Ngày Đầu Gặp Lại, Anh Muốn Cưới Em

Chương 19: "" Ngày du học""

2 ngày trước khi đi du học

An Thiên phải nói là rất bận rộn, bởi vì cô phải tham gia mấy cái tiệc chia tay, cũng chẳng biết như thế nào mà cùng lúc đó Tinh Anh cũng bận xử lí công việc, đâm ra hai người chẳng gặp nhau cả một tuần  nay.Hôm nay họ về Cao gia ăn bữa cơm nghe cha mẹ Cao dặn dò những việc phải chú ý khi ra nước ngoài. Cuối cùng 2 vợ chồng đi về.

Lúc trên xe

Không khí bao trùm chính là sự im lặng, Tinh Anh nhìn qua cô gái nhỏ nhắn đang ngồi kế bên với khuôn mặt khó xử, anh ôn nhu hỏi:

-Hai ngày nữa em đi phải không?

An Thiên gật đầu nhẹ một cái, mở miệng nói với vẻ hơi tiếc nuối:

-Em có chút không nỡ...

Tinh Anh hơi dừng một chút, sau đó nói tiếp:

-Mấy hôm nay anh có việc nên không thể về sớm, thiệt thòi cho em rồi.

-Không sao,công việc mới là quan trọng nhất. Ngược lại em mới là người phải xin lỗi ....

Nhìn thấy chồng mình mệt mỏi như vậy mà còn đến đây thì cô cảm thấy chính mình mới là người có lỗi nhiều nhất ở đây. Anh thật sự làm quá nhiều chuyện vì cô rồi.

Sau đó chính hai người cứ im lặng như vậy cho đến lúc về nhà.

Cánh cửa vừa đóng lại ,thân hình to cao vạm vỡ của người đàn ông đã ép sát An Thiên vào tường. Người con gái nhỏ nhắn một chút cũng chẳng thể cử động bất giác ngước lên nhìn người trước mặt. Khuôn mặt lại là nét buồn ấy, đôi mắt đen sâu thẳm, từng đường nét trên khuôn mặt thật rõ ràng, người đàn ông này thật sự rất đẹp nhưng vẻ mặt này lại giống như  đang hờn trách cô vậy làm chân cô mềm nhũn ra đến cả đầu óc cô hoảng loạn chẳng thể nghĩ được gì nữa. Bất giác anh hôn cô, không mạnh không nhẹ nhưng lại dài miên mang, cả ngôi nhà như đang ngập tràn trong sự dịu dàng này vậy. Đến một khoảng thời gian sau anh mới lưu luyến thả cô ra.

Chân An Thiên không thể đứng vững được nữa, tay cô bám vào thân hình trước mặt mà thở. Tinh Anh ôm cô vào lòng, đầu cúi xuống đặt trên vai cô mà thì thầm:

-Anh không muốn em đi, nhưng chính anh cũng không thể ích kỉ mà kêu em ở lại, anh sẽ nhớ em, rất nhớ em.

Lần đầu tiên cô thấy anh như vậy, tim cô mỗi lúc lại rung lên loạn nhịp. Người đàn ông quyền lực không ai không sợ này lại đang lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt cô.

-Anh yêu em.

Sau ba từ này anh buông cô ra, bước vào phòng tắm.

An Thiên đầu óc trống rỗng một lúc mới lấy lại nhận thức, mặt cô lúc này không chỗ nào mà không đỏ. Đợi một lúc lâu sau khi Tinh Anh ra cô mới từng bước rụt rè, cuối đầu bước vào phòng tắm. Ấy vậy mà tới nửa tiếng. Lúc bước ra thì thấy Tinh Anh đang ngồi trên ghế chăm chú làm việc, khi thấy tiếng động mới đóng tập tài liệu lại ra hiệu để anh sấy tóc cho cô. Anh cầm  máy sấy từng động tác đều rất dịu dàng mà sấy. Sau khi thấy tóc đã khô anh cất máy kêu vợ lên giường ngủ:

-Em cũng mệt rồi, ngủ thôi.

Vậy là đêm thanh bình vẫn cứ thế mà trôi qua.

Đến trước khi đi 1 ngày, Tinh Anh vậy mà dành cả ngày bên An Thiên.Anh chiều theo cô, đi đến bất cứ nơi nào mà cô muốn đến, đi công viên, đi shopping, đi ăn tất cả đều giải quyết chính là ""quẹt thẻ"" và tất nhiên ông chồng quốc dân này lại bị vợ kết tội là một tên phá của, phung phí tiền bạc, nhưng biểu cảm lớn nhất chính là vui vẻ. Một ngày vui vẻ nhanh chóng kết thúc. Lúc tối, lúc ngồi trên ghế, An Thiên bỗng chốc thấy trên cổ có gì đó lành lạnh lúc nhìn thì mới phát hiện đó là một sợi dây chuyền, sợi dây chuyền hình trái tim bằng đá hồng ngọc được điêu khắc hết sức tinh xảo. Cô đứng lên nhảy lên ôm chồng lấy người đàn ông cao hơn một cái đầu, cô đặt đôi môi đỏ hồng của mình lên môi anh, một nụ hôn chớp nhoáng, cô mỉm cười khẽ cảm ơn:

-Cảm ơn anh vì tất cả.

Tinh Anh nghe xong cười tà mị, nói hai từ ""không đủ"" thế là lại hôn cô một cái thật dài. Như lời hứa anh đã nói sau đó mọi thứ vẫn bình thường, 2 vợ chồng chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, An Thiên đến sân bay lấy vé làm thủ tục. Vốn là sẽ có nhiều người đến nhưng đến phút cuối thì bị ai kia đuổi khéo, muốn có không gian riêng với vợ ấy mà. Anh nhìn bóng hình nhỏ nhắn bước vào phòng từ từ biến mất sau đó rời đi.