Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)

Chương 4: Đổi địa điểm ᒪàʍ Ŧìиɦ (Cao H)

Edit & Beta: Su Bà Bà

Ái dịch vừa mới triều phun bởi vì bị côn ŧᏂịŧ của Dịch chắn nên lại chảy vô tử ©υиɠ, hơn nữa Dịch bắn xong tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, hai loại chất lỏng ở trong tử ©υиɠ va chạm vào nhau rồi cùng hoà tan, hơn nữa không có đường ra, chỉ có thể để mặc tiểu huyệt trướng đầy. Cảm giác trướng đầy như thế mặc dù khiến Mỵ Mỵ chiếm được thỏa mãn, rồi lại cảm thấy trướng đến khó thở. Bởi vậy trước sau mấp máy tiểu huyệt của mình, muốn đẩy côn ŧᏂịŧ chống đỡ tiểu huyệt ra. Nhưng Dịch sao có thể dễ dàng để Mỵ Mỵ thực hiện được đây? Không chỉ có không cho côn ŧᏂịŧ rút khỏi, ngược lại càng thêm dùng sức tiến vào, thuận đường đem một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng bắn vào sâu trong tử ©υиɠ, để cho cả vạn tϊиɧ ŧяùиɠ của hắn chiếm lĩnh mỗi góc trong đó.

Hình ảnh này trong mắt Phàm lại hoàn toàn thay đổi chút ý vị.

Hắn lý giải là giờ phút này Mỵ Mỵ còn chưa được thỏa mãn. Nhìn xem, cái lưỡi liếʍ láp đôi môi đang kêu gọi mình nhấm nháp, cái mông không kiên nhẫn kia ngọ nguậy là cần đại nhục bổng to lớn hơn nữa hung hăng ȶᏂασ. Mỵ Mỵ bảo bối này rõ ràng là đang câu dẫn mình đây mà!

"Dịch, rời khỏi!" Chứng kiến côn ŧᏂịŧ của tam đệ còn cắm ở trong cơ thể Mỵ Mỵ, tựa hồ có xu thế bành trướng, hắn nhanh chóng ngăn cản. Bởi vì hắn nghĩ tới cách chơi mới! Tiếp theo, cầm lấy di động gọi một cú điện thoại."Lập tức tắt toàn bộ camera theo dõi ở tầng 2 đi! Phái người canh giữ ở bên ngoài, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép bất luận kẻ nào vào trong!"

Mặt khác, đôi mắt của hai nam nhân còn lại sáng lên, hiển nhiên đã hiểu rõ ý của Phàm lúc này.

"Xoạt!" Giống như âm thanh mở chai rượu Champagne, Lâm Dịch ai ya đem côn ŧᏂịŧ rút ra từ mật huyệt nhiều chất lỏng của Mỵ Mỵ, phấn khích chờ mong bữa tiệc lớn sắp tới.

"A..." Chất lỏng trắng đυ.c lúc trước bị ngăn ở trong tử ©υиɠ cuối cùng tìm được ống dẫn, bị ngón tay Thịnh chậm rãi moi lấy theo cửa huyệt khẽ mở khẽ đóng chảy ra, một ít thuận theo bắp đùi nàng thong thả chảy xuống ghế, có chút trực tiếp không có chống cự qua sức hút của Trái Đất nên tích lạc trên mặt đất, hình thành dấu vết một bãi dịch nhầy. Cảm giác căng căng trong bụng kia cuối cùng được giải thoát, Mỵ Mỵ kiều mỵ than thở ra tiếng."Thật thoải mái..."

Ba nam nhân đều bị tình hình thực tế trước mắt mị hoặc đến mất tâm hồn, côn ŧᏂịŧ lại to hơn lúc nãy vài phần.

"Linh..." Ngón tay Phàm phát ra tiếng vang. Đã chuẩn bị xong!

──────────── Ta là phân cách tuyến kí©ɧ ŧìиɧ ────────────

"Mỵ Mỵ!" Nghĩ tới kí©ɧ ŧɧí©ɧ kế tiếp, trong thanh âm của Phàm tràn ngập mê hoặc.

"Phàm!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mỵ Mỵ biểu hiện tràn ngập nghi vấn, Phàm sao lại ở chỗ này? Qua giây lát trở nên đỏ bừng, thật dọa người nga, rõ ràng chứng kiến Phàm với Thịnh cùng nhau vào, nhưng vừa vặn mình cùng Dịch khoái hoạt nên quên mất.

Chứng kiến gương mặt Mỵ Mỵ biến ảo, hắn liền hiểu được ý nghĩ vừa rồi của nàng. Vật nhỏ vừa đáng yêu vừa đáng giận vật này thật nên phạt!

"Mỵ Mỵ, muốn vui vẻ hơn sao?" Phàm càng lúc càng giống như con sói dụ dỗ tiểu bạch thỏ.

"Muốn!" Kɧoáı ©ảʍ vừa rồi vốn đã chậm rãi khuyếch tán, hơn nữa ngón tay Thịnh còn tromg hoa huyệt chậm rãi vận động câu dẫn nàng muốn càng nhiều. Nàng chỉ có thể hơi hơi vặn vẹo cái mông, đem tiểu huyệt đói khát của mình tới gần ngón tay đang làm việc xấu trong cơ thể mình. Mà hành vi cố ý dụ dỗ lại không chịu cho nàng của Thịnh thoả mãn đổi lấy Mỵ Mỵ hờn dỗi liếc mắt một cái.

"Vậy còn chờ gì nữa?!" Ô ngao ──, tiểu bạch thỏ ngây ngốc muốn bị làm thịt nha!

Nói xong liền một phen ôm lấy Mỵ Mỵ làm nàng giống gấu koala dán tại trên người mình, mở cửa phòng thay quần áo đi ra ngoài.

"A ~ " Mỵ Mỵ bị Phàm không hề báo động trước ôm lấy, bởi vì ngón tay Thịnh rời khỏi bất ngờ lại dùng móng tay cạo điểm G mẫn cảm của mình, sau đó thuận tiện ở cửa huyệt lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm đế còn sung huyết đưa tới âʍ đa͙σ một trận run rẩy nên kêu lên. Hai chân nàng khó sống quấn chặt eo Phàm.

"A ──" Lại là một tiếng thét chói tai! Lần này không phải bởi vì kɧoáı ©ảʍ, mà là bởi vì hoảng sợ ! Phàm sao có thể mang theo mình ra khỏi phòng thay quần áo, đi qua một đoạn hành lang ngắn âm u, đi tới chỗ máy chụp ảnh đã chuẩn bị xong!

"Phàm, Phàm, mau trở về, cầu xin anh! Không cần!"

Hiển nhiên, Mỵ Mỵ lúc nãy chỉ lo đắm chìm trong cao triều nên không có chú ý nghe Phàm điện thoại. Bị hành vi "Điên cuồng" của Phàm doạ cho sợ tới mức hoa dung thất sắc, càng không ngừng kêu "Không cần" đồng thời cũng không nhìn xem chung quanh, chỉ giống như đà điểu hai mắt nhắm nghiền, uốn tại trong đồi ngực to lớn của Phàm.

"Bảo bối, em xem xem, chung quanh không có ai!" Nhìn bảo bối bị hù đến, Phàm lập tức quên ý nghĩ muốn xử phạt nàng, vội vã vỗ nhẹ lưng Mỵ Mỵ sau dỗ nàng.

Nghe nói như vậy, Mỵ Mỵ mới dám mở to mắt nhìn chung quanh. Trong phòng chụp ảnh chỉ có nàng và Phàm, không còn người khác! Mà giờ khắc này, Phàm đang ôm chặt mình đứng ở trung tâm bị ngọn đèn chiếu.

"Thật hư nga! Làm em sợ muốn chết!" Mỵ Mỵ hoàn toàn không biết là bởi vì nàng vừa rồi không chú ý nghe Phàm nói điện thoại mới tạo thành mình khủng hoảng. Bất quá, Phàm tại sao mang chính mình đứng ở chỗ này đây? Toàn bộ ngọn đèn đều chiếu vào người, Thật xấu hổ kinh khủng nga!

"Anh càng hư hỏng em mới càng yêu, không phải sao?" Nói xong còn dùng nửa thân dưới đã muốn sưng huyết cách quần chọt Mỵ Mỵ vài cái, làm nàng cảm nhận được du͙© vọиɠ của mình. Mỵ Mỵ yêu nhất là đại nhục bổng của mình ở trong tiểu huyệt nàng làm chuyện xấu sao? Trên giường nàng thường xuyên hô như thế nga! Ngôn ngữ và động tác của Phàm đổi lấy vài cái đấm nhẹ của nữ nhân mặt đã bị nháy mắt bạo hồng. Đối với mấy cú đánh giống gãi ngứa như vậy cũng chỉ khiến Phàm cười xấu xa hơn mà thôi, cũng không có gì bất mãn!

Bộ này up lâu rồi nhưng vì mất nick nên h up dần lại theo yêu cầu == Trình edit hồi đó hơi gà, hjc, h lại nhác sửa >