Sư Tôn Của Ta Siêu Vô Địch

Chương 3: Diệt Khẩu

Thẩm Thiên Thu không còn gì để nói.

Người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống?

“Năm vị.”

Thẩm Thiên Thu vội vàng lật mí mắt lên, nói: “Ta là người mù, không nhìn thấy cái gì hết.”

“Người mù mà biết là năm người?”

“…”

Bị vạch trần lời nói dối, Thẩm Thiên Thu rất xấu hổ.

Ta không biết nói dối, hoàn toàn là một người tốt lòng dạ hiền lành.

“Tiểu tử.”

Một tên võ giả áo đen lạnh lùng nói: “Mặc kệ ngươi mù lòa hay là kẻ điếc, hôm nay đều hóa thành tro tàn.”

“Xui đến đổ máu.”

Thẩm Thiên Thu mắng chửi ở trong lòng.

“Đại ca…”

Lúc này, nam tử nằm dưới đất tỏ ra đau khổ nói: “Cứu… Cứu ta…”

“Móa!”

Thẩm Thiên Thu mắng một câu ở trong lòng.

Năm tên võ giả áo đen nghe thấy hai chữ “đại ca” này, sát ý trong mắt lại càng đậm đặc hơn.

Chẳng trách kẻ này lại chạy đến đây, hóa ra còn có người giúp đỡ.

“Năm vị!”

Thẩm Thiên Thu vội vàng nói: “Nghe ta giải thích!”

“Gϊếŧ!”

Soạt soạt soạt soạt!

Trong khoảnh khắc, mấy cái ám khí bay tới.

Mang theo lực lượng cực lớn, quét qua từng mảnh lá rụng trong núi.

Bọn họ đang gϊếŧ người diệt khẩu, vì vậy lúc ra tay đều đánh vào chỗ hiểm.

Thẩm Thiên Thu sắp khóc.

Tai họa bất ngờ, nằm cũng trúng đạn!

Thế nhưng vẻ mặt không hề hỗn loạn, thậm chí ngay lúc ám khí bay tới, còn làm động tác hất đầu rất phóng khoáng.

Bất cứ lúc nào cũng phải giữ vẻ đẹp trai của mình.

“Vù vù!”

Trong chốc mắt, linh lực trào ra dùng mắt thường cũng thấy được, hình thành một kết giới ở trước người.

“Đinh đinh đinh!”

Ám khí bôi kịch độc cắm vào trong đó, không có cách nào tiến thêm một bước.

Năm người thấy thế, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

“Kết ấn linh khí!” Một tên đồng bọn kêu lên: “Tiểu tử này là cảnh giới Tụ Linh!”

“Ôi.”

Thẩm Thiên Thu được linh lực bao phủ thể hiện ra một bên mặt, bất đắc dĩ nói: “Không sai, ta là cao thủ, ta ngả bài.”

“…”

Năm người thoáng nhìn lẫn nhau, nhanh chóng tạo thành một sự ăn ý, nhanh chóng chia ra, tiến vào trong quá trình không ngừng đánh ra thủ ấn phức tạp.

“Ngũ Nguyên Tung Hoành Trận?”

Thẩm Thiên Thu cau mày.

“Tiểu tử!”

Một tên áo đen cười lạnh nói: “Nếu ngươi biết trận này, có lẽ cũng hiểu rõ uy lực của nó.”

“Lấy bao nhiêu nhân chi lực, rèn đúc Tung Hoành Trận.”

“Có năm loại hình thái ngự, gϊếŧ, loạn, trói, xoắn, bị nhốt ở trong đó, không thể cứu vãn.”

Thẩm Thiên Thu chậm rãi nói.

“Ha ha ha!”

“Các hạ thật sự là học rộng tài cao.”

“Đáng tiếc.”

Thẩm Thiên Thu lắc đầu nói, “Mặc dù trận pháp này khá tốt, nhưng còn một thiếu hụt.”

Tên áo đen cầm đầu dò hỏi: “Thiếu hụt cái gì?”

Nhiều lời như vậy, tất nhiên muốn kéo dài thời gian để bố trí Ngũ Nguyên Tung Hoành Trận, nếu không rất khó chiến thắng võ giả cảnh giới Hóa Khí có thực lực mạnh hơn mọi người.

“Thứ thiếu hụt là…” Nói đến đây, Thẩm Thiên Thu đột nhiên lao tới một bước dài, dừng lại trước nơi cách tên áo đen gần nhất, hời hợt giơ hai ngón tay lên, nói: “Quá trình bày trận quá rườm rà, lại thiếu một người sẽ mất đi hiệu lực.”

“Không tốt!”

“Soạt! Soạt!”

Hai đạo chỉ quang nhanh chóng bay tới, trực tiếp xuyên thủng ngực của tên áo đen.

Bởi vì tốc độ ra tay quá nhanh, đối phương cũng không cảm nhận được sự đau đớn, ngây ra như phỗng đứng nguyên tại chỗ, chờ tư duy và cơ thể hoàn toàn gián đoạn sau đó mới ngã rầm xuống đất.

“Lão Tam!”

Tên áo đen cầm đầu kêu lên.

“Ta vốn hiền lành.”

Thẩm Thiên Thu nghiêng mặt qua, đôi mắt sắc bén: “Sao các ngươi lại chọc ta.”

Vừa rồi có bao nhiêu khúm núm, thì bây giờ có bấy nhiêu lãnh khốc.

Sự tương phản này, thật sự cứ như hai người.

“Gϊếŧ hắn!”

Tên áo đen cầm đầu gào thét, sát khí ngập trời.

“Phụt!”

“Phụt!”

Đúng vào lúc này, Thẩm Thiên Thu giang hai tay ra, hai đạo chỉ quang nhanh chóng bay ra, dùng cách nghiền ép tuyệt đối xuyên thủng ngực của hai tên võ giả áo đen.

“Lão Tứ! Lão Ngũ!”

Tên áo đen cầm đầu không kịp đau khổ, bởi vì sau khi chỉ quang bay tới đồng bọn duy nhất gần mình nhất, cũng co quắp trên mặt đất như bùn nhão.

Trong vòng mấy lần hít thở.

Bốn tên võ giả áo đen đã bị gϊếŧ chết, nguyên nhân cái chết đều là đâm xuyên tim.

Tên võ giả áo đen cầm đầu trực tiếp ngây ngốc tại chỗ.

Hắn ta có nằm mơ cũng không ngờ, lần này phụng mệnh truy sát tội phạm quan trọng, lại gặp phải cường giả cảnh giới Hóa Linh ở vùng núi hoang vu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã tổn thất bốn vị huynh đệ.

“Không thù không oán.”

Thẩm Thiên Thu nói: “Cần gì diệt khẩu.”

“Hay là nói, đây là tác phong trước sau như một của Chúng Thần Điện?”

Tên áo đen cầm đầu hoảng sợ nói: “Ngươi… Ngươi biết thân phận của chúng ta?”

“Ta.”

“Không gì không biết.”

Thẩm Thiên Thu thản nhiên nói.

“Tiểu tử!”

Tên áo đen giận dữ nói: “Gϊếŧ người của Chúng Thần Điện, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!”

“Ta biết.” Thẩm Thiên Thu nói, “Tổ chức này của các ngươi thù rất dai, ai đắc tội sẽ bị diệt cả nhà.”

Tên áo đen suýt nữa tức đến nôn ra máu.

Nếu kẻ này biết, vì sao còn dám ra tay gϊếŧ người!

“Đương nhiên.”

Thẩm Thiên Thu đi tới, cười nói: “Vì ngăn chặn rắc rối không cần thiết, có đôi khi ta cũng thích diệt khẩu.”

Sắc mắt tên áo đen thay đổi, vội vàng thi triển độn tẩu chi thuật, kết quả vừa mới có suy nghĩ, trước ngực đột nhiên truyền đến cơn đau nhói, tư duy và cơ thể dần thoát ly.

“Bịch bịch!”

Hai đầu gối quỳ xuống đất, tuyệt khí bỏ mình.

Năm người.

Đều bị gϊếŧ!

“Vù vù!”

Ngọn lửa bay ra từ lòng bàn tay, thi thể hóa thành hư vô.

Đưa tang, hỏa táng, phục vụ dây chuyền.

Thẩm Thiên Thu gác tay, lạnh nhạt nói, “Bỏ qua Nhị Tiên Kiều không đi, lại đến Cổ Hoa Sơn chọc ta.”

Bởi vì nguyên nhân chuyển hóa hệ thống, cảnh giới chỉ bằng một phần mười thời kỳ đỉnh phong, nhưng hắn vẫn là sự tồn tại mà rất nhiều võ giả chỉ có thể ngước nhìn.

“Đa… Tạ… Tiền bối cứu giúp…” Lúc này, nam tử bị thương nặng yếu ớt nói, sau đó liền ngất đi.

Thẩm Thiên Thu kéo hắn ta lên, nói: “Ta không phải vì cứu ngươi.”

Hắn vốn định ném nam tử bị thương nặng xuống núi, sống chết nghe theo lệnh trời, nhưng vừa mới đi đến đầu cầu thang, bên tai đã vang lên giọng nói loli đáng yêu: “Chúc mừng ký chủ kích hoạt hệ thống hoàn toàn mới, thu hoạch được năng lực đặc biệt – Tuệ Nhãn Thức Châu.”

“Vù vù!”

Đột nhiên, một luồng khí tức mênh mông hòa vào trong thức hải, mang đến cảm giác thoải mái như đang tắm gió xuân.

Trong khoảnh khắc, Thẩm Thiên Thu cảm thấy mình đạt được sự thăng hoa ở phương diện nào đó.”

“Tuệ Nhãn Thức Châu?”

Ngay lúc hắn đang mơ hồ, đột nhiên phát hiện trên đầu nam tử đang bị xách lên hiện ra một đống số liệu.

Chủng tộc: Người.

Tư chất: Cực phẩm.

Tiềm lực: Cực phẩm.

Thuộc tính: Không.

Năng khiếu: Không.

Đánh giá: Đề nghị bồi dưỡng trọng điểm.

Thẩm Thiên Thu nói thầm ở trong lòng: “Có thể nhìn rõ được tư chất của người khác?

Từ cổ chí kim, Nguyệt Linh giới đã tồn tại năm loại phân chia tư chất, Sơ phẩm, Trung phẩm, Cao phẩm, Cực phẩm, Tuyệt phẩm.

Sơ và Trung rất phổ biến.

Cao và Cực rất ưu tú.

Tuyệt phẩm chính là thiên tài số một số hai.

Thẩm Thiên Thu dựa vào việc tu luyện hệ thống, tư chất đã đạt đến Thần phẩm, chúng sinh không theo kịp.

Muốn xác định bản thân là tư chất gì, cần đến tổ chức chuyên nghiệp để chứng nhận, hoặc là dựa vào một loại đạo cụ nào đó, ví dụ như khảo thí thạch Đấu Chi Lực Tam Đoạn.

Số liệu trên đầu nam tử này có “tư chất: Cực phẩm”, kết hợp với ý của Tuệ Nhãn Thức Châu, tất nhiên đã nhìn rõ tư chất của người khác.

“Thú vị.”

Thẩm Thiên Thu nhếch môi mỉm cười, đưa nam tử đang hôn mê về nhà cỏ.



Soạt!

Soạt!

Sau khi năm tên võ giả của Chúng Thần Điện bị đốt cháy, mấy đạo lưu quang quỷ dị xuất hiện, bay về nơi rất xa, bay vào một khu vực hắc ám như địa ngục.

“Tiểu đội thứ năm truy sát dư nghiệt Thương gia đã bị diệt sạch!”

“Ai làm?”

“Tạm thời chưa biết được.”

“Căn cứ vào tin tức do linh hồn truyền đến, nơi cuối cùng mà năm người bọn họ xuất hiện là… Cổ Hoa Sơn!”

“Có lẽ, nơi đây cất giấu tán tu ẩn thế?”

“Thông báo với Lãnh Tinh Tuyền, để hắn ta nhanh chóng đi điều tra, cần phải nhổ cỏ tận gốc dư nghiệt của Thương gia, bất kể ai ngăn cản, gϊếŧ sạch không tha!”

“Vâng!”