Mối Tình Đẹp Nơi Hoang Dã

Chương 13: Yêu thương lần đầu xuất hiện

Chương 13: Lần đầu yêu thương xuất hiện (Lão tao hàng mắc câu)

Trans & Edit: Gấu T&T

Lâm Bảo không hiểu sao lại chạy sang thôn bên cạnh một chuyến, cuối cùng lại ảo não quay trở về.

Làng hóa ra vẫn là làng, từng bắp ngô lớn xanh mơn mởn, từng mái nhà thấp thoáng, còn có. . . Tiếu Chiến đang chạy bộ. Tiếu Chiến dường như rất thích chạy bộ, hầu như mỗi ngày hắn đều chạy mấy tiếng, áo ngoài bị mồ hôi thấm ướt trong suốt, đều có thể nhìn thấy bắp thịt phồng lên rõ ràng.

Lâm Bảo nhìn tới mê mẩn, đỏ mặt chậm rãi đi về.

Tình cảnh này rất quen thuộc, thật giống như ngày đó khianh gặp lại Tiếu Chiến lần thứ hai, thân hình cao lớn của hắn tỏa ra mùi mồ hôi cùng nhiệt khí, khí tức rất nồng nặc, lại rất dã tính, khiến cho trong đầu Lâm Bảo hiện lên rất nhiều hình ảnh về thân thể cường tráng này đan xen vào nhau.

"Cuối cùng cũng chịu quay trở về?" Tiếu Chiến nhìn thấy anh liền lạnh lùng nói, cùng người nhiệt tình trước kia không hề giống nhau.

Lâm Bảo từ lâu đã quen hắn là người đa nhân cách, chỉ có thể sợ hãi ừ một tiếng, ngẩng đầu lên, hai mắt sáng trong.

Dưới ánh mặt trời, da thịt Lâm Bảo vẫn trắng như vậy, lộ ra tinh quang, nhìn qua không hề mất đi vẻ đẹp vốn có, lại vừa phong tao thuần khiết. Tiếu Chiến híp mắt nhìn anh, tâm lại bắt đầu ngứa.

Mẹ nó, lại muốn thao người này. . .

Có điều hắn cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi, lão tao hàng mới uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ mấy ngày trước, thao cũng chán rồi.

Tiếu Chiến ở bên cạnh anh dừng lại trong chốc lát, sau đó hướng về làng tiếp tục chạy, thân hình hắn cao lớn, bước chân cũng rất rộng, Lâm Bảo muốn đuổi theo hắn, nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp, chỉ có thể thở hồng hộc dừng lại do eo nhũn mông đau.

"Ô. . . Tiếu. . . Tiếu Chiến. . ." Anh yên lặng mà lẩm bẩm, nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa, trong lòng đột nhiên trống rỗng.

Tiểu tử xấu xa này thật sự thích anh sao. . .

Tiếu Chiến vốn yêu thích nữ nhân ngực lớn mông to, có thể Lâm Bảo là một ngoại lệ, kỳ thực khi còn bé, hắn đã biết anh gặp qua anh, lớn hơn một chút lại là xem thường anh, không vừa mắt anh. Nguyên bản hắn đang mất hứng vì phải từ trường quân đội trở về thôn, nhưng khi hắn ở ngoài nhìn mọi người chào đón hắn trở lại, trong nháy mắt đã nhìn trúng anh.

Cách nói này tuy rằng có chút ác tục, nhưng đúng là như vậy, chớp mắt đã động lòng, chuyển hóa thành rất nhiều tà tâm, muốn có được anh, muốn thao anh, muốn triệt triệt để để giữ lấy anh.

Thật sự đã làʍ t̠ìиɦ rồi, lại có chút chán ghét. . .

Thế là hết, lại chơi đùa với anh ta thêm một chút đi, dù sao một tháng sau hắn cũng sẽ quay trở lại thành phố A, đến lúc đó sẽ tiến vào quân đội nhận chức, dạng nữ nhân gì mà chẳng có, không phải sao?

Tiếu Chiến hít mạnh một hơi, lại chạy về đầu thôn, lúc này vừa vặn là giữa trưa, ánh mặt trời vô cùng chói, mà Lâm Bảo vẫn còn đứng ở nơi đó chờ hắn.

Yên lặng lại có chút ngại ngùng, giống như thỏ nhỏ mới ra khỏi hang trông vô cùng lẻ loi.

Lâm Bảo nhìn thấy hắn chạy về đây, ngại ngùng lên tiếng nói, "Tiếu. . . Tiếu Chiến. . . Tôi. . . Tôi muốn cùng cậu nói chuyện. . ." Anh học theo con gái dùng loại phương thức như vậy để giao lưu, dù sao Tiếu Chiến vẫn còn vô cùng trẻ tuổi.

"Ừm, có việc gì nói đi." Khẩu khí nam nhân có chút lạnh.

Có điều Lâm Bảo cũng không để ý, lắp ba lắp bắp nói, "Việc kia. . . Tôi. . . tôi giống như. . . dường như cũng thích cậu. . ." Mấy ngày trước, Tiếu Chiến mới cưỡng ép anh nói ra lời yêu, dù vậy vẫn vô cùng ngượng ngùng khi phải nói lại.

Thế nhưng Tiếu Chiến lại có chút sửng sốt, "Anh thích tôi?"

Lâm Bảo không nghĩ tới hắn lại biểu hiện ra như vậy, trên mặt càng thêm xấu hổ, "Tôi. . . tôi chính là. . . có chút thích cậu. . . Dù sao. . . hai chúng ta đều là loại quan hệ kia. . ."

Ở trong tư tưởng truyền thống của Lâm Bảo, hai người làm chuyện kia là yêu thích lẫn nhau, nếu không thì chính là lưu mãnh đùa giỡn, ở nông thôn rất khinh thường loại người này, Lâm Bảo nghĩ Tiếu Chiến cũng yêu thích anh, nên mới làm loại chuyện đó, chính anh cũng rất thoải mái, không bằng liền đáp lại tiểu tử xấu xa này, lấy hắn làm đối tượng yêu thương tiếp theo đi.

Tiếu Chiến nhìn gò má ửng đỏ của anh, muốn nói lại thôi.

Lâm Bảo cảm giác hắn có chút là lạ, không còn bừa bãi ngạo nghễ như ngày xưa nữa, lúc này sắc mặt hắn âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lâm Bảo kỳ thật là một người rất mẫn cảm, tuy rằng chất phác nhưng cũng không phải là một người ngốc.

Anh bất an nói, "Tiếu. . . Tiếu. . ."

Tiếu Chiến lại đột nhiên nở nụ cười, "Còn gọi như vậy?", Lâm Bảo mờ mịt nhìn hắn.

"Gọi tên của tôi." Tà khí gần sát anh, lại dùng âm thanh mê hoặc người ta kia dụ dỗ anh.

Vành tai Lâm Bảo lập tức hồng hồng, anh thẹn thùng nhìn xung quanh, hơi nhỏ giọng nói, "Tiếu. . . Tiếu. . . Tiếu. . ."

"Tước cái gì cơ, anh muốn tước khoai lang?" Tiếu Chiến trêu tức cười nói.

Mặt Lâm Bảo càng đỏ ửng hơn, sau một hồi nhăn nhó mới gọi ra tên của nam nhân.

Tiếu Chiến sau khi phun ra hai chữ, cả người Lâm Bảo liền run lên, phảng phất như người trước mắt này từ hậu bối trở thành người ngang hàng cùng với anh.

Tiếu Chiến nghe anh dùng giọng nói mềm mại gọi tên mình, trong lòng hắn khẽ run lên, lập tức nói, "Thanh âm của anh rất êm tai."

Lâm Bảo nghe thấy hắn phóng đại lên càng ngại hơn, "Tôi. . . giọng tôi cũng không êm tai. . . Giọng tôi quá phổ thông. . . còn bị ngọng. . ."

Tiểu Thu luôn nói anh quê mùa, bắt anh nhanh chóng sửa đi không thì không ai muốn nghe một giọng nói ngọng như vậy. Tiếu Chiến không nói gì nữa, chỉ là thâm trầm nhìn anh, Lâm Bảo cảm thụ tầm mắt nóng rực của hắn, mắc cỡ tới mức đầu cũng không nhấc lên nổi.

Lúc này nhịp tim của Lâm Bảo rất nhanh, lại giống như lúc trước con gái nói với anh vậy, nhanh tới mức sắp nhảy ra khỏi cuống họng.

Đây là một loại cảm giác từ trước tới giờ anh chưa bao giờ có, lúc trước người mai mối có nói về mẹ Tiểu Thu anh cũng không như vậy, chính là dù có qua ngày ở chung, chờ sinh Tiểu Thu xong càng không có nhiều tình tự, không có gì khiến anh kích động. Nhưng đối với Tiếu Chiến, anh vừa ngượng ngùng, lo lắng hồi hộp, lại sợ hãi, nhìn thấy nam nhân tim anh liền đập nhanh hơn, không nhìn thấy lại nghĩ rằng khi nào hắn lại cùng anh làʍ t̠ìиɦ lần nữa.

"Tôi. . . tôi về nhà trước. . ." Lâm Bảo chật vật muốn chạy, lại bị Tiếu Chiến nắm tay kéo lại,

"Lão tao hàng. . ." Lòng bàn tay thô ráp vuốt nhẹ tay anh, Tiếu Chiến tà khí thì thầm, "Buổi tối___ nhớ chờ tôi."

Mặt Lâm Bảo liền xấu hổ đỏ bừng, tay chân cũng không biết nên làm như thế nào, lắp ba lắp bắp nói, "Tôi. . . tôi. . . tôi biết rồi!"

Nói xong hất tay của hắn ra, tư thế chạy trốn của anh là lạ, cái mông to lắc lắc, giống như chú chim cánh cụt cô đơn lao đi, lại giống như thỏ nhỏ chạy trốn, nhìn qua buồn cười không nói lên lời.

Có thể tất cả những thứ này là ở trước mắt Tiếu Chiến mà tạo thành.

Nam nhân đốt điếu thuốc, nhìn bóng lưng của anh mà xuất thần. Giật giật nửa thân người lại buồn bực ngồi xuống đất.

Buổi tối, Lâm Bảo như phi tử chờ hoàng thượng tới tẩm cung, thấp thỏm lại thẹn thùng mà nhìn ra ngoài cửa, anh đem thân thể tẩy rửa sạch sẽ, hậu huyệt cũng được tẩy bằng hương dầu. Ngày hôm trước anh mới uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ sau đó lại miệt mài quá độ, thân thể không có cách nào dưỡng tốt lên được, hiện tại lại sắp bị thao.

Tiếu Chiến uống chút rượu, say khướt đi vào phòng, Lâm Bảo chạy lại dìu hắn, bị hắn ôm vai, mùi rượu nồng nặc nhanh chóng tiến vào xoang mũi của anh, khiến cả người anh run rẩy.

"Lão chó mẹ, sao anh lại đơn thuần như vậy, mẹ nó! Anh còn là người sao?" Không hiểu sao tự dưng hắn mắng thầm, tàn nhẫn mà cắn vành tai anh.

Vành tai Lâm Bảo rất mềm, cắn một cái liền chảy máu, anh vừa đau vừa ngứa, lại bị Tiếu Chiến ôm càng chặt hơn.

"Đừng nhúc nhích!" Hô hấp cuồng nhiệt theo vành tai rơi xuống cổ, hương vị khoai lang ngọt ngào như có như không xuất hiện, trêu chọc nam nhân tới thú tính quá độ, hắn như chó sói liếʍ lên vùng cổ trắng nõn, liếʍ liếʍ liền ẩm ướt một mảnh, mặt trên còn xuất hiện dấu hôn dày đặc. Lâm Bảo đỏ mặt tới mang tai né tránh muốn trốn, lại bị nam nhân dùng sức ôm lấy, một bên Tiếu Chiến hôn anh, một bên bế anh lên giường.

Say rượu khiến hắn càng buồn bực hơn, hắn đem lão thỏ nhỏ lột sạch, hung hăng gặm cắn thân thể mê người này, chỉ nghe thấy thanh âm xì xì xì, đùng đùng đùng, ầm ầm ầm, a a a, thanh âm dâʍ đãиɠ sung sướиɠ không ngừng vang lên bốn phía, chiếc giường như hòa theo đọng tác của hai người mà kẽo kẹt kêu không ngừng, từ chạng vạng tới tận rạng sáng ngày hôm sau.

Tiếu Chiến trẻ tuổi tính dục cũng mạnh, làʍ t̠ìиɦ năm, sáu lần cũng không thấy mệt.

Lâm Bảo lớn tuổi, tính tình mềm mại, thân thể cũng mềm, bị Tiếu Chiến dùng các tư thế khác nhau một lần lại một lần làʍ t̠ìиɦ. Từ phía sau lưng thao làm, một lát sau đổi thành ngồi đối diện nhau mạnh mẽ đâm vào, lại chuyển thành tư thế truyền thống, đem hai cái đùi trắng nõn thon dài đặt lên vai hắn, như đóng cọc mà hướng vào bên trong hậu huyệt đỉnh vào.

Lâm Bảo như em bé bị chơi xấu cứ như vậy bị Tiếu Chiến lăn qua lộn lại chơi đùa, thao tới khi ba hồn bảy vía của anh đều sớm chạy đi, cuối cùng như cá rời nước phóng đãng vặn vẹo rêи ɾỉ.

Mắt Tiếu Chiến đỏ ửng, dưới khố mạnh mẽ nhún, cuối cùng dùng cách hắn yêu thích nhất cùng lão chó mẹ đạt cao trào. Chờ hắn bắn xong tịch dịch vào bên trong, Tiếu Chiến liền rút dươиɠ ѵậŧ ra, như là đại gia làm khách làng chơi, mặc quần vào liền rời đi, chỉ để lại lão nam nhân bị bắn tới phồng bụng nằm thoi thóp một mình.