Quả nhiên là ông ta – Lăng Phong tức giận thốt lên – Đáng lí ra năm xưa không nên tha mạng cho ông ta.
- Đó là lí do những người như chúng ta tuyệt đối không được để tình cảm xen vào – Ba Lăng Phong giọng lạnh như dao nói.
- Ông ta là người đã đưa em đi lúc đó đúng không? – Lăng Phong quay lại nhìn cô hỏi.
Bảo Phương gật đầu.
- Mục đích của ông ta chắc chắn là muốn cho hai đứa trở mặt với nhau – Ba Lăng Phong suy xét – Xem ra con thắng cuộc rồi.
- Hai người đánh cược chuyện gì ? – Bảo Phương ngạc nhiên nhìn hai người họ, cả hai đều mang vẻ bí ẩn
- Đánh cược xem, khi nào em mới nói ra việc mình đang nghi ngờ - Lăng Phong nghiêm túc trả lời, ánh mắt cậu nhìn Bảo Phương có chút gì đó buồn bã, xen lẫn chút thất vọng.
Cô cúi mặt lẩn tránh ánh mắt của Lăng Phong, nhưng sau đó mở miệng chất vấn:
- Vậy khẩu súng này thực ra không phải bản sao của K365 đúng không? – Vậy thì có lẽ cô đã bị ám ảnh cho nên lầm tưởng mình đã nhìn thấy nó, và những người cô đang nghi ngờ kia là một sự sai lầm. - Đúng. Nó không phải là bản sao của K365. Mà nó là bản hoàn chỉnh của K365 – Ba Lăng Phong đáp rồi ông bắt đầu giải thích – K365 được thiết kế để làm súng chuyên dụng cho lực lượng cảnh sát Việt Nam, do các nhà lãnh đạo đặc làm (Truyen tinh từ: truyennganplus). Nhưng sau đó, vì một nguyên nhân nào đó, bọn họ hủy bỏ. Nhưng những cây súng được gửi đến để làm kiểm định được giữ lại và tặng cho các cấp lãnh đạo. Ba con cũng là một người trong số đó. Vì bản thiết kế này, Lăng Phong mới bị truy sát. Bởi chúng muốn bác phải hủy bỏ giao dịch của mình với bản thiết kế 365 này. Và bác đã thật sự hủy bỏ giao dịc đó. K365 từ đó biến mất. Còn khẩu súng này, chính là bản thiết kế hoàn chỉnh hơn và cách tân hơn của 365.
- Mục đích của hai người là muốn tôi tự nói ra nghi ngờ trong lòng mình, vậy làm sao hai người biết được rằng tôi đang nghi ngờ.
- Là em tự nói.
- Em….- Cô kinh ngạc há miệng kêu lên.
- Trong mơ – Lăng Phong không để cô kinh ngạc quá lâu – Em đã khóc hỏi tại sao ba anh lại là người hại chết ba em.
Bảo Phương cảm thấy ruột gan như đảo lộn, mặt tái xanh. Cô cứ nghĩ bản thân có thể kiềm chế được, nhưng hóa ra tiềm thức của cô vẫn mang một nỗi oán hận sâu sắc như thế.
- Anh biết điều này bao lâu rồi?
- Từ buổi đầu tiên của hai chúng ta.
Bảo Phương kinh hoàng, cô thật không ngờ Lăng Phong lại biết từ lúc đó, vậy mà cậu lại im lặng không nói, cũng không chất vấn, đặc biệt cũng không giải thích.
- Tại sao anh lại im lặng.
- Tại sao em lại nôn nóng muốn gặp ba anh? Vì để khẳng định được sự thật mà chú Minh đã nói. Em muốn trả thù cho cái chết của ba mình, em muốn gϊếŧ ba anh – Lăng Phong chất vấn cô với ánh mắt đau buồn.
- Không phải….- Cô hét lên, cố gắng xóa đi ánh mắt đau đớn kia – Đúng vậy, em rất muốn tìm ra hung thủ gϊếŧ ba em, muốn đòi lại một sự công bằng cho ba em. Nhưng em không hề nghĩ đến việc bắt ông ấy đền bằng mạng sống. Hơn nữa, tất cả những việc em làm đều là vì Bảo Nam.
- Vì Bảo Nam? – Lăng Phong nhíu mày hỏi cô.
- Đúng vậy, tất cả là vì Bảo Nam, anh trai em. Anh biết mà, Bảo Nam anh ấy vì điều tra cái chết của ba em, bất chấp mọi thứ nguy hiểm , đánh đổi nhiều thứ để gia nhập HK, trở thành sát thủ do chúng sai khiến. Lần này anh ấy lại liều lĩnh đi ám sát những người có trong danh sách nắm giữ khẩu K365 kia.
Nếu một mai, chẳng may anh ấy bị bắt, họ nhất định sẽ không tha cho anh ấy. Em chỉ có một người anh này. Em sẽ không để anh ấy xảy ra chuyện gì nữa.
- Bảo Nam sẽ không bị cảnh sát gây khó dễ đâu – Lăng Phong nhìn cô khẳng định.
- Sao anh dám chắc điều đó chứ? – Bảo Phương giận dữ nói.
- Bởi vì thực chất anh ấy là cảnh sát.
- Anh nói cái gì? – Bảo Phương như không tin vào tai mình.
- Anh nói, thực chất Bảo Nam là cảnh sát nằm vùng. Anh ấy được cài để thâm nhập hoạt động của bọn tội phạm.
Bảo Phương giật lùi về sau mấy bước cả người chao đảo. Nếu lời Lăng Phong nói là đúng thì…
- Anh ấy còn chưa ra trường thì làm sao….anh ấy còn trẻ, chỉ mới có 20 tuổi thì làm sao…- Cô nói không thành lời.
- Nhưng anh ấy có đủ khả năng - Lăng Phong bình tĩnh đáp.
Bảo Phương cảm thấy cả người dường như bị rút hết sức lực, Lời Lăng Phong nói khiến cô thấy khó thở vô cùng. Bảo Nam là người thông minh cũng gan dạ lại trầm lặng, nếu đi làm nhiệm vụ bí mật thì cậu ấy hoàn toàn thích hợp.
- Sao anh lại biết điều này.
- Rất dễ nhận ra điều này. Nếu anh ấy đã gia nhập HK, chắc chắn sẽ bị chúng dùng điều kiện trói buộc và mệnh lệnh duy nhất chính là gϊếŧ người thay chúng. Nếu Bảo Nam đã quen gϊếŧ người ở nước ngoài thì dù là ở Việt Nam cũng sẽ không ngoại lệ. Nhưng những đối tượng anh ấy ám sát đều không chết, chỉ bị thương ở chân tay, bả vai….. Điều này thật sự là quá đỗi buồn cười đối với một sát thủ chuyên nghiệp như anh ấy, đặc biệt là người do HK tuyển chọn – Lăng Phong nhìn cô đưa ra câu khẳng định của mình – Lí do duy nhất là anh ấy chính là cảnh sát.
- Anh ấy làm vậy là vì mục đích muốn truy tìm ra người gϊếŧ ba em mà thôi.
- Em nghĩ người như Bảo Nam sẽ hành động ấu trĩ như vậy hay sao. Chắc chắn anh ấy làm vậy là có nguyên do.
Bảo Phương siết chặt tay mình, cố kìm nén sự tức giận đang bùng cháy. Tại sao lại có chuyện như vậy chứ? Tại sao có thể kêu một người mới vừa 20 tuổi đi vào con đường nguy hiểm đến thế. Nghĩ đến hình ảnh Bảo Nam còn đang vật vờ sau cơn phẫu thuật, lòng Bảo Phương đau đớn. Nếu như chẳng mya nhiệm vụ bị phát hiện thì tính mãng của anh ấy càng nguy hiểm hơn.
Là ai? Ai đã giao nhiệm vụ này cho anh ấy. Cô phải tìm hiểu rõ kẻ đó là ai, cô phải bắt hắn kết thúc hành động bí mật của Bảo Nam, để cậu trở về bên cô một cách bình an mới được.
Khẩu súng trên tay cô rơi xuống, cô quay lưng chạy băng qua hai người bọn họ ra ngoài. Cô muốn trở về nhà hỏi rõ ông Văn Lâm.