Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 184: Phim cung đấu

Edit: Min

Beta: Su

Tia nắng mùa đông xuyên qua tấm màn, chiếu vào chiếc giường lớn màu xanh lam. Tả Ninh chậm rãi mở mắt ra, nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, hơi thất thần.

Tối qua, hình như cô lại chìm vào du͙© vọиɠ rồi.

Nhưng nghĩ lại cẩn thận, tối hôm qua thứ chi phối cô hình như không chỉ có tìиɧ ɖu͙©, dù gì trừ lúc cao trào đó thì thời gian còn lại đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo.

Thu Dật Mặc không biết đã mở mắt ra từ lúc nào, trong đôi con ngươi lạnh lùng mang theo vài tia mềm mại: "Tỉnh rồi sao?"

Để tránh lúc ngủ vào buổi tối đυ.ng tới mắt cá chân của cô, tối hôm qua sau khi làʍ t̠ìиɦ xong anh cố ý nằm gần mép giường, giữa hai người lúc nào cũng có một khoảng cách rất xa.

Thấy khuôn mặt cô khi không trang điểm vẫn mềm mại trắng nõn, anh xê người vào trong, kéo cô vào lòng rồi nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán cô: "Em ngủ thêm một chút đi, anh đi làm bữa sáng."

Tủ lạnh không còn thừa đồ ăn, anh chỉ nấu chút cháo thanh đạm, xay hai ly sữa đậu nành, hai người còn chưa ăn xong thì cửa căn hộ đã bị người khác dùng chìa khóa mở ra.

Đến đây là Thu Dật Bạch, theo kế hoạch thay phiên nhau trong hiệp nghị trước đó của bọn họ thì hôm nay đến phiên anh chăm sóc Tả Ninh. Thấy Thu Dật Mặc, Thu Dật Bạch cũng không giật mình, chỉ quét mắt nhìn bữa sáng trên bàn rồi hỏi: "Có muốn ăn món gì khác nữa không?"

Tả Ninh lắc đầu: "Món này là được rồi, anh cũng ăn chung luôn đi."

Thu Dật Mặc vô cảm liếc Thu Dật Bạch một cái: "Cháo ở trong nồi, hết sữa đậu nành rồi, còn đậu đang ngâm, muốn uống thì tự xay."

Thu Dật Bạch vốn định sau khi xác nhận Tả Ninh rời giường rồi mới xuống lầu mua bữa sáng, nhưng thấy tình hình bây giờ, anh cũng không khách khí múc một chén cháo lên rồi uống.

Ngồi đối diện với Tả Ninh, anh vừa uống một ngụm, ngẩng đầu lên đã thấy hai dấu hôn rõ ràng qua cổ áo hơi hở của cô.

Cầm chặt cái muỗng một lúc, sắc mặt của Thu Dật Bạch tối sầm lại, nhìn thẳng vào Thu Dật Mặc: "Vết thương của cô ấy vẫn chưa lành."

"Anh biết." Thu Dật Mặc không nhanh không chậm tiếp tục húp cháo. "Anh sẽ cẩn thận."

Thấy không khí trầm xuống giữa hai anh em, Tả Ninh cũng không thấy lo lắng hay xấu hổ, dù sao tất cả đều do bọn họ cứ nhất quyết lựa chọn như vậy, cô không ngăn được, vậy thì cứ tiếp tục làm đóa bạch liên hoa khiến người khác ghê tởm như trong lời Liên Kỳ Vân nói vậy.

Nhưng bữa sáng này thật không yên ổn chút nào, Thu Dật Bạch mới ngồi xuống, ăn chưa được hai muỗng thì Phương Kinh Luân cũng đến.

Từ lúc bọn họ thay phiên nhau chăm sóc Tả Ninh thì người đàn ông nào cũng có chìa khóa chung cư của cô, chỗ của cô trong nháy mắt trở thành nơi công cộng, ai cũng tới được.

Phương Kinh Luân cầm di động lạnh lùng nhìn Thu Dật Mặc: "Anh có ý gì?"

Thu Dật Mặc cũng dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Phương Kinh Luân: "Ý trên mặt chữ."

Biết Phương Kinh Luân nói đến điều gì, Tả Nhanh nhanh chóng mở điện thoại ra, kiểm tra tin nhắn nhóm trên WeChat mà cô mới tham gia, đúng là vài phút trước Thu Dật Mặc mới gửi một tin nhắn vào nhóm chat: Hôm nay tôi chăm sóc em ấy.

Sáu chữ ngắn ngủn đã biểu hiện ra được rất nhiều ý. Dù không ai tỏ ra thái quá trong nhóm, nhưng nhìn Phương Kinh Luân thì Tả Ninh liền biết, sợ là phản ứng của ai cũng không được tốt cho lắm.

"Ninh Ninh, đây là ý của em sao?"

Nhận lấy biểu cảm như nai con bị thương của Phương Kinh Luân, không hiểu sao Tả Ninh lại thấy chột dạ, cô chỉ có thể mơ hồ cắn muỗng và trả lời "Vâng."

Phương Kinh Luân im lặng nhìn cô, qua một lúc lâu mới cười khổ một tiếng xong gật đầu nói: "Được."

Sau đó, Phương Kinh Luân lại cầm điện thoại lên xem giờ, cười như không cười, nói với Thu Dật Mặc: "Hôm qua anh bước vào đây lúc 6 giờ chiều, đến bây giờ đã đúng 14 tiếng, thời gian đó vốn là của tôi, vì vậy trả lại không thiếu một phút một giây cho tôi đi."

Thu Dật Mặc cho rằng Phương Kinh Luân sẽ tức điên lên, bây giờ nghe Phương Kinh Luân nói như vậy thì ngược lại có hơi ngây người, sau đó cười lạnh một tiếng: "Đúng là tôi tới đây lúc 6 giờ tối, nhưng đến 7 giờ rưỡi cậu mới rời đi, vì vậy, chỉ mới 12 tiếng 45 phút thì đúng hơn."

Nhìn hai người, Thu Dật Bạch cũng hừ nhẹ: "Phiền hai người xác nhận giờ đổi ca vào sáng mai, thời gian của tôi một phút cũng không thể thiếu."

Bữa sáng bị ba người biến thành tòa án thẩm vấn khiến Tả Ninh sửng sốt. Nhưng cô biết mình là đầu sỏ gây tội nên chỉ có thể vùi đầu húp cháo, làm bộ như chưa nghe gì hết.

Nhưng trong chớp mắt, trong đầu cô không tự chủ được mà hiện lên một suy nghĩ: Nếu bọn đàn ông này đánh nhau thì ba vệ sĩ ở bên cạnh có ngăn lại được không nhỉ? Hay là, ba người vệ sĩ này sẽ giúp ai đây?

Húp xong cháo rồi, Thu Dật Mặc rút khăn giấy ra rồi thong thả lau miệng xong ngước mắt nhìn Phương Kinh Luân: "Bây giờ là 8 giờ 25 phút, buổi tối vào đúng 9 giờ tôi sẽ đến đây."

Nói xong, đúng là Thu Dật Mặc liền không nhanh không chậm bước ra phía cửa.

Thu Dật Bạch nhìn Tả Ninh, cuối cùng cũng đứng dậy rời đi: "Sáng mai anh sẽ quay lại."

Chung cư chỉ còn hai người, Phương Kinh Luân vẫn luôn im lặng không chịu nói, Tả Ninh nhoẻn miệng cười: "Em còn tưởng anh muốn đổi thời gian buổi tối với anh ấy nữa chứ, do anh hơi thiệt một chút."

"Thiệt ở đâu? Buổi tối được ôm em ngủ sao?" Phương Kinh Luân cười tự giễu: "Anh thấy em nên làm cho bọn anh mấy cái thẻ xanh, buổi tối muốn ai ở cùng thì chọn thẻ của người đó."

Tả Ninh vốn cố ý nói như vậy để chọc anh vui, không ngờ lại bị phản ứng của anh chọc cười: "Một trai tráng như anh mà cũng xem phim cung đấu sao? Anh xem Chân Hoàn Truyện hay Thâm Cung Nội Chiến?"

"Vốn dĩ không xem, nhưng bây giờ chắc phải xem rồi." Phương Khinh Luân đã sớm bị mấy câu nói của cô làm tan đi cơn giận, anh hung dữ trừng mắt nhìn cô một cái: "Anh thấy bây giờ mấy người bọn anh giống như là phi tần tranh sủng trong phim cung đấu, nói không chừng đúng là anh phải cẩn thận nghiên cứu những thủ đoạn cung đấu trong phim truyền hình thôi."

"Hay là bỏ đi, chỉ bằng tâm tư nhỏ xíu của anh thì không sống nổi quá 2 tập trong phim đâu."

"Em đang nói anh ngu hay là nói anh ngốc vậy?"

"Rõ ràng là em đang khen anh đơn thuần đáng yêu mà."

Ăn uống no nê xong, Tả Ninh cuộn người trên sô pha, mở tiểu thuyết của mình ra, muốn nhìn xem phong ba hôm qua do được gửi tặng số liệu xu sách khủng đã dịu lại chưa, kết quả lại nhìn thấy số liệu vẫn đang tăng vọt và những comment đứng top trong mục bình luận sách của cô.

Nam chi tâm: Không ngờ mọi người lại chú ý đến thân phận của tôi như vậy, thế thì tôi cũng không giấu nữa, tôi là bạn trai của Tả Ninh và cũng là nguyên mẫu của nam chính tiểu thuyết này, vì vậy ủng hộ bạn gái là chuyện tôi nên làm. Tôi cũng xin được thay mặt Ninh Ninh cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, hy vọng mọi người sẽ tiếp tục thích sách của cô ấy và cùng cô ấy tiến bộ.

Du Hạo Nam này đúng thật là...

Kéo xuống chút nữa, Tả Ninh lại thấy một đống comment tương tự:

"Được Cao Hạ đề cử thì đúng là sách hay rồi."

"Đến vì Cao Hạ."

"Xem chung sách với nam thần thật hạnh phúc, hihihi..."

"Tới đây xem từ Weibo."

Tả Ninh nhanh chóng click mở Weibo của Cao Hạ ra, chỉ thấy một bài đăng từ tối hôm qua: Có sách hay bầu bạn, những ngày dưỡng thương ở bệnh viện thật phong phú. Mọi người không cần lo cho tôi, tôi rất khỏe, sẽ cố gắng chăm sóc thân thể, tranh thủ quay trở lại màn ảnh trong thời gian sớm nhất.

Trên Weibo Cao Hạ là bìa tiểu thuyết mới của Tả Ninh, mấy chục vạn bình luận đó, không phải cũng đem lại cho Tả Ninh mấy vạn người đọc luôn sao? Bảo sao số lượng bán và bình luận lại tăng lên nhanh chóng trong một đêm như vậy.

"Nếu đây thật sự là phim cung đấu thì người thắng lần này là Du Hạo Nam hay Cao Hạ đây?"