Mối Tình Đẹp Nơi Hoang Dã

Chương 12: Quyết định yêu thương

Chương 12: Quyết định yêu thương (Cao H, ép biểu lộ tình cảm)

Trans & edit: Gấu ~

Lúc này đang là chạng vạng, thế mà Tiếu Chiến lại thao anh tới xế chiều, toàn bộ thân thể Lâm Bảo đều mềm nhũn, cả người vừa đau vừa mỏi, bắp đùi của anh đã không thể khép lại, giống như do bị trĩ mà phải mở rộng ra để tránh đau đớn, thịt huyệt bị thao sưng đỏ còn phun ra chất lỏng trắng đυ.c.

"Ô. . ." Thoải mái đến mức sâu trong tận cùng đau đớn và kɧoáı ©ảʍ là bi thương vô tận.

Tiếu Chiến dùng tư thế ôm trẻ con ôm anh lên, liếʍ mí mắt của anh, phát hiện anh tỉnh rồi hắn liền cười nhẹ một tiếng, dùng đầu lưỡi tình sắc miêu tả lại vệt nước mắt nơi khóe mắt anh

"Lão kỹ nữ, được đại dươиɠ ѵậŧ thao có sướиɠ hay không?"

Con ngươi của Lâm Bảo sớm đã tan rã, thân thể vô thức run rẩy, lại khóc nức nở một tiếng.

"Có thích tôi hay không?" Tiếu Chiến lại dùng giọng nói gợϊ ȶìиᏂ trầm thấp mà ăn mòn linh hồn vị đại thúc của hắn.

Lâm Bảo mơ mơ màng màng, anh không biết nên đối mặt với Tiếu Chiến như thế nào, một mặt nam nhân so với anh có nhiều người yêu thích hơn hai người lại cùng giới tính, mặt khác anh căn bản trốn không thoát khỏi tay hắn, đều bị thô bạo làʍ t̠ìиɦ mỗi ngày.

Những ngày tháng này. . . Đúng là không có cách nào trải qua. . .

Lâm Bảo là một người đàng hoàng, là một nông dân tốt bụng lại giản dị, nhưng anh vẫn có chút huyết tính.

"Không. . ." Anh suy nhược mà hé miệng, "Tôi. . . tôi không thích cậu. . ."

Bình sinh đây là lần đầu cũng có thể là lần cuối anh dứt khoát thẳng thắn từ chối người khác như vậy.

Gương mặt tuấn tú của Tiếu Chiến hơi cứng đờ, ánh mắt trở nên sâu thẳm, khóe miệng cười lạnh nói, "Ồ? Lặp lại lần nữa?"

Lâm Bảo sợ hãi co rúm thân thể, nhắm mắt nói lại một lần, "Tôi. . . Tôi sẽ không thích cậu. . ."

Ai biết anh vừa dứt lời, Tiếu Chiến vốn đang ôm lấy chân tay anh đột nhiên buông ra, nhất thời Lâm Bảo như một quả cầu thịt hướng trên mặt đất rơi xuống.

Chỉ nghe tiếng gió phù một tiếng, đại dươиɠ ѵậŧ bên dưới tiếp được anh, da^ʍ huyệt nguyên bản đang co rút lại bị mạnh mẽ đâm vào.

Lâm Bảo bị thao tới hét lên một tiếng, cái bụng phình lớn lên.

Tiếu Chiến dựa vào dươиɠ ѵậŧ đẩy anh, bàn tay lớn giữ lại eo anh dùng tư thế cực kỳ quái lạ thao anh.

Bụng Lâm Bảo đã sớm chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, đại dươиɠ ѵậŧ cắm vào rút ra vô cùng dễ dàng, tiếng nước phát sinh càng ngày càng lớn.

"A. . . a. . . cứu mạng. . ." Tiếp theo đó thân thể lại một lần nữa rơi xuống, lần này bị chen vào càng sâu hơn, cơ hồ sâu tới mức sắp đâm thủng bụng anh.

"Kỹ nữ, rõ ràng yêu dươиɠ ѵậŧ của lão tử muốn chết! Còn dám nói dối!" Tiếu Chiến hung ác mắng, đột nhiên giơ hai chân anh lên, đem mông lớn rời khỏi đại dươиɠ ѵậŧ mang theo một đống chất lỏng hỗn độn, hắn lại đột nhiên buông tay, da^ʍ huyệt một lần nữa rơi trên đại dươиɠ ѵậŧ, cặp mông nặng nề rơi xuống, bắn ra một vòng dâʍ ŧᏂủy̠.

Lâm Bảo bị thao tới bất lực kêu khóc, cả người như bùn nhão, theo đâm xuyên lắc lư lay động.

"Chó mẹ, thật con mẹ nó là một con chó mẹ thiếu thao!" Qυყ đầυ khổng lồ ma sát thịt huyệt sưng đỏ, lại tàn nhẫn đâm vào tuyến tiền liệt.

Lâm Bảo hết lên một tiếng, cả người run lên, dươиɠ ѵậŧ bé nhỏ phía trước lại bị thao tới cương lên. Tiếu Chiến vừa dùng lực thao anh, vừa ôm lấy cặp mông kia điên cuồng xoa nắn, dươиɠ ѵậŧ Lâm Bảo cũng bị lay động tới, một bên run run phun ra thanh dịch, nhìn qua dâʍ đãиɠ cực kỳ.

"Ô. . . Không muốn. . . Tiếu. . Tiếu. . . khó chịu. . . a. . ." Lúng túng gào khóc, lại bị Tiếu Chiến từ phía sau hôn môi.

Đầu lưỡi tình sắc lần thứ hai xông vào khoang miệng, Lâm Bảo bị ép mở miệng lớn, tùy ý đầu lưỡi thô ráp ẩm ướt liếʍ láp khuấy lên, đầu lưỡi mềm mại cùng đầu lưỡi của nam nhân quấn quýt cùng nhau, vang lên tiếng chậc chậc không ngừng.

"Lão kỹ nữ! Lão chó mẹ!" Hàm hồ mắng một tiếng, hạ thể hắn lại mạnh mẽ thao làm, tiếp theo đó chửi tục một câu, lại tàn nhẫn đỉnh vào.

Lâm Bảo bị làm tới ô ô kêu thảm thiết, có thể do miệng bị cuốn lấy, tất cả tiếng gào khóc tê dại đều không thể phát ra, anh chỉ có thể trợn mắt lay động thân thể, một lần lại một lần bị đại dươиɠ ѵậŧ đâm xuyên. Tiếu Chiến thao anh một lát liền ầm ầm hướng bên ngoài ruộng ngô mà đi tới.

Lúc này sắc trời đã tối, rất nhiều người dân làm cỏ xong hướng nhà mình đi về, xa xa vọng tới tiếng hương dân nói chuyện.

Lâm Bảo nghe thấy được âm thanh, hoảng sợ căng thẳng thân thể, mà Tiếu Chiến thế nhưng càng ngày càng dùng sức thao anh, thậm chí còn phát ra tiếng nước rõ hơn, đẩy ra một luồng lại một luồng dâʍ ŧᏂủy̠.

Trong mắt Tiếu Chiến lóe ra ánh sáng tà ác, hắn rời đi bờ môi ẩm ướt mềm mại, khàn khàn nói, "Đã nói là làm chó mẹ của một mình tôi mà không chịu nghe lời, lão kỹ nữ, tôi đã nói rồi, sao có thể nói không giữ lời đây?"

Lâm Bảo thống khổ lắc đầu, cả người đều nằm trong trạng thái sắp tan vỡ, anh cảm giác Tiếu Chiến lại đi thêm vài bước nữa, lúc này hình ảnh tục tĩu làʍ t̠ìиɦ của hai người chỉ cách người dân bên ngoài một dãy ngô, xuyên qua mấy cây ngô thấp thoáng có thể thấy người dân qua lại.

"Không muốn. . . van cầu cậu . . không muốn đi ra ngoài. . ."

"Tốt, lặp lại lần nữa, có thích lão tử hay không, có yêu đại dươиɠ ѵậŧ của lão tử hay không?"

Lâm Bảo bị nhục nhã, khuôn mặt vặn vẹo, nước mắt mông lung mà nhìn ra bên ngoài, nơi này cùng bên ngoài tựa như hai thế giới cách biệt, một bên là sinh hoạt thuần khiết chất phác, một bên khác lại là địa ngục tối tăm giữa trần gian.

Anh vô lực nắm lấy lá cây ngô, nhìn thấy nụ cười của mọi người, cảm giác mình càng ngày càng cách xa bọn họ. . .

"Tôi. . . tôi yêu thích. . ."

Tiếu Chiến hài lòng nở nụ cười, quay về chỗ ban đầu, ôm anh rời khỏi nơi bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác nhìn thấy, hắn đem hai đùi của anh nâng cao lên, dưới khố giống như đang đóng cọc mà điên cuồng đâm xuyên, âm thanh nặng nề vang lên vô cùng tục tĩu, Lâm Bảo nhìn ngón chận giơ lên của bản thân đều cuộn tròn lại, trong cơ thể còn sót lại tìиɧ ɖu͙© muốn được phóng thích lần cuối.

"Yêu thích tôi thao làm da^ʍ huyệt của anh sao?" Tiếu Chiến cắn vành tai của anh hỏi.

"A. . . Yêu thích. . ." Nước bọt của anh da^ʍ mỹ chảy ra, tính khí phía trước cũng sắp tới cực hạn, phun ra nướ© ŧıểυ.

"Yêu thích đại dươиɠ ѵậŧ hay vẫn là yêu thích tôi hơn?" Tiếu Chiến nâng anh lên mạnh mẽ thao làm rồi trêu tức hỏi.

"Tôi. . . thích cậu. . ." Nước mắt theo gò má chảy xuống.

Tiếu Chiến tàn nhẫn mà đâm mở miệng trực tràng, dùng sức đảo loạn mấy lần nói, "Rõ ràng càng yêu thích đại dươиɠ ѵậŧ của lão tử hơn!"

Lâm Bảo bị mài tới cả người run rẩy, "Ô. . . Là. . . tôi. . . yêu thích đại dươиɠ ѵậŧ. . ."

Rõ ràng hiện tại tâm trí so với bất cứ thời điểm nào đều thanh tỉnh rõ ràng hơn, nhưng lại nói ra những lời nói thấp hèn dâʍ đãиɠ.

Anh thật sự đã triệt để sa đọa. . .

"Thật đáng tiếc. . ." Tiếu Chiến lại nặng nề đâm vào mấy lần, ở trong tiếng khóc bị kiềm chế của anh mà phóng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong, nam nhân tựa hồ cũng có chút kiệt sức, thở gấp ghé vào tai anh thở dài nói, ". . . Đáng tiếc anh không phải là nữ nhân."

Nhưng câu nói sau cùng Lâm Bảo không có nghe thấy, anh đã hôn mê từ lâu.

__________

Chị họ Lâm Bảo từ lâu đã thấy anh có gì đó không đúng, từ hôm qua đột nhiên có một người trẻ tuổi đẹp trai ôm em chị về, anh càng trở nên kì lạ.

"Tôi đến cùng là bị làm sao. . ." Lâm Bảo ở trên giường nhắc tới, sắc mặt anh trắng bệch, tiêu cự trong mắt nhanh chóng tan ra, thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ kia có tác dụng vô cùng lớn, mỗi lần uống vào anh đều phải nằm trên giường rất lâu.

"Cái gì?" Chị họ bưng cho anh bát cháo loãng, "À đúng rồi, người đẹp trai hôm qua nhắn với chị nói cho em biết rằng hắn về thôn chờ em quay lại, có phải là em nợ hắn tiền không?"

Lâm Bảo uể oải lắc đầu, một lát sau co quắp nói, "Chị. . . có người thích em. . ."

"Cái gì?"

"Nhưng. . . em với hắn không thể. . . em so với hắn lớn tuổi hơn rất nhiều. . ." Nói xong liền đỏ mặt lúng túng.

Chị họ biết em trai mình là một người đàn ông tốt, lúc trước cưới mẹ Tiểu Thu xong không hề thay lòng đổi dạ, ai biết mẹ Tiểu Thu là một người vô phúc, rất nhanh liền ra đi, lúc đó em nàng còn muốn đi theo, nếu không phải là còn có Tiểu Thu, phỏng chừng đã sớm đi theo vợ.

"Lớn tuổi sao, chị ở trên báo có đọc qua, có người đàn ông hơn tám mươi cưới vợ hơn hai mươi, năm nay em cũng chỉ hơn ba mươi một chút, đây chính là khi đàn ông trưởng thành hấp dẫn nhất, sao phải kiêng kị!"

"Thế nhưng. . ." Lâm Bảo muốn nói lại thoou, anh cùng Tiếu Chiến đều là nam nhân. . .

Nông thôn rất bảo thủ, cũng rất lạc hậu, đồng tính luyến ái ở thôn bọn họ chưa bao giờ xuất hiện, cũng không có ai nói cho anh biết, hai người đàn ông làm sao ở chung, vì lẽ đó anh rất mờ mịt cùng bối rối, thậm chí có cảm giác bản thân làm ra tội ác, cảm thấy có lỗi với vợ chồng Tiếu trưởng thôn, cảm giác do chính mình câu dẫn con trai của bọn họ.

"Con người sinh hoạt một đời chính là muốn thật vui vẻ thoải mái, nghĩ nhiều làm cái gì, em thích ai liền cưới người đó, chỉ cần không phải vợ người khác, em muốn kết hôn liền làm đi, muốn quan hệ cũng liền quan hệ đi." Lời chị họ nói thật sự rất chân thành.

Lâm Bảo ừ một tiếng, tựa hồ suy nghĩ có chút thông suốt, tuy rằng anh hiện tại cũng không rõ ràng, Tiếu Chiến vì sao coi trọng anh, nhưng anh ở trong cuộc sống cô tịch hơn mười năm đột nhiên có một người như vậy tới, có chút hoảng sợ, lại có chút ngọt ngào, thậm chí còn có chút vui sướиɠ. Tuy rằng tiểu tử xấu xa kia vô cùng thô bạo, ngày ngày đều làʍ t̠ìиɦ khiến mông anh sưng lớn lên, lại cho anh uống thuốc kí©ɧ ɖụ©, sau đó cả người đều nóng lên, ngược lại hắn khoan khoái bắt nạt anh rồi dằn vặt. Nhưng tổng thể cảm giác. . . vẫn là rất thẹn thùng. . . Lâm Bảo đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói, "Vậy cũng tốt. . . Việc kia. . . em thử cùng hắn xem sao. . ."

P/s: Các mẹ lười cmt lười like là em lại ỉm bộ này đấy nhá =)))). Không có động lực là em lười lắm ấy T^T.