sẽ ở nhà lâu thêm chút, các con thành thật cho mẹ một chút đi! Giấy cam đoan mẹ sẽ cất kỹ, cả đời này sẽ làm các con không quên được!” Nói xong, bà liền kéo lấy tay chồng, tình cảm thắm thiết trở về phòng !

"Ha ha... , đáng đời!"

Ba người đàn ông tuy rằng giờ đang bị Mỵ Mỵ cười nhạo, nhưng khi nhìn đến sắc mặt của cô đã hết tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn tươi cười như ánh mặt trời, bọn anh chẳng những không tức giận, ngược lại cảm thấy thật hạnh phúc. Còn sợ ba mẹ sẽ không dễ dàng đáp ứng như vậy, vốn đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị muốn đấu tranh lâu dài , kết quả lại có thể chính là lấy giấy cam đoan làm ending (kết thúc), coi như là trong cái rủi có cái may.

──────── ta là phân cách tuyến ba mẹ sao vậy còn không đi ra ngoài chơi  ────────

Thế là, ba và mẹ Lâm thật sự cứ như vậy ở nhà mấy tháng. Tuy rằng có thể ăn thức ăn ngon của mẹ, bất quá, ba anh em vẫn là thập phần bất hiếu, hi vọng cha nhanh đưa mẹ đi nằm úp sấp nằm úp sấp đi thôi!

Sau một lát, Mỵ Mỵ vừa học xong đã bị mẹ lôi đi, hai người không biết nói nhỏ cái gì. Nếu vốn dĩ, cha đã sớm khéo léo không tình nguyện, thế nhưng tha thứ cho người cha không thể phản đối lại này, còn bị mẹ chỉ huy đi làm cái gì đó nữa.

"A... , đã hơn ba tháng rồi không được ở gần Mỵ Mỵ , cứ như vậy lão Nhị của ta sắp mất hiệu lực rồi !" Thịnh hôm nay trần tình oán thán.

Ba người giận dỗi vì bị mẹ và Mỵ Mỵ cho ra rìa, giờ đây anh đang ngồi trong thư phòng của Phàm, tinh thần cô đơn ẩm mốc. Tưởng tượng hương thơm từ thân thể mềm mại của Mỵ Mỵ, tưởng tượng niềm vui ngày ấy bị gián đoạn, từ đó tới nay Lão nhị như Hà Tiền (*) đã không được sáp nhập vào tiểu huyệt mất hồn kia của Mỵ Mỵ, dưới quần ba người đã dựng lên lều trại.

(*) Hà Tiền là tướng ngoại thích nhà Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ý là lão nhị của Thịnh mạnh mẽ như ông.

"Xem ra ba mẹ tạm thời có thể sẽ không đi nước ngoài đó!" Phàm cảm giác mình cũng đã muốn trở thành Vương Bảo Xuyến (*). Mới vừa "tính phúc" không được vài ngày, đã bị ba mẹ đối đãi "lạnh nhạt" như thế, bọn họ sẽ không sợ các con sẽ nín hỏng, tương lai không ai đẻ cháu cho hai người sao?

"Rốt cuộc đang bận cái gì?" Dịch cũng buồn bực muốn chết, giờ phút này cùng hai người anh nói chuyện không còn bỏ bớt n cái chữ nữa, hơn nữa giọng điệu cũng không như bình thường, cũng không phải bộ dạng tức giận gì, mà là đã tràn ngập nghi ngờ, tràn ngập bất mãn!

"Haiz..." Ba người oán hận không hiểu ba mẹ và Mỵ Mỵ làm gì, hơi thở chung quanh bọn hắn như oán khí tận trời, thở dài ra, cũng chỉ có thể cùng nhau chạm cốc, uống một hơi cạn sạch .

"Các con nhìn xem!" Lúc sáng sớm, mẹ Lâm triệu tập ba người bọn anh lại, bộp một tiếng ném mấy quyển giấy chứng nhận trước mặt bọn anh.

"Cái gì vậy?"

"Vốn dĩ trên thế giới này còn có quốc gia cho phép một vợ nhiều chồng, mẹ giúp các con làm rồi" Bà nói tự nhiên, không thèm để ý mấy đứa con có đồng ý không, đổi quốc tịch của bọn anh!

"Đây là quốc gia gì?" Thịnh hoàn toàn không hiểu chữ trên giấy, nhưng mà anh nhìn qua Phàm tinh thông ngôn ngữ nước ngoài Anh Pháp Đức, trong mắt đều đã tràn ngập mơ hồ.

“Một quốc đảo bên cạnh xích đạo, Châu Á!” Đây là do bà đi nhiều nơi mới biết được nha!

"Cám ơn mẹ!" Lập tức hiểu được ý tứ của mẹ, thật ra nếu mẹ không giúp đỡ lo liệu thì bọn anh cũng muốn trước khi kết hôn với Mỵ Mỵ sẽ xử lý thoả đáng chuyện này, như vậy mới có thể cho Mỵ Mỵ một cuộc hôn nhân hợp pháp.

"Đừng khách sáo, nếu tương lai các con không đối xử tốt với Mỵ Mỵ thì biết chuyện gì rồi chứ?"

“Dạ! Mẹ yên tâm!" Ba người trăm miệng một lời đáp ứng. Bọn anh đột nhiên cảm thấy được, giờ phút này quanh người mẹ mình tỏa ra hào quang như thánh mẫu, thật sự là quá vĩ đại !

"Ừ, tốt lắm!" Mấy ngày này lo lắng như vậy cuối cùng cũng có một kết quả tốt, mẹ Lâm quyết định quay về trên giường đi tìm chồng tiếp tục "cùng nhau ngủ", gần đây ông cũng tốn không ít sức lực, hẳn là nên được chiêu đãi một chút!  "Các con đi làm đến trường đi, mẹ muốn trở về ngủ tiếp!"

"Dạ được, mẹ, chúc ngủ ngon, à không phải, mẹ nghỉ ngơi sớm, không, mẹ ngủ ngon giấc nha!" Thịnh lúc này thật sự kích động đến không biết nói cái gì, toàn nói năng lộn xộn.

Cứ như vậy, trở ngại tình yêu của bốn người đã được ba Lâm mẹ Lâm gỡ bỏ. Hôm nay bọn anh chỉ cần cầu hôn Mỵ Mỵ thành công thì sẽ có thể kéo Mỵ Mỵ ra nước ngoài kết hôn, còn được ba tặng nhà cho tuần trăng mật.

Nhưng, hạnh phúc của bọn anh chỉ gặp trở ngại này thôi sao?