Chương 8: Thô bạo chỉ gian
Trans & Edit: Gấu béo~
Lâm Bảo suy nhược mà nằm ở trên giường, khuôn mặt bị sốt đến đỏ hồng.
Đầu óc anh mơ mơ màng màng, Tiếu Chiến trên cơ hồ đã bị biến thành ác quỷ, da^ʍ thoại một hồi lại tiến vào trong đầu anh nói những lời hạ lưu không thể tả, một hồi lại tiến vào nói anh đáng yêu, Lâm Bảo trốn hắn, nhưng nam nhân chính là không chịu đi, nắm dươиɠ ѵậŧ đáng sợ kia lại muốn đi vào hậu huyệt của anh.
"A a a a. . . Không được!"
Lâm Bảo giật mình tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy Tiếu Chiến ngồi ở bên cạnh.
"U, lão tao hàng tỉnh rồi?" Tiếu Chiến ở bên ngoài thành thục ổn trọng lạnh lùng ít lời, dùng từ mà Lâm Tiểu Thu hay nói chính là vô cùng khốc, nhưng ở trước mặt Lâm Bảo hắn lại là một tên biếи ŧɦái, lưu manh, lời nói thô tục hạ lưu một đống lớn đều có, thích nhất sỉ nhục đàn ông thuần khiết giản dị.
Lâm Bảo ngày ngày bị hắn đè ra thao, khiến cho tâm lý hoảng sợ, theo bản năng lui về sau. Nguyên bản Tiếu Chiến tốt bụng muốn tới nhìn anh một chút, ai biết anh lại bày ra dáng vẻ đạo đức như vậy, sắc mặt nhất thời trầm lại, "Ngày ngày đều bị lão tử thao nhiều lần, hiện tại còn sợ lão tử?"
Lâm Bảo sợ hãi lắc đầu một cái, gò má ửng hồng da^ʍ mỹ như vừa trải qua tình ái kịch liệt, anh cuộn người nằm ở đầu giường, lộ ra bờ vai trắng mịn che kín bởi dấu hôn, không biết là bởi vì bị sốt hay do sợ hãi, thân thể anh vẫn đang run lên, dáng vẻ kia cực kỳ giống mấy con thỏ nhỏ chui vào hang trốn sói.
Tiếu Chiến nhìn bộ dáng đáng thương của anh, dươиɠ ѵậŧ liền cương tới không chịu nổi, hận không thể lột sạch anh ăn tươi nuốt sống!
Nam nhân gỡ bỏ cúc áo ở cổ, như lang như hổ mà nhìn anh, Lâm Bảo bị nhìn chăm chú tới vừa thẹn thùng lại sợ hãi, phía sau lưng nổi lên một tầng da gà.
Tiếu Chiến đột nhiên đưa tay ra, ngón tay thô ráp xẹt qua đầu vai anh liền hướng trong chăn mò, Lâm Bảo mắc cỡ trốn về phía sau, âm thanh mềm mại nói, "Không muốn. . . Tiểu Thu. . . Tiểu Thu sắp quay về. . ."
Tiếu Chiến bá đạo nắm lấy đầṳ ѵú của anh, mạnh mẽ bấm bấm mấy lần, liền giễu cợt nói, "Vậy để nàng gặp gỡ bố dượng mới."
Lão nam nhân vừa nghe liền sợ hãi không chịu nổi, "Cậu. . . Cậu đừng nói linh tinh. . ."
Tiếu Chiến không nhịn được cười to, hắn vốn chỉ là đùa một chút, không nghĩ tới lão tao hàng này lại cho là thật.
Tuy rằng trong lòng xem thường, thế nhưng trên tay hắn vẫn đang sờ loạn, vυ' lão nam nhân vừa mềm lại đàn hồi, xúc cảm khi sờ lên rất tốt, bấm mấy lần liền vừa thũng vừa sưng đỏ, đầu ngực Lâm Bảo vốn chưa có tiêu sưng nay lại bị xoa tới vừa đau vừa ngứa, khó chịu không chịu được, anh trốn cũng không thoát, kêu cũng không dám kêu, chỉ có thể nhăn nhó cầu xin.
"Hậu huyệt là dạng như thế nào rồi?" Bàn tay to theo sống lưng tìm thấy mông thịt, Lâm Bảo giãy dụa mấy lần, liền bị ngón tay thô cứng xen vào miệng huyệt.
"Ô. . . Không muốn. . ." Gò má ửng đỏ mang theo xấu hổ, anh vặn vẹo cái mông, lại bị Tiếu Chiến tàn nhẫn bấm mạnh vào mông thịt trắng nõn mấy lần.
"Tiên sư nó, vặn vẹo cái gì, có phải là tao huyệt lại ngứa hay không hả!" Tiếu Chiến thô lỗ mắng, ngón tay lại đâm vào càng sâu, thịt huyệt ẩm ướt mềm mại sưng đỏ chăm chú bao lên vật đang tiến vào, mặt trên như có vô số miệng nhỏ, tự động mυ'ŧ vào ngón tay của người đàn ông.
Dươиɠ ѵậŧ Tiếu Chiến sớm cứng rắn rồi, lúc này quần khố đều nhô lên rất cao, Lâm Bảo cảm nhận được hương vị nam tính nồng nặc, toàn thân cũng bắt đầu như nhũn ra, trong miệng nói, "Không muốn, Tiểu Thu sắp trở về rồi." Vậy nhưng cánh mông không tự chủ được nâng lên, để hai ngón tay có thể tiến vào càng sâu thao hậu huyệt khao khát của bản thân.
Lòng bàn tay nam nhân tất cả đều là dâʍ ŧᏂủy̠, thô lỗ qua lại đâm vào ma sát thịt huyệt mềm mại ẩm ướt, bất ngờ chạm vào một điểm nổi lên, sau đó Tiếu Chiến đột nhiên đâm mạnh va chạm vào nó, Lâm Bảo bị đâm tới nảy lên, thanh âm vỡ vụn a một tiếng thanh thúy, Tiếu Chiến nghe anh cực kỳ dâʍ đãиɠ kêu lên lại mạnh mẽ đâm thêm một cái, Lâm Bảo a a kêu liên tục, khóe mắt cũng đỏ ửng, "Không muốn. . . Nơi đó. . . Thật khó chịu. . ."
Ngoài miệng nói khó chịu, tiểu dươиɠ ѵậŧ lại ngẩng cao đầu.
"Lão kỹ nữ, mẹ nó hậu huyệt không khác âʍ đa͙σ chút nào, có phải là chỉ cần cắm vào đằng sau là có thể đạt cao trào?"
Lâm Bảo bị nói tới đỏ mặt, mềm nhũn kéo cổ áo nam nhân, mang theo tiếng khóc nức nở, "Không có. . . Tôi không có. . ."
Tiếu Chiến nghe anh dâʍ đãиɠ kêu khóc, trong nháy mắt ham muốn bạo ngược tăng cao, một bên tàn nhẫn thao làm da^ʍ huyệt, một bên dùng bàn tay đánh vào cánh mông trắng nõn, đánh mạnh tới nỗi khiến hai cánh mông lớn kia đỏ ửng đùng đùng rung động. Còn chưa đánh quá mấy lần trên mông trắng như tuyết xuất hiện rất nhiều dấu tay lưu lại hồng ngân, mông thịt cũng sưng phồng lên. Lão nam nhân bị ngược tới khóc sướt mướt, nhưng anh không dám lớn tiếng gọi, chỉ có thể ngậm lệ chịu đựng nam nhân dằn vặt thô bạo.
Tiếu Chiến đang bạo ngược đến hăng say, ngoài cửa liền truyền đến bước chân nhẹ nhàng.
Lâm Bảo sợ tới cả người căng cứng, sắc mặt đều nhanh chóng thay đổi, Tiếu Chiến biết lão tao hàng tự trọng cao, sợ bị con gái nhìn thấy, liền đột nhiên rút ngón tay ra, đem tiểu lão thỏ thả vào trong chăn.
Tiếu Chiến vừa đắp kín chăn cho anh, Lâm Tiểu Thu liền cười hì hì đi vào. Nàng vừa vào trong nhà, liền nhìn thấy cha nàng cúi đầu, mặt mày đỏ bừng.
Mà Tiếu ca ca nàng yêu nhất đang ngồi ở bên cạnh lau chùi ngón tay, khuôn mặt anh tuấn vẫn mang theo chút lạnh lùng hờ hững.
"Ai nha, Tiếu ca ca, cảm ơn anh đã chăm sóc cha em." Đối với nàng nam thần là nhất, thứ yếu mới là cha.
"Mua thuốc về rồi?"
"Ừm, em cầm về rồi, trưởng thôn thúc thúc còn đưa thêm vài thứ đây." Lâm Tiểu Thu đưa thuốc viên cho cha nàng, Lâm Bảo lúc này mới ngẩng đầu lên, mặt anh bị nóng tới đỏ ửng, ánh mắt cũng đỏ hồng, ngay khi đối mặt với con gái thì trên mặt vừa thẹn thùng lại lúng túng, hầu như không dám nhìn mặt nàng.
Tiếu Chiến đoạt lấy mấy viên thuốc, đưa tới trước miệng Lâm Bảo, thấp giọng nói, "Mau ăn đi, ăn xong sẽ càng dễ làm việc. . ."
Mấy chữ cuối cùng là thanh âm khí nói, Lâm Bảo không khỏi run lập cập, sợ hãi mà liếc nhìn con gái, thấy nàng không chú ý, lúc này mới khó khăn nuốt viên thuốc vào.
Bên này Lâm Tiểu Thu dõi theo Tiếu Chiến đang nhăn nhó nói lời cảm ơn, "Tiếu ca ca, anh đối với cha em thật tốt, anh thật sự là một người tốt ~" Cô nàng xấu hổ phát ra thẻ người tốt cho hắn.
Tiếu Chiến coi như đây là việc đương nhiên mà tiếp nhận, thấp cười nói, "Chăm sóc Lâm ca là việc tôi nên làm."
Vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Bảo, Lâm Bảo kinh hồn bạt vía mà cúi đầu, chỉ sợ nam nhân nói ra cái gì khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí giữa ba người nhất thời có chút vi diệu.
Lâm Bảo không được tự nhiên liếc nhìn Tiếu Chiến, nói "Tiếu. . . Tiếu đệ đệ. . . Cảm ơn cậu chăm sóc tôi. . . Tôi muốn ngủ . . . Cậu có thể hay không. . ."
Tiếu Chiến đột nhiên đánh gãy lời nói của anh, "Cứ ngủ như vậy không phải sẽ trị hết bệnh. . ."
Lâm Bảo theo bản năng mà rùng mình.
"Vừa vặn tôi có bí phương gia truyền, một vài lần lặp lại đảm bảo sẽ hết bệnh."
Lâm Tiểu Thu hiếu kỳ nói, "Oa vậy sao, thật lợi hại, là tổ truyền bí phương gì vậy ca ca?"
Tiếu Chiến nhếch miệng cười, "Nói là tổ truyền bí phương, đương nhiên không thể nói cho ai khác biết."
Lâm Tiểu Thu dù tùy hứng muốn biết, nhưng có thể do nàng vẫn còn sợ hãi nam nên chỉ có thể quệt miệng nhìn cha nàng.
Mà cha nàng thế nhưng co lại trong chăn run lẩy bẩy, dáng dấp giống như không chữa hết bệnh mà còn phải chịu thêm tra tấn.
"Tiểu Thu, em đi ra ngoài đi, anh phải giúp cha em chữa bệnh." Tiếu Chiến tùy ý mở miệng, tựa hồ thật sự sắp làm việc lớn.
Tiểu Thu bất mãn nói, "Em là con gái cha cũng không thể nhìn?"
"Không thể, đi ra ngoài. Em nhìn tới thuốc dưới dạng chất lỏng màu trắng sẽ mất đi hiệu lực, đến thời điểm đi vào cơ thể cha em cũng không có tác dụng."
Lâm Bảo bị lời nói mang đầy tình sắc ý vị của nam nhân nói tới đỏ mặt, đầu cũng không nhấc lên nổi.
Lâm Tiểu Thu đơn thuần không nghe ra, chỉ có thể không vui nói, "Được rồi, em tin tưởng anh." Rồi hướng Lâm Bảo nói, "Cha, ngài phải nhanh khỏi bệnh một chút, chăm sóc cha thật sự rất phiền phức."
Nói xong tiểu cô nương lần thứ hai lưu luyến đi ra cửa, khi nàng quay đầu lại thì trong lúc vô tình nàng nhìn thấy ba ba rơi lệ, ánh mắt kia yếu đuối mà bất lực, nhìn thấy trong lòng nàng giật nhẹ, nhưng lập tức bị Tiếu ca ca đóng sập cửa lớn lại ngăn cản ánh mắt, phảng phất ngăn cách tất cả với bên trong.
"Cha đến cùng là có chuyện gì a. . ."
Sau khi Tiếu Chiến khóa cửa lại bắt đầu cởϊ qυầи áo, quần áo bị tùy ý ném xuống đất, ở trước mặt Lâm Bảo hiện ra thân thể nam nhân trẻ tuổi cường tráng, bắp thịt đẹp đẽ kia, làn da ngăm đen khỏe mạnh, còn có múi thẳng tắp trên bụng cùng dươиɠ ѵậŧ thô to căng cứng bên dưới.
"Tôi. . . Tôi bị sốt. . ." Âm thanh run rẩy cuối cùng cũng đi ra được. Tiếu Chiến từng bước một tới gần anh, trên mặt mang theo cười khẩy lãnh khốc, "Anh nói, sốt cao như vậy có phải hậu huyệt sẽ càng vừa nóng vừa chặt hơn hay không?"
Lâm Bảo tuyệt vọng lại một lần nữa bị nam nhân đè lại ở trên giường, đem thân thể hai người bọn họ dán lại chặt chẽ trong chăn, hơi thở của người đàn ông càng ngày càng nồng đậm, Lâm Bảo bị ép nằm vào trong ngực hắn.
Hai người dựa vào nhau yên tĩnh lại, Lâm Bảo bất an di chuyển hạ thân, vừa định cách hắn xa hơn một chút liền bị nam nhân dùng bàn tay chế trụ mông lại, Lâm Bảo bất an di chuyển liền bị quát lớn, "Đừng nhúc nhích!"
Lâm Bảo sợ hãi thân thể cứng đờ lại, yên lặng mà chờ đợi thú tính nam nhân phát ra đánh mông anh. Thế nhưng đợi mãi cũng không có chuyện gì xảy ra, cuối cùng không nhịn được mở miệng, "Tiếu Chiến. . . Cậu. . . muốn thao. . . thao tôi à. . ." Nói xong mặt anh càng đỏ ửng hơn, sao anh lại như đang cầu được thao đây.
Tiếu Chiến buông mắt xuống thấy anh, trong bóng tối mờ ảo, Lâm Bảo không thấy rõ mặt hắn, nhưng có thể nghe thấy thanh âm trầm thấp của hắn, "Ngày hôm nay anh sinh bệnh, tôi sẽ không chạm vào anh."
Thân thể Lâm Bảo trong nháy mắt yên tĩnh lại, nhưng ở một khắc tiếp theo bị Tiếu Chiến ôm càng chặt hơn.
"Lão tao hàng đừng cao hứng quá sớm, chờ mấy ngày sau, lão tử liền thao chết anh!" Ngoài miệng nam nhân bất chấp mặc kệ có thô bạo bao nhiêu, bên dưới lại dùng đại dươиɠ ѵậŧ ma sát cánh mông của anh.
Nhưng lúc này Lâm Bảo không còn cảm thấy sợ hãi, kỳ thực anh biết bản thân rất mềm lòng, Tiếu Chiến ngày hôm nay không thao anh có thể suy nghĩ cho thân thể của anh cũng khiến anh cảm động nửa ngày.
Tay của người đàn ông rất lớn, thân thể cao to ấm áp bao trùm thân thể của anh, cơ thể của anh cũng đang dần dần đổ mồ hôi, lắng nghe tiếng hít thở trầm trầm ổn ổn của nam nhân, Lâm Bảo mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, trong lòng vẫn nghĩ chờ thân thể khỏe lên rồi, liền để cho Tiếu Chiến lại thao anh một lần cuối cùng đi.