Thê Tử Không Ngừng Bị Dạy Dỗ

Chương 45

"Sao đây? Muốn à?” Tiêu Vu Uyên bắt lấy tay nàng rồi đưa lên môi hôn nhẹ mấy cái.

“Ừm… Phu quân… Cho ta…” Trì Tố Tố gật đầu rồi tránh tay nam nhân đi, tay nhỏ kéo quần nam nhân ra, móc lấy côn ŧᏂịŧ rồi không ngừng vuốt ve.

“Ưm… Ta cũng muốn, nhưng dáng với vẻ bây giờ của nàng thì không được, qua mấy ngày nữa nhé, bảo bối ngoan.” Tiêu Vu Uyên giữ vững lý trí che lại cái miệng nhỏ của nàng đang muốn liếʍ cho hắn, lát nữa nổi lửa thì người khó chịu chính là hắn.

“Ưm ưm…” Trì Tố Tố thoát khỏi tay hắn, “Dùng ngọc thế mở rộng một chút là được rồi ~~ đã đến giờ dạy dỗ rồi phu quân, đi!” Nàng nhảy xuống giường rồi gõ gõ bên cạnh cái gương rồi nhanh chóng vào phòng dạy dỗ, cởϊ qυầи áo ra, quỳ gối trên thảm.

Tiêu Vu Uyên thấy côn ŧᏂịŧ căng cứng thì bất đắc dĩ đi vào phòng dạy dỗ, đã biến thành dáng vẻ trẻ nhỏ rồi vẫn có thể làm hắn phát cuồng, đúng là hồ ly tinh.

Nàng thấy nam nhân đi vào phòng dạy dỗ thì nhanh chóng bò đến gần hắn, khuôn mặt nhỏ cọ cọ cẳng chân hắn, “Chủ nhân… Lần trước nô đã quên giờ, xin chủ nhân trừng phạt tiện nô.” Nói rồi dâng lên cái roi.

Tiêu Vu Uyên nhận lấy roi rồi đánh nhẹ mấy cái tượng trưng lên người nàng, “Được rồi, trừng phạt xong, mau đứng lên đi, hôm nay không cần quỳ, tự nàng chơi đi.” Nói rồi hắn lướt qua người nàng rồi ngồi xuống một bên ghế, hắn kìm nén để côn ŧᏂịŧ mềm xuống.

“Hả?” Trì Tố Tố quay đầu bò tới gần hắn, “Chủ nhân, để nô hầu hạ chàng đi.”

Nàng mở to miệng ra muốn ngậm lấy côn ŧᏂịŧ, cái miệng nhỏ bị côn ŧᏂịŧ lấp đầy, khoang miệng nho nhỏ bao lấy qυყ đầυ. Tiêu Vu Uyên thoải mái mà nheo mắt lại, hắn ấn đầu nàng xuống nhưng bỗng nhiên nhớ đến dáng vẻ bay giờ của nàng thì lại thở dài.

“Nhả ra… Dùng lưỡi của nàng liếʍ túi trứng cho chủ nhân…” Nam nhân vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của nàng.

Trì Tố Tố trừng mắt nhìn Tiêu Vu Uyên rồi nhả qυყ đầυ ra rồi nhẹ nhàng liếʍ túi trứng, vừa mυ'ŧ vừa hôn, tay nhỏ không ngừng vuốt ve côn ŧᏂịŧ, tay nhỏ đều không cầm được hết nó, cũng không biết trước kia bằng cách nào có thể nhét đầy tiểu huyệt nàng.

“Hộc hộc…” Ngón tay Tiêu Vu Uyên siết chặt quần áo, hắn không ngừng thở dốc.

“Chủ nhân… Thoải mái không?” Trì Tố Tố ngẩng đầu nhìn nam nhân đang nhắm hai mắt lại.

“Ưm… Thoải mái… Đủ rồi…” Hắn đẩy nàng ra rồi tự mình loát, trong đầu nhớ đến dáng vẻ quyến rũ ngày thường của Trì Tố Tố, đỉnh côn ŧᏂịŧ tiết ra vài giọt trắng trắng.

“Chủ nhân…” Trì Tố Tố quỳ gối trước mặt hắn, mặt đối mặt với côn ŧᏂịŧ, nghĩ nghĩ rồi lại mở to miệng.

“Đồ lẳиɠ ɭơ này muốn uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ chủ nhân sao?” Tiêu Vu Uyên loát côn ŧᏂịŧ, qυყ đầυ thỉnh thoảng chạm vào cằm nàng.

“Vâng… Đồ lẳиɠ ɭơ này muốn uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ chủ nhân, xin chủ nhân ban thưởng.”

Tiêu Vu Uyên vừa loát côn ŧᏂịŧ vừa tưởng tượng hình ảnh Trì Tố Tố quỳ trước mặt hắn chủ động liếʍ cho hắn, hắn nhét qυყ đầυ vào miệng nàng, tinh quan khai mở, tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy miệng nàng, còn có một ít theo khóe miệng chảy xuống ngực…