Edit: Tiểu Sa
Beta: Ami
Thấy Thu Dật Mặc cùng Thu Đồng Tâm lần lượt chạy vào toilet, Tiền Nhã cũng chạy nhanh theo vào: “Ninh Ninh, cậu không sao chứ? Có phải là bệnh đau bao tử lại tái phát?”
Nhìn thoáng qua Thu Đồng Tâm ở cửa rõ ràng bị kinh ngạc, sắc mặt Tả Ninh có chút trắng bệch, cô bất giác cúi đầu: “Không có việc gì, chắc có lẽ… Hai ngày nay dạ dày không quá thoải mái.”
Lúc trở lại bàn cơm, tựa hồ không có gì thay đổi, Thu Dật Bạch và Thu Dật Mặc vẫn trầm mặc ăn cơm, Thu Đồng Tâm cũng tiếp tục trò chuyện cùng Tiền Nhã, giống như cái gì cũng chưa phát sinh, chỉ có Tả Ninh như ngồi trên đống lửa, muốn bữa cơm này mau chóng kết thúc để sớm chút rời đi.
Nhưng mà không đợi cô ăn được mấy miếng thì ngoài cửa truyền đến tiếng mở ra, ngay sau đó một người thân hình cao lớn xuất hiện ở gần bàn ăn.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Thu Quốc Bình, Tả Ninh vẫn không cẩn thận làm rớt đôi đũa trong tay xuống đất. Chính cô cũng không biết, cô đối diện với người đàn ông đó, đến tột cùng là sợ hãi nhiều hơn hay hận ý nhiều hơn.
Thu Quốc Bình hiển nhiên không ngờ rằng sẽ nhìn thấy Tả Ninh xuất hiện ở nhà mình nhưng ông vẫn khống chế tốt cảm xúc, Thu Quốc Bình nhàn nhạt nói: “Nhà có khách tới sao?”
Thu Dật Bạch hừ lạnh một tiếng không muốn để ý tới Thu Quốc Bình, Thu Đồng Tâm bỗng chốc đứng dậy khỏi ghế, mặt đầy không vui nhìn ông: “Sao ba lại trở về? Sớm biết rằng hôm nay ba về nhà thì con sẽ không trở về đây đâu!”
Thu Quốc Bình không để ý tới Thu Đồng Tâm mà chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm Tả Ninh: “Cô là... Bạn gái của Tiểu Bạch?”
Tả Ninh đứng lên, mặt vô biểu tình nhìn ông: “Chủ tịch Thu nghĩ sai rồi, tôi đã chia tay với Thu Dật Bạch.”
Nếu nói cô lúc trước ít nhiều còn vương chút tơ lòng với Thu Dật Bạch thì tối hôm qua sau khi cô ở dưới thân Thu Dật Mặc vô sỉ mà cầu hoan, lúc về khách sạn lại bị Thu Dật Bạch nhìn thấy thì giữa bọn họ thật không có khả năng tiếp tục mối quan hệ này.
“Hôm nay cảm ơn em đã mời chị tới nhà, về sau nếu có cơ hội, chị cùng Tiền Nhã lại mời em, chúng ta đi trước.” Mỉm cười nói với Thu Đồng Tâm một câu xong Tả Ninh kéo Tiền Nhã bên cạnh, không hề quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Thu Dật Bạch theo bản năng muốn đứng dậy đi theo, rồi lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó nên chỉ có thể tiếp tục ngồi xuống.
Thẳng đến khi hai thân ảnh biến mất ở cửa, Thu Đồng Tâm mới liếc Thu Dật Bạch: “Thật sự đã chia tay rồi sao?”
Thu Dật Bạch khẽ cắn môi, cười nhạo một tiếng chứ không nói gì.
“Tra nam!” Thu Đồng Tâm chậm rì rì phun ra hai chữ xong đồng thời quay đầu tặng hai chữ đó cho cả Thu Dật Mặc đang ngồi bên cạnh.
Sau đó Thu Đồng Tâm liền lấy di động ra bấm gọi đi, có vài phần đắc ý nói với người ở đầu dây bên kia: “Bọn họ chia tay rồi, anh thua.”
Hóa ra cô nhóc này không hề quan tâm anh, lại còn đem chuyện của anh ra đánh cuộc?
Ánh mắt Thu Dật Bạch u ám: “Gọi cho ai vậy?”
“Lão Bạch a!” Thu Đồng Tâm sảng khoái trả lời, không có nửa điểm che dấu: “Anh ấy nói anh hai chính thức kết giao bạn gái, em cũng nên thay đổi tình cảm đi, thế cho nên em liền đánh cuộc với anh ấy, nói hai người nhất định sẽ không lâu dài được, xem đi, vẫn là em hiểu anh a anh hai ——”
Thu Đồng Tâm cố ý kéo âm cuối thật dài, vừa trêu đùa vừa châm chọc, thật đúng là biến Thu Dật Bạch trở thành loại người vô sỉ bại hoại đùa bỡn tình cảm của một cô gái.
Thu Dật Bạch cũng lười tranh luận với Thu Đồng Tâm, anh chỉ ngồi một chỗ giận dỗi.
Thu Đồng Tâm vui sướng, lắc mông một cái muốn trở về phòng nhưng lại bị Thu Quốc Bình với vẻ mặt nghiêm túc gọi lại: “Con cùng tên nhóc nhà họ Bạch kia là như thế nào? Thật sự thành đôi?”
“Không có a.” Thu Đồng Tâm nhún nhún vai: “Chúng con chỉ là quan hệ bạn giường.”
Trên mặt Thu Quốc Bình đã sớm hiện vẻ tức giận nhưng vẫn tận lực đè nén giọng nói: “Vậy thầy giáo đại học trước đây của con thì sao? Còn cả người bị chụp lén cùng con ở sân bay kia nữa?”
“Cũng là bạn giường a!”
“Vô liêm sỉ!” Thu Quốc Bình phẫn nộ mà đập bàn: “Một đứa con gái không học giỏi, cả ngày ở bên ngoài cùng đàn ông lêu lổng, còn ra thể thống gì nữa?”
“Học giỏi?” Thu Đồng Tâm không giận, còn cười cười nhìn ông: “Con nên học ai a? Là học ba mỗi ngày mang một cô gái khác nhau đi khách sạn, hay là học mẹ tùy thời đổi một tiểu chó săn?”
Thu Dật Mặc cùng Thu Dật Bạch ở bên cạnh đều không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng nhìn sắc mặt Thu Quốc Bình ngày càng xanh mét.
Ở trong cái nhà này, dám đứng trước mặt khiêu chiến quyền uy của Thu Quốc Bình cũng chỉ có một mình Thu Đồng Tâm.
“Ba yêu quý của con ơi, có một điều ba cần hiểu rõ.”
Thu Đồng Tâm nhìn Thu Quốc Bình, bày bộ dáng nói lời thấm thía: “Ở nhà họ Thu chúng ta, không có cái gọi là luân lý đạo đức, lễ nghĩa liêm sỉ, cái gọi là tình yêu, hôn nhân, trách nhiệm càng là vô nghĩa! Ba cũng không biết tam quan của 3 anh em chúng con đều do ai tạo ra?
Cho nên, ba à, đừng dùng bộ dáng quyền uy kia giáo huấn con, 3 người chúng con từ nhỏ cho đến lớn ngoại trừ cuộc sống sinh hoạt cá nhân có chút lộn xộn ra thì mọi thứ còn lại đều giống như những người bình thường, ba và mẹ cũng nên thắp nhang cảm ơn đi.
Cái gọi là ‘học giỏi’ mà ba nói, ba càng nên vui vẻ, bởi vì 3 người chúng con đều được thừa hưởng gen di truyền từ cả ba và mẹ. Chẳng qua là có chút so ra vẫn kém hơn ba, đó chính là ánh mắt chọn người của chúng con không kém như ba a.
Ba là bụng đói ăn quàng, dạng phụ nữ gì cũng dám muốn, còn 2 người anh của con thì sao, yêu cầu đối với bạn gái của 2 anh ấy đều rất cao. Còn về phần con, ba nên cảm thấy may mắn, đời này của con không làm tình với quá nhiều đàn ông, dùng một bàn tay là có thể đếm hết, bởi vì con sợ nếu không kén ăn thì con sẽ bị căng chết!”
Thu Quốc Bình sớm đã tức giận đến không nói nên lời, Thu Đồng Tâm làm như không thấy, ngược lại còn nhìn 2 người anh trai đắc ý mà nhướng mày, sau đó ưu nhã xoay người xong dẫm giày cao gót đi lên lầu.
Thu Dật Bạch tức giận liếc Thu Quốc Bình một cái rồi cũng đứng dậy lên lầu: “Con thay quần áo đến đoàn làm phim.”
Chỉ có Thu Dật Mặc ngước mắt nhìn nhìn ba của mình, ngữ điệu bình tĩnh: “Chính tay con nấu, ba có muốn nếm thử không?”
Thu Quốc Bình ngồi xuống đối diện anh, nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn sau đó mới mở miệng nói: “Tối qua con cùng cô gái họ Tả kia ở bên nhau?”
“Không phải ba đều đã biết rồi sao?”
“Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là đồ vật em trai của con coi trọng thì con sẽ không đoạt lấy, thậm chí không muốn chạm vào.”
“Chẳng phải ba đưa cô ấy đến trên giường con sao? Cũng không đúng, phải nói là đưa con đến trên giường cô ấy.” Thu Dật Mặc rút giấy ăn ra rồi chậm rì rì lau miệng: “Hương vị của cô gái kia không tồi, con thực thích, hẳn là phải tận hưởng một thời gian mới có thể chơi chán.”
Nói đến đây, trên mặt anh lộ ra vài phần tiếc nuối: “Đáng tiếc, chung quy vẫn là người mà Tiểu Bạch coi trọng, con không thể ở cạnh lâu.”