“Đã tìm thấy chưa?” Diệp Lăng Thiên bước đến hỏi.
“Anh xem đi, đây là con đường hành động của bọn bắt cóc, hắn bước ra từ con đường này, rồi đi đến đây, bắt taxi ở vị trí này, giữa đường còn cố tình đánh một vòng, sau đó xuống xe ở đây, băng qua con hẻm này, rồi lại bắt chiếc taxi khác đi đến quảng trường nhân dân. Nơi này chính là đầu đường Bắc Ngoại Hoàn, anh đoán đúng rồi, bọn bắt cóc nấp gần Bắc Ngoại Hoàn. Nhưng mà, số lượng camera ở Bắc Ngoại Hoàn không nhiều. Hai camera cách nhau mười cây, bây giờ chúng tôi có thể đoán rằng bọn bắt cóc ở khu vực này.” Lý Yến cầm bút lên khoanh một vòng tròn trên bản đồ.
Diệp Lăng Thiên nhíu mày, anh cẩn thận nhìn cho kỹ, rồi mới nói: “Không lớn như vậy đâu, có thể đoán ra rằng bọn bắt cóc chỉ nấp ở gần thôn thôi, hơn nữa còn ở giữa hai con đường này.” Diệp Lăng Thiên cầm cây bút trong tay Lý Yến, khoanh một vòng tròn nhỏ ở chính giữa.
“Tại sao?” Lý Yến hỏi lại anh.
“Đơn giản lắm, bây giờ chúng ta đã biết bọn bắt cóc đi ra từ con đường này, vậy thì tại sao không đi vào từ phía trái, không vào từ phía bên phải? Chúng ta phải nói về tiền đề trước, tiền đề là chắc chắn bọn bắt cóc không ngờ đến chúng ta sẽ phát hiện ra bọn chúng, bởi thế chúng không hề phòng bị, bởi thế, hắn sẽ lựa chọn đường đi theo phản ứng tự nhiên, tại sao hắn không đi bằng con đường phía bên trái, cũng không đi bằng con đường phía bên phải?” Diệp Lăng Thiên hờ hững hỏi.
Lý Yến thốt lên ngạc nhiên: “Bởi vì con đường này gần với hắn ta nhất.”
“Đúng vậy, bởi thế chúng ta có thể có thể thu hẹp phạm vi, chắc chắn tên bắt cóc ẩn nấp ở nơi nào đó gần đây.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói tiếp.
“Ha ha, cuối cùng cũng tìm được rồi, Trương Dương, lập tức đi bố trí, tất thảy mọi người đều chờ đợi mệnh lệnh, liên lạc với cảnh sát vũ trang và đội đặc cảnh, bao vây khu vực đó lại rồi tiến hành lục soát, lần này có phải đào ba thước đất lên cũng phải tìm cho ra được mi.” Lý Yến nói một cách kích động.
Sau khi nghe thấy như thế, Diệp Lăng Thiên nhíu mày lại, anh trừng mắt nhìn Lý Yến rồi nói: “Cô định làm gì đó? Cô muốn ép bọn bắt cóc trở mặt sao?”
“Diệp Lăng Thiên, tôi thừa nhận anh rất giỏi giang, lần này nhờ có anh mới xác định được vị trí của bọn bắt cóc, nhưng mà cứu người là việc của cảnh sát chúng tôi. Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi đυ.ng phải vụ án như thế này, trước kia cũng từng xảy ra, chúng tôi cũng đã thành công cứu con tin, anh yên tâm đi, chúng tôi biết phải làm như thế nào.” Lý Yến hờ hững nói với Diệp Lăng Thiên.
“Tôi không quan tâm đến việc trước kia các người đã cứu con tin như thế nào, nhưng lần này không thể làm như thế được.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nhìn Lý Yến.
“Diệp Lăng Thiên, đừng có tự xem mình ghê gớm lắm. Cảnh sát chúng tôi không phải là đồ vô dụng, không cần anh đến dạy chúng tôi làm việc. Tôi chính thức cảnh cáo anh, nếu như anh còn làm phiền đến việc phá án thì tôi sẽ bắt anh lại.” Lý Yến lạnh lùng nói, rồi cô ta quay mặt đi sắp xếp người: “Tạm thời đừng hành động, tôi phải gọi điện cho cục trưởng Vương một cuộc.”
Lý Yến cầm điện thoại đi sang một bên, Diệp Lăng Thiên hơi phẫn nộ, thực chất không thể nói hành vi của cảnh sát có điều gì không đúng, chắc chắn cảnh sát có cách đối phó với các vụ án bắt cóc, bao vây rồi gia tăng áp lực, đàm phán là thủ đoạn để cứu con tin thường gặp nhất, nhưng Diệp Lăng Thiên rất lo lắng, rõ ràng bọn chúng không phải là bắt cóc bình thường, anh lo rằng hành động của cảnh sát sẽ làm hại Lý Vũ Hân. Người ta thường bảo quan tâm ắc loạn, bây giờ trong lòng anh cảm thấy vô cùng hoang mang. Diệp Lăng Thiên cầm điện thoại đi sang một bên gọi điện cho Lý Tiên Nguyên, lòng bàn tay vẫn nhức buốt, nhưng bây giờ anh không có thời gian rảnh để lo đến những chuyện ấy nữa.
Sau khi Lý Tiên Nguyên bắt máy, Diệp Lăng Thiên bèn thông báo tình hình lại cho ông ta biết, Lý Tiên Nguyên hết sức kích động, ông ta bảo anh rằng mình sẽ gọi điện cho cục trưởng Vương.
Diệp Lăng Thiên cúp máy rồi ngồi chờ một lúc, anh im lặng suy nghĩ về tất thảy mọi chuyện.
Chẳng bao lâu sau, anh đã nghe thấy tiếng Lý Yến đập bàn, rồi lại bên bàn bắt đầu bố trí.
“Cục trưởng Vương ra chỉ thị, chúng ta có hai nhiệm vụ, một là đảm bảo sự an toàn của con tin, thuận lợi cứu con tin về. Còn thứ hai là một lưới bắt hết bọn bắt cóc. Phương án hành động của chúng ta là bí mật bao vây địa bàn của lũ bắt cóc trước, phải bảo đảm rằng phải khống chế bọn bắt cóc ở khu vực đó cho bằng dược, tuyệt đối không thể để chúng trốn thoát, rồi thành viên trong đội đặc cảnh của chúng ta sẽ bí mật lẻn vào trong, tìm địa điểm ẩn nấp của bọn bắt cóc, tìm cơ hội cứu thoát con tin. Bây giờ chúng ta sẽ thành lập tổ chuyên án, cục trưởng Vương sẽ làm tổ trưởng, lát nữa cục trưởng Vương sẽ đích thân dẫn các đồng chí trong đội vũ trang đến hiện trường. Nhiệm của chúng ta có hai điều, điều đầu tiên là bắt giữ được kẻ bắt cóc đến quảng trường nhân dân lấy tiền, đợi đến khi bọn chúng đến thì sẽ lập tức bắt hắn và kẻ bắt cóc đang nằm trên nóc nhà ngay, thực hiện kế hoạch bao vây vòng ngoài, nghiêm phòng cẩn mật không để cho bọn bắt cóc trốn thoát. Bây giờ tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ, Lý Hân, cô dẫn đội khác đến quảng trường nhân dân, nhất định phải kín kẽ, nhất định không được hành động lỗ mãng, cục trưởng Vương gọi người chuẩn bị xe, trong xe có đủ tiền, nhớ đấy, trước khi nhận được mệnh lệnh của cục trưởng Vương thì không thể để lộ thân phận, bởi vì hành động bên phía cô và hành động bên này có quan hệ chặt chẽ với nhau, chỉ cần bên phía cô xảy ra vấn đề thì bọn bắt cóc phía bên này sẽ biết ngay. Chúng ta phải đảm bảo hai bên phải tiến hành hành dộng cùng một lúc, không thể gây nguy hiểm cho người bị hại. Đội thứ hai theo tôi, tất cả đều phải mang theo súng, mặc thường phục, bây giờ bắt đầu hành động.” Lý Yến vẫy tay, rồi mọi người bắt đầu ùn ùn kéo nhau đi.
Diệp Lăng Thiên rất muốn cản bọn họ lại, nhưng cũng không bết phải ngăn cản thế nào. Anh chỉ hy vọng hành động của cảnh sát có thể cứu Lý Vũ Hân ra.
Diệp Lăng Thiên nghĩ ngợi một lúc rồi cũng đi theo Lý Yến, anh lái xe của Lý Vũ Hân, bám theo sau Lý Hân.
Còn chưa lái đi được bao lâu, Lý Yến đã dừng xe bên vệ đường, Diệp Lăng Thiên cũng ngừng lại theo.
“Anh đi đâu đây?” Lý Yên xuống xe gõ cửa kính xe Diệp Lăng Thiên.
“Cô nói xem tôi đi đâu?” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng hỏi cô ta.
“Anh không thể đi, ngoan ngoãn ngồi ở nhà đi, có thể bọn bắt cóc có súng, anh đi sẽ rất nguy hiểm, tôi không hy vọng anh đi nộp mạng.” Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên rồi cất tiếng nói.
“Cô tự lo lắng cho chính mình đi.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói với cô ta, rồi đạp chân ga, phóng vυ't lên trên, khiến cho Lý Yến vội vàng nhảy sang một bên.
“Diệp Lăng Thiên, tôi phải tố cáo anh tội tấn công cảnh sát.” Lý Yến la với theo từ sau lưng, nhưng chiếc xe của Diệp Lăng Thiên đã chạy đi từ đời nào.
Lý Yến cũng vội vàng lên xe đuổi theo Diệp Lăng Thiên, chạy băng băng về phía khu vực đã chỉ định