Sư Tôn Của Ta Siêu Vô Địch

Chương 4: Nhận Đồ Đệ

“Đau đầu quá…”

Thương Thiếu Nham đang hôn mê chậm rãi tỉnh lại, cảm giác đầu sắp nổ tung.

Ta…

Còn sống!?

Tư duy dần khôi phục, cuối cùng nhớ ra, mình bị sát thủ Chúng Thần Điện truy sát, hoảng hốt chạy trốn bừa đến một ngọn núi, sau đó thấy được…

“Cao nhân!”

Thương Thiếu Nham kích động nói: “Gặp được cao nhân!”

Lúc đó trúng một chiêu Độc Sa Chưởng, tình huống rất không lạc quan.

Nhưng vẫn may mắn thấy được hình ảnh Thẩm Thiên Thu miểu sát năm tên võ giả cảnh giới Tụ Khí đỉnh phong.

Nguyệt Linh giới có rất cả năm cảnh giới lớn, tuy cảnh giới Tụ Khí là thấp nhất, nhưng đạt tới đỉnh phong đã rất ưu tú, có thể miểu sát nó dễ như trở bàn tay, đủ để chứng minh thực lực đã đạt đến bước thứ hai… Cảnh giới Tụ Linh!

Chờ chút!

Độc Sa Chưởng!

“Soạt!”

Thương Thiếu Nham mới khôi phục chút sức lực vội vàng đứng dậy, cảm giác cơ thể rất nhẹ nhõm hoàn toàn không có dấu hiệu bị thương.

“Ta… Không trúng độc?”

“Ngươi trúng độc.”

Đột nhiên có một giọng nói vang lên.

Thương Thiếu Nham hơi ngạc nhiên, lúc này mới nhận ra, cao nhân đang ngồi trên chiếc ghế ở bên cạnh uống trà, thế là vội vàng xuống giường, thở dài hành lễ: “Đa tạ tiền bối đã cứu giúp!”

“Độc Sa Chưởng là chưởng pháp cực kỳ âm tà, một khi Độc Sa chi khí nhập thể, chắc chắn sẽ thối rữa đến chết trong vòng hai canh giờ.” Thẩm Thiên Thu nói: “Coi như ngươi mạng lớn, gặp được ta, nếu không bây giờ đã đến Âm Tào Địa Phủ báo cáo.”

Là người mạnh nhất thế gian.

Hắn có khí chất đặc biệt.

Trong tầm mắt của Thương Thiếu Nham, mái tóc bạc trắng lại vân đạm phong khinh, hoàn toàn là khí chất cao nhân ẩn thế.

“Ân cứu mạng của tiền bối, suốt đời này vãn bối khó quên!”

“Đừng giả dối, thực tế chút.”

Thực tế?

Thương Thiếu Nham vội vàng lấy ra mấy tấm ngân phiếu từ trong ống tay áo: “Một vạn lượng này, xin tiền bối vui lòng nhận lấy!”

Thẩm Thiên Thu hài lòng gật đầu, nói: “Tiểu gia hỏa có ánh mắt, bản tọa rất thưởng thức.”

Thưởng thức?

Thương Thiếu Nham vui mừng, vội vàng nói: “Nếu tiền bối không chê, vãn bối bằng lòng bái nhập môn hạ!”

Thật có ánh mắt.

Nhận ra Thẩm Thiên Thu không phải người tầm thường, lập tức bái sư.

“Làm đồ đệ của ta, phải chịu được khổ sở vất vả, chỉ e cơ thể này của ngươi không chịu được.”

“Dù khổ dù mệt mỏi, vãn bối cũng có thể chịu được!”

Ánh mắt Thương Thiếu Nham trở nên kiên định khác lạ.

Hắn ta vốn không có nhà để về, còn bị Chúng Thần Điện truy sát, bây giờ may mắn có cao nhân cứu giúp, tất nhiên bằng lòng bái nhập môn hạ, dù làm tạp dịch bê trà rót nước.

“Nhìn ngươi có thành ý như vậy, ở lại vài ngày trước đã.”

Tư chất và tiềm lực đều là Cực phẩm, Thẩm Thiên Thu cũng bằng lòng nhận làm đồ đệ, nhưng ít nhất cũng phải cho thời gian khảo sát, nếu lại nhận thêm một người giống tên kia vào môn hạ, bản thân lại lấy nước mắt rửa mặt cả ngày.

Nhắc đến cái tên kia, hốc mắt lại đỏ.

Hai mươi năm trước, hắn từng nhận một thiếu niên chất phác, kết quả… Học cái gì không biết cái đó.

Bắt đầu từ thời khắc đó, Thẩm Thiên Thu mới nhận ra, bản thân tu luyện nghịch thiên, ánh mắt nhìn người lại cực kém, thậm chí từng nghi ngờ có phải mắc bệnh đυ.c thủy tinh thể hay không.

Cũng may.

Bây giờ có Tuệ Nhãn Thức Châu, có thể đền bù thiếu sót.

“Đa tạ tiền bối thu nhận!” Trong lòng Thương Thiếu Nham hiểu rõ, muốn trở thành đồ đệ của cao nhân, cần phải dùng hành động chứng minh.

Thế nhưng.

Trên mặt nhanh chóng hiện ra biểu cảm bối rối.

“Sao thế?” Thẩm Thiên Thu nói: “Đổi ý sao?”

Thương Thiếu Nham lùi lại mấy bước, vô cùng đau khổ nói: “Vãn bối không có khả năng bái nhập môn hạ!”

Trêu đùa ta à?

“Lý do.”

“Chúng Thần Điện chắc chắn sẽ truy sát vãn bối, nếu ta bái nhập vào môn hạ của tiền bối, chỉ mang đến rắc rối vạn kiếp bất phục cho ngài.”

Thẩm Thiên Thu tỉnh ngộ.

Hóa ra, là cân nhắc cho mình.

Tư chất và tiềm lực rất cao, phương diện tính cách cũng được, là một tiểu tử khá được.

“Yên tâm đi.”

Thẩm Thiên Thu nhấp một ngụm trà, nói: “Bản tọa sợ mọi thứ, nhưng không sợ rắc rối.”

Lời lẽ bình thản, đầy vẻ ngưu bức.

“Điều này…”

“Lại nói.”

Thẩm Thiên Thu lại nói: “Vì cứu ngươi, ta gϊếŧ người của Chúng Thần Điện, đã kết thù, có vào môn hạ hay không cũng sẽ có rắc rối.”

Thẩm Thiên Thu vô cùng áy náy.

Đúng là như vậy, tiền bối vì cứu mình, đã đắc tội Chúng Thần Điện.

“Thật xin lỗi.”

Thương Thiếu Nham tự trách: “Là vãn bối lỗ mãng, để tiền bối dính vào nhân quả.”

Tuổi còn nhỏ, đã hiểu nhân quả?

“Nếu ngươi biết đến nhân quả, hẳn hiểu rõ, cứu ngươi là nhân, nhập môn là quả.”

“…”

Thương Thiếu Nham im lặng.

Một lúc sau, thể hiện ra vẻ “đại sư, ta đã hiểu”, sau đó đi lên trước, quỳ hai đầu gối xuống đất, dập đầu nói: “Chỉ cần tiền bối không chê, vãn bối bằng lòng bỏ ra khuyển mã chi lực(1)!”

(1) Ý nói là một người bằng lòng bỏ ra sức lực giúp đỡ một người.

“Đồ nhi, đứng dậy đi.”

Đồ đệ +1.

Đồ đệ hiện tại: 2.

Vốn định cho một thời kỳ khảo sát, nhìn tính cách không sai, Thẩm Thiên Thu vẫn nhận, dù sao đã kích hoạt Hệ Thống Tối Cường Sư Tôn.

Không có chuyện gì là hệ thống không giải quyết được, nếu có vậy đổi một cái khác!

Bật hack.

Ta nghiêm túc!



“Thiếu Nham, ngươi ở phòng phía tây trước đi.”

“Vâng!”

“Đệm chăn đều có đủ, chỉ khá cũ.”

“Đồ nhi không chê!”



“Đã có đồ đệ.”

“Tiếp theo phải bồi dưỡng như thế nào đây.”

Đến đêm, Thẩm Thiên Thu nằm trên giường bắt đầu suy nghĩ.

Nếu là đánh nhau, vào năm đó với thực lực đỉnh phong của hắn tự xưng có thể đơn đấu toàn thế giới, nhưng lại không có kinh nghiệm bồi dưỡng đồ đệ.

Huống hồ, còn có một vật phẩm thất bại.

“Soạt!”

Kéo Hệ Thống Sư Tôn ra, đi vào Đan Dược Phường ở trên thanh chức năng.

Đó là một cái bảng, bày rất nhiều phương pháp luyện đan, phối phương Tụ Khí Tán ở hàng thứ nhất là tặng miễn phí, sau đó là Tố Linh Hoàn, Cố Hồn Đan, Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan các loại, đánh dấu chữ “chưa mở khóa”.

Chọn Tụ Khí Tán, nhảy ra chi tiết cặn kẽ.

Phối phương: Tụ Khí Tán.

Đẳng cấp: Sơ phẩm.

Tác dụng: Tăng tốc độ hấp thu linh khí lên gấp mười lần, duy trì trong sáu canh giờ.

Khuyết điểm: Tê liệt sáu canh giờ.

Vật liệu: Kim Long Thảo x3, Linh Phấn x1.

“Gấp mười lần?”

Thẩm Thiên Thu hoảng sợ nói: “Thật khoa trương!”

Trước kia tu luyện hệ thống, cũng có rất nhiều đan dược thần kỳ, nhưng chỉ có phẩm chất cao mới có được công dụng nghịch thiên, loại Sơ phẩm này lại tăng tốc độ lên mười lần, thật sự hơi dữ dội.

“Kim Long Thảo và Linh Phấn thuộc về loại dược thảo phổ biến, có lẽ sẽ không khó luyện được.”

Vừa rồi còn đang bối rối phải bồi dưỡng đồ đệ như thế nào, bây giờ Tụ Khí Tán xuất hiện, chỉ cho hắn một con đường, dựa vào việc uống thuốc để nhanh chóng tăng lên!

“Ngày mai đi tìm dược liệu.”

“Luyện đan!”



Hôm sau.

Trời vừa tờ mờ sáng, Thương Thiếu Nham rời giường.

Đầu tiên rửa mặt đơn giản, sau đó cầm lấy chổi quét sạch đình viện.

Trong sân nhỏ ở nơi hẻo lánh có một hoa viên nhỏ, bên trong trồng cây cỏ dùng để thưởng thức, nhưng vì bỏ bê việc chăm sóc, đã mọc đầy cỏ dại.

Sau khi quét qua, Thương Thiếu Nham cầm cái xẻng nhỏ, chậm rãi tu sửa.

“Xin hỏi.”

Lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói: “Có ai không?”

Trong lòng Thương Thiếu Nham căng thẳng, cho đến khi ngoảnh lại, thấy hai lão giả tuổi khoảng bảy mươi đứng bên ngoài hàng rào, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Lão nhân gia, có chuyện gì không?”

“Tiểu hữu, hai người chúng ta đi từ nơi xa ngàn dặm đến đây hái thuốc, rất khát nước, không biết có thể xin chén nước uống không?” Lão giả dáng vẻ hơi lùn nói.

“Điều này…”

Thương Thiếu Nham do dự.

“Mời vào đi.”

Thẩm Thiên Thu đi ra từ nhà cỏ, trên mặt đầy ý cười.

Hôm qua còn muốn lên núi tìm chút dược liệu để luyện Tụ Khí Tán, hôm nay đã có người hái thuốc đi ngang qua, vận khí khá tốt.



“Trà đây.”

Thương Thiếu Nham đặt hai bát trà lên bàn, tiếp tục cầm cuốc đi dọn dẹp cỏ dại trong vườn hoa nhỏ.

Thẩm Thiên Thu thì đi thẳng vào vấn đề, nói: “Nếu hai vị đến hái thuốc, có lẽ cũng có Kim Long Thảo và Linh Phấn chứ?”

“Loại dược liệu này quá phổ biến, chúng ta đều không thu thập.”

“…”

Thẩm Thiên Thu im lặng.

“Tiểu hữu cần loại dược liệu này?” Người hái thuốc dáng lùn cũng coi như lão giang hồ, nghe thấy đối phương chủ động hỏi như vậy, có lẽ có nhu cầu ở phương diện này.

“Không sai.”

Thẩm Thiên Thu nói thẳng.

“Đã nhận được nước trà do tiểu hữu chiêu đãi, sau khi hai ta vào núi, sẽ tiện đường giúp đỡ thu thập.”

“Làm phiền rồi.”

Trăm năm ẩn cư, hắn trở nên hơi lười, không muốn tự ra tay.

“Cần bao nhiêu Kim Long Thảo và Linh Phấn?”

“Càng nhiều càng tốt.”

“…”

Lão giả nói thầm ở trong lòng: “Lại không khách sáo.”

“Đi thôi.”

Đứng dậy, ôm quyền: “Xin lẳng lặng chờ đợi.”

“Đỗ lão đầu, đừng kéo dài thời gian, chúng ta nhanh lên núi thôi.”

Nhắc đến cũng kỳ lạ, Đỗ lão đầu vẫn ngồi trên ghế, không những không đứng dậy, ngay cả nước trà cũng không uống, từ đầu đến cuối ánh mắt đều nhìn chằm chằm Thương Thiếu Nham, nói đúng ra, là nhìn chằm chằm vườn hoa nhỏ kia.

“Có phải ngươi mệt mỏi đến choáng váng hay không?”

Tống Triết Minh đẩy lão một cái, thấy vẫn không có phản ứng, lại nhìn theo về phía kia, vẻ mặt dần trở nên cứng đờ.

Thương Thiếu Nham vung cây cuốc nhỏ, dọn dẹp từng cây theo thứ tự không hề lộn xộn, dọn từng túm cỏ dại, trong vườn hoa dần lộ ra một gốc cây giống như hoa sen.

Vẻ ngoài giống hoa sen.

Thế nhưng lại hiện ra màu tử kim.

Mỗi một cánh hoa như phủ một lớp màu vàng.

“Màu sắc thật kỳ lạ.”

Mặc dù Thương Thiếu Nham hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cầm kéo lên, dự định cắt hết những cánh hoa khô héo rủ xuống, để tránh ảnh hưởng đến sự phát triển của các cánh hoa khác.

“Dừng tay!” Đúng vào lúc này, Tống Triết Minh và Đỗ lão đầu rối rít đứng dậy, làm động tác giống gói biểu cảm Nhĩ Khang giơ tay ngăn cản, trợn to mắt và lỗ mũi nói: “Đây là Tử Kim Thánh Hà, không được phá hỏng!”