Trụ Trì, Xin Dừng Bước!

Chương 95: Cận Ca xuất hiện mượn thế “cưỡng hôn” Sí Nhi

Edit: Đi để trở về với Thời Yến

Phơi quần áo xong, Sí Nhi nhìn vào nhà bếp, do dự hồi lâu nhưng vẫn không đủ can đảm nói chuyện thêm với người ấy…

Nàng suy nghĩ một chút, vẫn ra cửa chùa đi tìm Tiểu Lan Diệp.

Vừa tới cửa, một cô nhóc tóc đuôi sam tung tăng chạy đến, bàn tay mũm mĩm còn đang dắt một nam nhân cao lớn.

Mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt gầy nhưng lại lộ vẻ cương nghị, khóe miệng còn treo nụ cười như có như không… Không phải Cận Ca thì ai vào đây?

Hắn đã tìm đến đây nhanh như vậy sao?!

Mắt hạnh của Sí Nhi rũ thấp, đôi tay trắng siết chặt lấy làn váy của mình. Khuôn mặt nhỏ mỹ lệ quay một nửa về phía khung cửa rêu phong loang lổ, biểu cảm phức tạp.

“Tỷ tỷ, tỷ và sư phụ làm cơm tối xong chưa?” Cô nhóc thấy nàng, đôi mắt to chớp chớp, đầy mong đợi nhìn vị tỷ tỷ dịu dàng trước đó đã nói phải làm cơm tối cho bọn họ ăn.

Mấy ngón tay mập mạp vẫn nắm ngón tay của đại ca ca xinh đẹp cô bé mới nhặt được không bỏ.

“… Cơm tối?” Sí Nhi nhất thời không nói gì.

“Đúng rồi vị ‘tỷ tỷ’ này, bụng tại hạ đói cực kỳ, chẳng biết có gì lấp đầy nó được không?” Rõ ràng thiếu niên đã trưởng thành nhưng vẻ mặt vẫn phóng đãng như cũ. Cận Ca mang theo ý trêu đùa nhìn nàng – nụ cười lười biếng lại ấm áp, còn thoáng qua vẻ trấn an.

Thật ra nàng đã lâu chưa thấy hắn cười như vậy.

Nàng đã quen với việc ủ rũ suốt ngày, hắn luôn ở bên cạnh, cũng trưởng thành rất nhanh, trở thành một thanh niên điềm đạm đáng tin cậy, luôn bảo vệ và chăm sóc nàng, và lần nào cũng yên lặng chứng kiến

những giọt nước mắt thầm kín của nàng.

“Cận Ca…”

Trấn an Lan Diệp mấy câu rồi dỗ cô bé về phòng trước, Sí Nhi nhìn vào bếp rồi túm lấy ống tay áo Cận Ca, ý bảo hắn cùng ra khỏi ngôi chùa cũ này.

“Có lời gì thì nói ở chỗ này đi.” Bước ra cửa chùa, thanh niên lười biếng dựa vào tường, ôm tay, ung dung nhìn nàng.

“Ta, ta gặp…” Rốt cuộc nên nói với hắn thế nào mới được đây?

“Gặp được ngài ấy?” Cận Ca tiếp nhận câu chuyện rất nhanh, mặt mày vẫn mang vẻ ung dung thích ý như cũ, hoàn toàn không biểu hiện căng thẳng và đề phòng như ngày đó ở chợ, nàng dựa vào vai hắn khóc lóc kể lể.

Có lẽ hắn đã điều tra được…

Nếu hắn vui vẻ tiếp nhận, nàng cũng chỉ có thể thẳng thắn bày tỏ.

“Đúng, chàng chưa chết!” Sí Nhi nhìn lại Cận Ca, “Chẳng qua chàng đã… mất trí nhớ…”

Chàng như vậy không hề có chút uy hϊếp nào đối với quốc quân đương nhiệm của Nguyệt Thị quốc.

Chỉ là mấy năm nay, Ô Sầm cùng với nàng và con đã trở thành ràng buộc của nhau, tàn cuộc khó dọn dẹp.

Dù nàng có làm thế nào thì cũng sẽ tạo ra chấn động lớn hoặc ích kỷ tổn thương người khác… Nhất là đứa trẻ vẫn còn ở bên người Ô Sầm, nếu hắn biết phụ thân ruột thịt của nó còn ở nhân thế thì sẽ còn có thể kiên nhẫn chăm sóc ư?

Có lẽ nàng im hơi lặng tiếng rời đi, để hai người một lớn một nhỏ trong núi này được yên bình mới là cách tốt nhất để làm mọi chuyện bình ổn lại.

“Cho nên, mặc dù ta đối xử với nàng…” Thanh niên áo đen nhíu mày, bỗng nhiên kéo nữ tử trước mặt vào tay, thân mình xoay vòng, thuận thế đè nàng lên khung cửa, “Đối xử với nàng như thế này, hắn cũng sẽ không có ý kiến gì?”

Đôi môi hắn kề sát bên tai nàng thì thầm, bàn tay ôm lấy eo thon của nàng, đôi mắt nóng rực nhìn gương mặt kiều diễm gần trong gang tấc, ánh mắt ẩn chứa sự dịu dàng.

“Cận…” Sí Nhi bị dọa ngây người.

Cận Ca ở bên cạnh nàng nhiều năm như vậy nhưng chưa từng làm hành động thế này!

A…

Trong họng hắn dường như ẩn chứa ý cười nhạt, hơi thở ấm áp phun lên sau tai nàng. Dường như ngay lập tức lỗ tai nàng đỏ lên.

Đợi khi hắn buông lỏng, nàng chỉ mơ hồ cảm thấy trong viện có bóng dáng lóe lên. Sí Nhi bỗng chốc ý thức được gì đó, căng thẳng ngước mắt nhìn nhưng nơi đó đã không còn một bóng người.

Chỉ thấy lúc này, trên bàn đá dưới gốc cây trống trải có thêm một đĩa đồ chay vẫn còn bốc khói.