"Dương tổng, phần văn kiện này cần ngài xem một chút."
"Dương tổng, Hứa tổng của Thanh Nguyên đã tới rồi."
"Dương tổng, Tần thị bên kia nói muốn gặp chủ tịch, ngài có muốn an bài thời gian gặp một chút hay không?"
Dương Cảnh Diệu cảm thấy bản thân mình sớm muộn gì cũng điên.
Lúc trước đánh cược thua Du Hạo Nam, nói hắn vĩnh viễn đều phải giúp Du Hạo Nam an ổn vị trí tổng tài Châu Nhân, nhưng đến nay mới ngắn ngủn mấy tháng, hắn liền hối hận.
Không phải hối hận đêm đó thua dfanhs cược với Thu Đồng Tâm ở quán bar, mà là hối hận bản thân không nên tiện miệng tiện cùng Du Hạo Nam đánh cược.
Từ sau khi Tả Ninh mất tích, vị Du đại chủ tịch kia động bất động liền ẩn mất, mọi chuyện trong công ty đều ném cho hắn, hắn cũng thật sự mệt tâm nha.
Gặp xong Hứa tổng của Thanh Nguyên, lại cùng hội đồng quản trị bên Tần thị nói chuyện hai giờ, chờ khi hắn quay lại Châu Nhân thì đã đến giờ tan tầm.
"Văn kiện...... Phần văn kiện kia để chỗ nào?" Ở bàn làm việc của Du Hạo Nam sờ soạng nửa ngày, đồ vật không tìm được, nhưng hắn không cẩn thận lại làm rơi ra một bức ảnh.
Đây là ảnh chụo chung của Tả Ninh với Du Hạo Nam, đương nhiên cũng là lần duy nhất trong đời Dương Cảnh Diệu nhìn thấy, Du Hạo Nam tự chụp ảnh.
Nguyên lai gia hỏa kia cũng có lúc tự chụp.
Đương nhiên, tiền đề là phải cùng với Tả Ninh chụp.
Ảnh chụp Du Hạo Nam cười rộ lên nửa điểm cũng không có bộ dáng của chủ tịch, cái dáng vẻ cười ngu ngốc kia, quả thực giống như một đứa trẻ to xác.
Nhìn ảnh chụp rõ ràng có chút cũ, đặc biệt gương mặt tươi cười của Tả Ninh đều bị nhoè đến biến sắc, Dương Cảnh Diệu than nhẹ một tiếng, lại cẩn thận cất ảnh chụp lại chỗ cũ.
"Bỏ đi, hôm nào đưa cho cậu khung ảnh."
Không tìm được văn kiện, hắn dứt khoát gọi điện thoại cho Du Hạo Nam, ngoài ý muốn chính là lần này cư nhiên gọi được, hơn nữa đối phương còn nhận.
"Bản sơ thảo phương án hợp tác với Tần thị cậu để chỗ nào? Ở văn phòng cậu tìm nửa ngày cũng không tìm được."
"Không nhớ rõ, cậu tìm lại xem."
Nghe âm thanh của đối phương không rõ ràng, mà xung quanh đều là tiếng ồn ào, Dương Cảnh Diệu nhăn mày: "Lại chạy tới quán bar uống rượu? Cậu không phải đi thành phố B tìm Tả Ninh sao? Như thế nào? Người trên ảnh chụp người không phải cô ấy?"
"Không phải cô ấy...... Không phải cô ấy......" Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khổ của Du Hạo Nam, "Cô ấy không muốn gặp tôi, cô ấy nhất định rất hận tôi......"
"Một mình ở nơi khác còn chạy tới quán bar uống rượu, đừng tưởng rằng cậu là nam nhân thì sẽ không nguy hiểm, nhanh chóng gọi xe quay về khách sạn đi."
Tưởng tượng đến bộ dáng nam nhân kia uống say suy sút, Dương Cảnh Diệu liền phát hoả: "Du Hạo Nam, mẹ nó cậu tỉnh lại cho tôi đi? Rời khỏi nữ nhân thì cậu không thể sống? Cái công ty lớn như vậy còn chờ cậu, cậu mặc kệ? Anh em của cậu đã vội đến sứt đầu mẻ trán, cậu cũng mặc kệ?"
Đáp lại hắn, là tiếng ngắt điện thoại.
Chờ khi găp mặt Du Hạo Nam, đã là buổi tối ngày thứ ba, lần này vẫn là ở quán bar, nhưng mà là quán bar ở thành phố S.
Không tìm được Tả Ninh, Du Hạo Nam trực tiếp ở thành phố B say hai ngày hai đêm, khi trở lại thành phố S, lại một đầu chìm vào rượu.
Nhìn nam nhân trên ghế lô đã mơ màng sắp ngủ, Dương Cảnh Diệu cười nhạo một tiếng: "Thật vất vả mới giới yên, cuối cùng lại chúi đầu vào rượu."
"Tôi đáp ứng với Ninh Ninh giới yên...... Đáp ứng với cô ấy......"
Nam nhân trên sô pha đã không mở nổi mắt, khi nói chuyện thần chí cũng không rõ ràng.
Dương Cảnh Diệu cũng cầm lên một chai rượu, đưa lên miệng còn chưa kịp uống, điện thoại liền vang lên, là một phó tổng của công ty gọi tới.
"Dương tổng, bản thiết kế sản phẩm mới thiết kế xảy ra chút tình huống, ngài hiện tại có thể tới phòng làm việc của Roger không? Anh ta nói có chút vấn đề cần phải giao thiệp với ngài."
Ngắt điện thoại, nhìn Du Hạo Nam nằm ở trên sô pha Du Hạo Nam, Dương Cảnh Diệu từ danh bạ lục ra tên của Văn Khải An gọi qua.
Kỳ thật hắn với Văn Khải An cũng không phải rất quen thuộc, cái loại mê đồ cổ với hắn trước nay không phải người một đường người, ngày thường không hay chơi cùng nhau.
Nhưng mà, chung quy cũng là bạn tốt của Du Hạo Nam, hơn nữa hiện giờ hai người còn đồng bệnh tương liên, vậy đem cái con ma men này giao cho Văn Khải An chiếu cố đi.
"Là Dương tiên sinh sao? Chủ nhân của số điện thoại này uống say, ngài có thể tới giúp ngài ấy một chút không?"
Gì? Văn Khải An cũng uống say? Nam nhân kia không phải rất ít khi uống rượu sao?
"Địa chỉ ở đâu?"
Dương Cảnh Diệu bất đắc dĩ, chỉ đành làm ơn nhờ người bạn khác đưa hai con ma men này đến chung cư của hắn.
Chờ hắn đi đến chỗ Roger giải quyết xong công việc, đã là hai giờ đêm.
Kéo thân thể mỏi mệt trở lại chung cư, vừa mở cửa ra đã bị cảnh tượng hỗn loạn trong phòng khách dọa nhảy dựng.
Hắn nhớ rõ bạn hắn đã gửi tin nhắn cho hắn, nói là đã đem hai con ma men an bài ở hai gian phòng cho khách, tại sao hơn nửa đêm lại chạy ra uống rượu?
Hơn nữa lại còn uống tuyệt phẩm mà hắn mặt dày mày dạn nài nỉ ỉ ôi lấy từ chỗ em trai về.
Hai người kia...... Quả thực......
Nhìn lệch qua Du Hạo Nam đã ngủ trên sô pha ngủ, nhìn lại Văn Khải An vẫn còn ngồi dưới đất ôm bình rượu không buông tay, Dương Cảnh Diệu thật muốn đánh hai người này một trận.
Bất đắc dĩ đi vào phòng lấy chăn ra đắp cho Du Hạo Nam, hắn đứng trước mặt nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng của Văn Khải An: "Đứng lên được không? Đứng lên được thì lăn về phòng ngủ, tôi không muốn ôm nam nhân."
Văn Khải An ngẩng đầu u oán mà nhìn hắn: "Đêm đó vì sao lại gọi tôi đến quán bar?"
"A?"
"Buổi tối ngày đó tôi gặp được cô ấy, còn hôn cô ấy, nếu không phải cậu, có khả năng tôi sẽ sẽ không yêu cô ấy, nhưng hiện tại, tôi không tìm được cô ấy......"
Dương Cảnh Diệu sửng sốt nửa ngày mới nhớ ra, hình như hôm nào đó hắn thật sự tìm không thấy người bạn nào đi cùng, xác thật đã kéo Văn Khải An tới quán bar thợ săn.
Vốn là vì chờ sau khi nữ nhân 3000 đồng sau khi cùng hắn 419 để lại cho hắn, ai ngờ hắn nhận xong một cuộc điện thoại, nam nhân này cũng đã luôn, còn sau đó lại đã xảy ra cái gì hắn làm sao mà biết?
Nhìn nam nhân sau khi uống say vẻ mặt ủy khuất mà chỉ trích hắn, Dương Cảnh Diệu cũng cảm thấy bản thân mình rất ủy khuất hảo sao?
"Sớm đã nói với các cậu tình yêu không phải thứ tốt, một đám lại không nghe, hiện tại rơi vào loại kết cục này còn trách tôi? Thích cái gì không thích một hai phải đi thích nữ nhân, còn thích cùng một người, các ngươi cũng chỉ có chút tiền đồ này, xứng đáng!"
Mắng xong, nghĩ đến tình trạng bây giờ của mình cũng không mạnh hơn chút nào, Dương Cảnh Diệu không nhịn được cười khổ một tiếng, từ trên bàn cầm bình rượu cùng Văn Khải An chạm ly: "Nào, uống cùng cậu, uống thật say đi."
Văn Khải An nhìn hắn thấp thấp cười vài tiếng, ngửa đầu chật vật uống rượu.
"Ninh Ninh...... Ninh Ninh......" Du Hạo Nam trên sô pha mình, trong miệng nói mớ không ngừng, "Ninh Ninh...... Thật xin lỗi......"
Dương Cảnh Diệu với Văn Khải An quay đầu lại nhìn, đột nhiên nhìn nhau cười to
"Nhìn đi, xứng đáng." Dương Cảnh Diệu nhún vai, "Đây là kết cục khi yêu đương."
"Đúng vậy, xứng đáng." Văn Khải An hướng hắn giơ bình rượu, "Chúng ta đều giống nhau, tự tìm."
=====
Đây ngoại truyện về Du Hạo Nam với Văn Khải An sau khi Tả Ninh mất tích~~~~
Editor: sacnu