Ngón tay Tiêu Vu Uyên quét lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trước ngực nàng rồi đưa tới bên môi nàng.
Nữ nhân ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi ra liếʍ sạch sẽ, “Tiện nô cảm ơn chủ nhân ban thưởng… Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chủ nhân ăn ngon thật…” Nàng cúi đầu thấy bên chân nam nhân cũng rớt vài giọt thì bò trên mặt đất rồi liếʍ sạch sẽ.
Hành động này dọa tới nam nhân, “Bảo bối, đừng… Bẩn…” Tiêu Vu Uyên vội vàng kéo nàng lên.
“Chủ nhân không bẩn…” Trì Tố Tố cọ cọ mặt vào lòng bàn tay hắn rồi lại quỳ gối trên thảm.
“Bảo bối thật ngoan.” Tiêu Vu Uyên bế nàng lên, hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng khen thưởng, “Muốn chơi gì tự nàng chọn đi, chủ nhân chơi cùng nàng.”
“Ưm… Cảm ơn chủ nhân.” Nữ nhân gật đầu rồi chạy đến cạnh giá, mở tủ gỗ nam ra lấy một đống đồ vật lớn đặt trên thảm.
“Chủ nhân, nô muốn chơi cái này!” Nàng quỳ trên thảm, đôi mắt long lanh mở to nhìn hắn đầy chờ mong.”
“Được, chủ nhân chơi cùng nàng.” Tiêu Vu Uyên nhìn thoáng qua đồ vật trên thẩm, hắn ngồi xổm xuống xoa đầu nữ nhân.
“Chuỗi ngọc này có chín viên, chúng ta nhét bốn viên đi.” Tiêu Vu Uyên cầm lấy chuỗi ngọc rồi nói với nàng. Hắn muốn gỡ năm viên trong đó xuống thì lại bị nàng ngăn lại.
“Có thể nhét, có thể nhét… Không nhét được thì có thể để lại bên ngoài làm cái đuôi, cɧó ©áϊ nhỏ sao lại không có đuôi chứ? Tiện nô là cɧó ©áϊ nhỏ của nhủ nhân… Chủ nhân, chàng mau nhét đi.” Nói rồi vểnh mông lên đối diện với hắn.
Tiên Vu Uyên bất đắc dĩ bẻ mông nàng ra để lộ cúc huyệt non mềm hồng phấn, ngón tay út hắn nhẹ nhàng cắm vào nơi đó để mở rộng, cho chất dịch bôi trơn lên một viên ngọc rồi nhét vào, vừa nhét vừa quan sát vẻ mặt nữ nhân, cho đến khi cúc hoa bị căng đến mức trắng bệch thì mới dừng lại.
“Ưm…” Trì Tố Tố cắn răng chịu đau, nàng cảm nhận được một viên lại một viên châu nhét vào hậu huyệt mình, “Chủ nhân… Nhét mấy viên rồi?”
“Sáu viên, bảo bối dâʍ đãиɠ giỏi quá.” Tiêu Vu Uyên nhẹ nhàng hôn lên mông nàng, hắn lấy một cái ngọc thế nhỏ nhất nhét vào tiểu huyệt nàng, “Sao rồi? Có đau không?”
Trì Tố Tố cắn răng lắc đầu, “Chủ nhân, nô không đau, còn vòng cổ, tai chó nữa, mau đeo lên cho cɧó ©áϊ nhỏ đi!”
Tiêu Vu Uyên đeo cho nàng vòng cổ và cái tai chó, dây thừng móc vào vòng cổ, hắn vỗ mông nàng, “Được rồi, bò một vòng trong phòng đi.”
“Vâng… Chủ nhân…” Trì Tố Tố lắc mông bò. Tiểu huyệt mυ'ŧ chặt lấy ngọc thế, cúc huyệt cũng mυ'ŧ chặt, đoạn ngọc không nhét vào được thỉnh thoảng đánh vào tiểu huyệt.
“Ưm…” Lúc ngọc thế rơi xuống, nàng vẫn bò trên mặt đất, “Ngọc thế rơi rồi, xin chủ nhân trừng phạt nô, hung hăng đánh mông nô đi.”
Tiêu Vu Uyên nhặt ngọc thế lên, tay hắn đánh nhẹ vài cái lên mông nàng, “Được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi.” Nói rồi bế nàng lên giường.
“Nhưng… Nhưng mà… Chủ nhân…”