Trụ Trì, Xin Dừng Bước!

Chương 143: Ngoại truyện 2: Động phòng trên thảo nguyên (Hạ)

Edit: Cỏ tiểu bạch thỏ

Ánh nắng lập lòe len qua khe hở giữa những phiến lá, chiếu lên cặp đùi đang quấn lấy nhau của đôi nam nữ trần trụi…

Nữ tử da thịt trắng nõn mỏng manh và nam tử cơ thể cường tráng bổ sung cho nhau, cực kỳ quyến rũ, càng chưa kể đến hoa huyệt trơn bóng không lông của nữ kia, giờ phút này đang bị gậy thịt tráng kiện cắm vào, mở ra một khe hở tròn xoe!

Cho dù Sí Nhi đã sinh hai đứa bé, nhưng trong lúc nhất thời tiếp nhận kích thước của hắn vẫn hơi quá sức. Nhưng nàng chỉ cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, lông mày cau lại, nhanh chóng đưa tay ôm lấy cổ tình lang, hai chân quấn lấy hắn chặt hơn…

“Già Diệp, chàng, lớn quá…” Có lẽ nàng vẫn chưa hết say, cái miệng nhỏ không ngừng thở gấp, thỉnh thoảng còn phun ra những lời dụ dỗ, “Rất thích… Già Diệp…”

“… Tiểu yêu tinh.” Hắn rõ ràng rất hài lòng, khuôn mặt tuấn tú xưa nay vẫn luôn lạnh lùng giờ phút này vừa dịu dàng vừa kiềm chế, “Ta sẽ cho nàng thoải mái hơn nữa…”

Hắn bắt đầu xoa nắn từng chỗ mẫn cảm trên cơ thể nàng… Hạ thể to dài chậm rãi rút ra cắm vào, chỉ nông cạn ra vào huyệt nhỏ của nàng, nhập nhằng không chịu vào hết.

“Thoải mái quá… Ưm…” nàng không che giấu cảm xúc của mình, chiếc lưỡi nhỏ thậm chí còn chủ động hôn liếʍ lên khuôn mặt đẹp như điêu khắc của nam nhân, “Già Diệp, sâu hơn chút nữa…”

“…”

Có trời mới biết tân lang này đã “ăn chay” bao lâu, làm thế nào để bình tức tĩnh khí, thậm chí niệm kinh trong đầu mới có thể miễn cưỡng khắc chế được dục niệm đang cuồn cuộn trong lòng!

Hắn không muốn “đạp lên vết xe đổ” của vị hòa thượng lạnh lùng trước kia, luôn quan tâm đến bản thân, không bao giờ quan tâm đến cảm nhận của nàng…

Nhưng lúc trước hắn ngày ngày đối diện với Nhiên Đăng Cổ Phật, còn không thể cưỡng lại sự cám dỗ của nàng… Bây giờ hắn đã là phu quân nàng ——

Còn có gì sung sướиɠ hơn so việc với ‘làm khô’ nàng?

“Sí Nhi, lặp lại lần nữa. Nàng muốn gì?”

“Muốn… Già Diệp… cắm vào thϊếp… a…” Nữ tử Đại Mạc không bị nhiều lễ giáo phong kiến trói buộc. Giờ phút này, đệ nhất mỹ nữ trên sa mạc còn đang say rượu càng thêm xinh đẹp, đủ để khiến bất kỳ nam tử nào trên đời nguyện chết trên người nàng.

“Như thế này sao?” Hắn nâng mông nàng lên, nhấc nửa người dưới của nàng, cự vật xuyên vào tầng tầng lớp lớp tận cùng trong hoa kính!

“A ưm…” Nàng không thở nổi nữ, từ khóe môi bật ra một tràng tiếng rêи ɾỉ hòa lẫn với hương rượu.

“Hay là như vậy?” Làm nàng một trận, bàn tay tân lang lại dọc theo bờ lưng mảnh mai của nàng đi lên, nắm lấy chiếc cổ thon dài ——

Đôi chân thon nhỏ của nàng buông thõng bên ngoài cánh tay hắn. Khi tư thế thay đổi, thân trên của nàng bị hắn giữ chặt, đôi chân lại không có chỗ để đặt, trọng lượng toàn thân dường như đều đổ dồn vào nơi giữa hai chân…

“A… Già Diệp… Ưm a… ư…”

Chưa được mấy cái, miệng hoa đóng chặt của nữ nhân đã bị hắn ‘làm’ mở ra!

Cự căn kia to dài, khó có thể chui hết vào trong. Nam nhân thở gấp chôn sâu hơn nửa vào nơi tiêu hồn kia, hai người lưu luyến không thể tách rời!

“Già Diệp… Thϊếp không được! A… a… bên trong… ư…”

Nàng bị hắn làm cho hồn phi phách tán, cơ thể tinh xảo như đóa hoa đung đưa trong gió. Trong vòng tay của nam nhân, mặc hắn muốn gì cứ lấy!

Một lượng dịch lớn trào ra khỏi hành lang tiêu hồn kia, lại bị dươиɠ ѵậŧ thô to chặn lại, chỉ khi gậy thịt rút ra một chút mới có một dòng dâʍ ɖị©ɧ chảy ra ngoài ——

Hết lần này đến lần khác, bắn tung tóe khắp nơi.

Tấm chiếu dưới thân hai người nhanh chóng ướt đẫm…

Khi Sí Nhi hét lên và ngất đi trong vòng tay của nam nhân, nàng thậm chí còn không nhận ra ái dịch của mình tựa như thủy triều, tưới lên khắp nơi trơn ướt một mảnh!

Hưởng thụ đường hành lang của nàng co rút siết chặt lấy mình, nam nhân đã lâu không nếm tìиɧ ɖu͙© cuối cùng cũng không nhịn được bắn ra! Dịch thể hòa quyện vào nhau, da thịt thân mật ——

Trên đời này, thật sự không có gì sảng khoái và tuyệt diệu hơn thế này.

“Sí Nhi, thê tử của ta…”

Hắn ôm tân nương mệt mỏi ngủ thϊếp đi trong ngực, dương căn vẫn lấp kín cơ thể nàng, nhẹ nhàng đặt lên vầng trán trơn bóng của nàng một nụ hôn.

Bắt đầu bằng du͙© vọиɠ, kết thúc bằng du͙© vọиɠ…

Hoặc có lẽ, đó chưa bao giờ chỉ đơn thuần là du͙© vọиɠ.

Ít nhất trong cuộc đời này, tìm được một nữ tử khiến mình tình nguyện “sa đọa” chỉ vì nàng…

Hắn không độ hóa được chúng sinh, không độ hóa được nàng, thậm chí không độ hóa được chính mình ——

Nhưng lại có thể tìm được một người tay, chỉ nguyện bầu bạn cùng nhau đến bạc đầu, vĩnh viễn không vào luân hồi.