Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 151: Ai vô lại hơn ai?

Edit: Sún

Beta: Ami

Nhìn 2 người đàn ông đứng ngoài cửa, lửa giận của Phương Kinh Luân bùng nổ: "2 người có bệnh à? Rốt cuộc thì mấy người muốn cái gì đây?"

Thấy anh chỉ quấn khăn tắm quanh hông, đặc biệt là hạ thân còn phồng lên thật lớn, Văn Khải An cùng Du Hạo Nam tự nhiên hiểu rõ trong phòng đang xảy ra chuyện gì, sắc mặt cả 2 không nhịn được lại trầm xuống, nhưng cũng không nói gì cả.

Ông chú bất động sản cười ha hả nhìn Phương Kinh Luân: "Hóa ra là người quen của nhau sao? Thấy 2 người này vẫn luôn đứng ở trước cửa không đi, tôi còn lo là có người xấu, vừa tiến tới hỏi thì bọn họ nói là người quen của chủ nhà, tôi nghĩ là cần xác nhận một chút, nếu như mọi người thật sự không quen biết, tôi sẽ gọi bảo vệ lôi 2 người họ ra ngoài rồi giao đến đồn cảnh sát."

Phương Kinh Luân vung bàn tay lên: "Mau đưa mấy người này đi đi, tôi không quen biết họ."

Du Hạo Nam hừ lạnh một tiếng: "Anh cũng không phải là chủ nhà này mà? Cầm lông gà làm cung tên sao?"

Nghe động tĩnh ở bên ngoài, Tả Ninh cuối cùng vẫn ra ngoài cửa, mắt nhìn 2 người đàn ông đang đứng bên ngoài: "2 người các anh đi theo bọn tôi tới đây sao? Các anh vẫn luôn đứng ở chỗ này?"

Cô mặc áo choàng tắm, trên mặt vẫn còn sót lại chút xuân sắc, Du Hạo Nam thấy thế thì trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài mà chỉ yên lặng nhìn cô: "Anh không muốn quấy rầy em, là ông chú này cứ nằng nặc... đòi ấn chuông cửa xác nhận mới chịu thôi."

Tả Ninh cười cười với ông chú bất động sản: "Cảm ơn chú, chúng tôi đúng là có quen biết, 2 người bọn họ cũng không phải là người xấu, chú có thể yên tâm rồi."

Mãi cho đến khi ông chú cười cười rời đi, Tả Ninh mới đưa mắt nhìn 2 người đàn ông: "Đã trễ thế này rồi, sao các anh còn không đi?"

2 người đàn ông đều không nói lời nào, nhìn bộ dáng giống như là đứa trẻ đáng thương bị bố mẹ vứt bỏ.

Tả Ninh do dự một chút rồi cuối cùng lạnh mặt nói: "Mau trở về đi, tôi muốn ngủ."

Thấy cô không chút lưu tình mà đóng cửa, Phương Kinh Luân vừa đắc ý vừa vui vẻ nhào tới gặm hôn cô một hồi: "Ninh Ninh, anh yêu em muốn chết, vừa rồi em đóng cửa thật sự quá ngầu a!"

Tả Ninh vừa đáp lại nụ hôn của anh, nhưng lại vừa không tự chủ được mà nhớ tới tình cảnh ở trung tâm đặt may lễ phục vào buổi chiều. Hình ảnh 2 người đàn ông hốc mắt đỏ bừng cùng biểu tình nôn nóng vẫn luôn hiện lên trong tâm trí cô không thể nào quên được.

Thừa dịp có thời gian thở dốc, Tả Ninh lại lần nữa mở cửa ra, thấy 2 người quả nhiên vẫn đứng ở bên ngoài như cũ, cô đành phải bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Cả 2 người vào đây đi, bên ngoài trời lạnh lắm, đừng để đến lúc bị cảm lại muốn tôi chịu trách nhiệm."

2 người đàn ông đều sửng sốt một chút, ngay sau đó một trước một sau đi vào nhà. Lọt vào trong tầm mắt đó là qυầи ɭóŧ ren vừa rồi bị Phương Kinh Luân ném trên sàn nhà phòng khách, lại kết hợp với bộ dáng của cả 2, cho dù bọn họ chưa tận mắt nhìn thấy đông cung sống nhưng cũng hoàn toàn có thể rõ ràng mà tưởng tượng ra được.

Phương Kinh Luân không kiên nhẫn nhìn 2 người đàn ông: "Các người rốt cuộc muốn làm gì hả? Lì lợm la liếʍ? Quấy rối tìиɧ ɖu͙©?"

Văn Khải An trầm mặc không nói, nhưng trái lại Du Hạo Nam với vẻ mặt chính nghĩa đáp trả: "Tôi không định quấy rầy Ninh Ninh, chỉ là muốn đến gần cô ấy hơn một chút."

Phương Kinh Luân tức giận đến mức bật cười: "Đó chính là chơi xấu a? Mẹ kiếp, trên đời này còn có người chơi xấu hơn cả tôi?"

Tả Ninh còn chưa kịp nói gì thì đã bị Phương Kinh Luân đột nhiên chặn ngang bế lên, một đường tiến về phía phòng ngủ: "Bảo bối, chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi, 2 người bọn họ thích ở bao lâu thì ở bấy lâu, anh cũng không ngại nhiều người nghe đâu."

Cô còn đang muốn nói chuyện với 2 người kia, cắt đứt chấp niệm của bọn họ đối với cô, hiện giờ lại bị Phương Kính Luân làm loạn thành như vậy, cô cũng đành tùy ý anh, nói không chừng chính mắt nhìn thấy cô cùng Phương Kinh Luân ở bên nhau, bọn họ sẽ từ bỏ thì sao?

Tiến vào phòng ngủ, Phương Kinh Luân vội vàng đè Tả Ninh ở trên giường rồi lại lần nữa cởϊ áσ choàng tắm của cô ra, tay phải nắm lấy bầu ngực tròn trịa bên trái của cô, ngậm hai đỉnh anh đào đứng thẳng vào miệng liếʍ hút, tay trái thì lại dùng ngón trỏ và ngón cái vân vê nụ hoa bên phải và không ngừng ấn bóp.

"A nha... Nhẹ chút..."

"Anh đều sắp nghẹn chết, không nhẹ được..." Phương Kinh Luân thở dốc không ngừng, môi lưỡi chậm rãi lướt xuống, cuối cùng dừng lại ở cửa huyệt ướŧ áŧ của cô.

Nơi mẫn cảm nhất của cơ thể bị đầu lưỡi mềm mại đυ.ng đến, Tả Ninh không nhịn được mà run rẩy một trận, cảm giác ướŧ áŧ và tê dại lan ra toàn thân, khiến cô yêu kiều rêи ɾỉ thành tiếng: "A a... Ưʍ... Chậm... Chậm một chút... A, Phương Kinh Luân..."

Hai tay Phương Kính Luân điều khiển cặp đùi đầy đặn của cô, môi lưỡi tiếp tục liếʍ mυ'ŧ ở hoa tâm, không khỏi phát ra những tiếng "Pi pi", nghe vừa gợϊ ȶìиᏂ lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Hiệu quả cách âm của phòng ngủ cũng không được tốt lắm, Tả Ninh chỉ cần rêи ɾỉ hơi lớn tiếng một chút thì 2 người đàn ông ngồi ở phòng khách đều có thể nghe được rất rõ ràng.

Văn Khải An ngồi thẳng, vẫn luôn rũ mắt nhìn sàn nhà, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.

Hai tay Du Hạo Nam sớm đã nắm thành quyền, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía phòng ngủ, nhìn giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể dùng một chân đá văng cửa rồi vọt vào.

Bầu không khí trầm trọng chưa kéo dài được bao lâu thì đã bị tiếng chuông cửa sắc bén phá vỡ.

2 người theo bản năng mà liếc nhau, Du Hạo Nam mặt đầy bực bội, căn bản không muốn để ý tới, nhưng Văn Khải An lại đứng dậy đi ra mở cửa.

Lúc cửa được mở ra, bốn mắt nhìn nhau, cả 2 đều có chút kinh ngạc.

Cao Hạ cau mày: "Sao cậu lại ở đây?"

Văn Khải An không trả lời mà chỉ nghiêng người cho Cao Hạ đi vào.

Nhìn Du Hạo Nam ngồi ở trên sô pha, Cao Hạ sửng sốt: "Ninh Ninh đâu?"

Du Hạo Nam hừ lạnh một tiếng không trả lời, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được mà liếc về phía phòng ngủ. Cũng đúng lúc này, bên trong truyền ra một tiếng thét chói tai.

Cao Hạ quá quen thuộc với âm thanh như vậy, ngay tức khắc liền biết tình hình bên trong ra sao. Nhưng anh cũng chỉ hơi trầm tư, sau đó mở tủ giày ra thay dép lê rồi đi đến phòng của Tả Ninh xong trực tiếp mở cửa tiến vào.

Thấy Cao Hạ đi như thể rất quen thuộc nơi này, Du Hạo Nam cùng Văn Khải An lập tức có phản ứng, chỉ sợ Cao Hạ đã sớm đã biết nơi này rồi, trong lòng lại càng thêm hụt hẫng.

Trong phòng ngủ, Phương Kinh Luân đang ra sức rong ruổi trong cơ thể của Tả Ninh, nghe được âm thanh mở cửa phòng truyền tới, anh còn sợ rằng là 2 người đàn ông kia lại xông vào, ai ngờ vừa tùy ý nhìn qua, đập vào mắt lại là gương mặt của Cao Hạ, anh giật mình ngạc nhiên, suýt chút nữa kêu to ra tiếng.

"Sao anh lại tới nữa?"

Người này không phải mới rời đi chưa được một tuần sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện bên mép giường giống như bóng ma vậy? Nếu bị dọa thêm vài lần như vậy, Phương Kinh Luân anh chắc sẽ bị bệnh liệt dương mất.

Tả Ninh cũng mang vẻ mặt khϊếp sợ: "Cao... Sao anh lại tới đây? Không phải là......tôi đã nhắn tin cho anh rồi sao?"

Nhìn cô cả người trần trụi nằm dưới thân Phương Kinh Luân, sắc xuân đầy mặt, kiều diễm không thôi, ánh mắt Cao Hạ trầm xuống, nhưng anh cũng chỉ bình tĩnh gật gật đầu: "Ừm, nhưng mà sau khi xuống máy bay anh mới nhìn thấy."

"Tôi gọi điện cho anh nhưng anh tắt máy, tôi còn tưởng rằng... Tôi không ngờ anh lại tới tận đây."

"Nghĩ đến việc em muốn kết hôn, cho dù như thế nào anh cũng phải tới."

Thấy 2 người cứ nói chuyện với nhau như vậy, Phương Kinh Luân hung tợn trừng mắt nhìn Cao Hạ một cái: "Anh có thể đi ra ngoài không hả? Đừng quấy rầy người khác làm chuyện quan trọng!"

Ai ngờ Cao Hạ một chút cũng không có ý định rời đi, vẫn yên lặng nhìn 2 người trên giường như cũ.