Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối!

Chương 41: Ghen=> kết hôn

Bây giờ cô đang đứng ở khu vực đăng kí kết hôn của thành phố. Chẳng biết vì sao bản thân lại bị lôi tuột đến đây khi đang đi làm. Và người con trai đứng bên cạnh nói muốn kí cái giấy kết hôn với cô mặt đang hằm hè đến phát sợ.

-Thật ra thì anh muốn làm gì?_Cô nhăn nhó nhìn Phi.

-Kết hôn!_Phi không nhìn cô chỉ cúi xuống loay hoay viết những thứ cần điền vào giấy đăng ký mà cô nhân viên mới đưa cho.

-Nhưng tại sao lại kết hôn!_Cô có vẻ khó hiểu vì chưa tiêu hoá hết được những hành động của Phi.

-Đánh dấu!_Phi ngẩng đầu lên nhìn cô một cái với ánh mắt trầm lắng , trả lời xong thì liền cúi đầu xuống viết tiếp.

-…_Chẳng hiểu. cô lại một lần ngơ ngác như con ngốc nhìn anh.



-Kí đi!_Phi đẩy tờ giấy đến trước mặt Di trong sự chứng kiến của Son và Khánh. Chẳng biết anh đã gọi hai người làm chứng này đến khi nào. Chỉ biết khi họ tới cô chẳng biết nói gì, bởi vì trên mặt hai người bọn họ đã khắc chữ: “Chẳng hiểu gì”. Có lẽ không chỉ cô bị cưỡng chế đến đây mà hai người nãy cũng vậy. (~”~…chặc. Độc tài dã man)

-Xin chúc mừng. Bây giờ trên mặt pháp luật hai người đã là vợ chồng_Người Công chứng nhìn họ mỉm cười. Đưa tay bắt lấy tay Phi. Rồi lại mỉm cười xong cầm giấy tờ bước đi.



Thế là cô đã bị cưỡng hôn.

Mặc dù biết rằng không sớm thì muộn cũng sẽ kí vào tờ giấy đó nhưng cô không thể tưởng tượng ra là mình kí tờ giấy “bán thân” trong vòng chỉ có 5phút. (=)) “bán thân”…e đem bán ss đấy ạ…)

Sau khi Son và Khánh ra về thì trong phòng khách chỉ còn lại cô và Phi…không gian yên tĩnh đến kì lạ. Phi thuỷ chung không nói. Chỉ đưa tay vào bọc quần và lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh nước biển và mở ra. Bên trong là một chiếc nhẫn Bạch kim có hạt kim cương đính sáng lấp lánh, đơn giản nhưng rất hợp thời trang hiện nay. Bên trong góc còn khắc PD nho nhỏ. Chỉ có hai chữ này thôi mà lại khiến trái tim cô đập thình thịch , bàn tay cứng đờ trong tay anh…

-Không giận anh chứ?_Phi trầm mặc nhìn chiếc nhẫn đang từ từ được anh đeo vào ngón tay áp út trắng nõn mềm mại của cô. Giọng nói mang vẻ chất chứa nhiều tâm trạng lắm.

-Không! Nhưng có chút khó hiểu._Cô nhìn chiếc nhẫn được Phi đeo vào. Thế là từ đây cô và anh đã là vợ chồng rồi. Điều mà bất kì cô gái nào cũng mong muốn. Lại còn đánh dấu suốt đời cô sẽ được ở bên cạnh anh, vậy thì có gì mà cô pphải giận chứ. Chỉ có điều khó hiểu về những hành động của anh mà thôi.

-Tại anh ghen nên mới đối với em khó hiểu như vậy. Thật xin lỗi._Anh gật đầu, sau đó hôn vào ngón tay đeo nhẫn của cô. Cảm giác ghen tuông chợt lắng xuống một chút .

-Anh ghen?_Cô trừng mắt nhìn anh. Không thể tin nổi một người tài mạo song toàn lúc nào cũng mang đầy vẻ tự tin như anh lại có thể phát ghen. Haaa…có lẽ đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh khai nhận là mình đang ghen. Nhưng mà…Ghen với ai mới được chứ.

-…

-Nhưng ghen với ai?_Cô lại trừng mắt hỏi anh.

-Duy!_Anh nhìn cô tỏ vẻ trách móc.

-Duy á?

-ừm! Sao em không nói với anh là cậu ta cũng làm bác sĩ và làm cũng bệnh viện với em._Giọng anh có chút giận dỗi.

-Cần thiết?_Cô hỏi anh. Bởi vì cô thấy cô và Duy chẳng có gì để anh phải ghen cả.

-Quá cần thiết!_Anh gật đầu chắc nịch.

-Để làm gì?_cô dò hỏi.

-Có thể không cho em đi làm nữa! Bà xã!_Anh ngẫm nghĩ sau đó trả lời và thuận tay ôm cô vào lòng âu yếm.

-Nếu gọi em là bà xã thì tuyêt đối không được như vậy!_ Cô ở trong lòng anh ra lệnh. Tim đập lạc mất một nhịp khi anh gọi mình là Bà xã…( em cũng mún được người ta kiu vậy lắm lắm…)

-Nhưng…_phi cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô.-Anh ta nói anh ta đang theo đuổi em…

-Hả? Anh ấy nói?_Cô hơi giật mình một chút xong lại có cảm giác buồn cười.

-Đúng!_Phi gật đầu chắt nịch.

-Cứ xem là như vậy. Nhưng giờ em đã là vợ của anh và…dường như anh đã bị người ta lừa rồi! Ông xã!_Cô mỉm cười đưa nhón tay chạm vào chóp mũi của ông xã trêu đùa.

-Lừa…?

-Anh ấy có vị hôn thê sắp cưới! Hơn nữa người ta lại tài giỏi và xinh đẹp hơn em gấp trăm ngàn lần_Câu trả lời của cô làm cho Phi shóc. Bởi vì chính đây là lần đầu tiên anh bị lừa một cách ngớ ngẩn như vậy. Để rồi lại có lỗi với cô.

-Thôi chẳng có gì cả! Anh ấy làm vậy mới khiến cho bây giờ em và anh đã thành vợ chồng._Cô nhớm người chủ động hôn anh một cái. Đảo mắt một cái cô đang tính toán việc sau này sẽ xử ông xã như thế nào để lấy lại được tôn nghiêm của mình. (=))

Phi nhìn cô âu yếm ôm cô vào lòng .

-Bà xã của anh là đẹp nhất!



Thế là họ đã kết hôn.

_________________Tôi là đường phân cách từ kết hôn đến hôn lễ______________

Và sau đó nửa tháng hôn lễ của họ diễn ra , toàn bộ hôn lễ điều do chính tay Đức lão gia đứng ra chủ trì cực kì hoành tráng theo như ông nói thì xem đây như là một món quà hối lỗi với con dâu vậy.

Sau hôn lễ đã khiến cho Phương Di mệt lã người. Tiếp đó còn phải đi tuần trang mật nữa thế là khiến cho cô mệt thêm một tháng. Đến khi về đến nhà thì đã là những ngày cuối năm…lúc đó phải chuẩn bị đón tết. Đúng là chẳng lúc nào có thởi gian rãnh rỗi.

Nếu nói có khoảng thời gian rãnh một chút thì bên cạnh luôn có ông xã của cô. Chẳng biết ở công ty anh có làm gì không mà suốt ngày cứ bám lấy tay chân cô không buông…

Thế là đến ngày cuối năm…

-Bà xã! Năm mới vui vẻ_Cô đang ngồi trên ghế sofa xem pháo hoa trên tivi thì giọng anh cất lên bên tai.

-Năm mới vui vẻ! ông xã!_Cô nhớm người đặt lên môi anh nụ hôn như một món quà năm mới.

-Chỉ thế thôi sao?_Trán anh nhăn lại. giọng nói mang theo điều thất vọng.

-Ừm! Mà còn…_Chữ “gì nữa” chưa kịp thoát ra khỏi đôi môi xinh xắn đã bị nuốt gọn bởi nụ hôn của con người “Không mấy hài lòng” kia chiếm mất. Hai mắt cô xoay vòng vòng nghẹt thở đến nổi chóng mặt.

-Ưm…_Cô khẽ kêu lên một tiếng rồi cố dùng chút sức cuối cùng đẩy anh ra nhưng cái thân hình to lớn đó chẳng những không dịch chuyển mà còn ép sát vào cô hơn…Thế là tiếp đó không nói được lời nào cô đã bị anh ăn gọn…

(:”> Cái này thì tự tưởng tượng nhé…)

Sau khi nhấc bổng cô vào phòng và ăn đến khi no mà không để cô một lần kháng cự anh lại còn vô liên sỉ nhìn vẻ mặt hằm hằm đang tức giận của cô cười và nói:

-Bà xã! Năm sau giúp đỡ anh hơn nữa nhé!_Anh kéo cô vào lòng vô liên sỉ hơn sau đó lại còn vuốt ve di chuyển ngón tay trên da thịt của cô. Dường như vẫn còn muốn ăn nữa nhưng lại ra vẻ mèo vỡn chuột.(TT^TT ss khổ oi. Trương ca quá biếи ŧɦái a)

-Năm ngoái chuyện gì anh cũng chủ động làm chủ tình thế. Năm nay phải đến phiên em._Cô nhướng mày nhìn anh đòi hỏi. Bị ức hϊếp nhiều rồi nên bây giờ phải bùng nổ. Biết anh sẽ không dễ dàng đồng ý nên cô đã chuẩn bị chiến thuật và tâm lý để quyết dần phần thắng.

-Được!_Anh nhìn cô nhẫm nghĩ rồi gật đầu.

-Được?_Cô trợn mắt nhìn anh không ngờ chuyện lại có thể dễ dàng như vậy. Cô đã dành ra cả một ngày trời để nghĩ kế sách vậy mà chỉ một câu đã được. Có vẻ hơi thất vọng.

-ỪM! Lâu lâu đổi tư thế cũng không sao? _Anh mỉm cười rồi lật người cho cô nằm trên người mình mà xoa nắn.

Bây giờ cô mới biết ý của anh đồng ý là chuyện gì. Chẳng có gì thay đổi cả. Người trước giờ quyết định vẫn là anh.

-Á! Không phải chuyện …_Chữ tiếp theo chưa thoát ra khỏi cổ họng đã bị ai kia nuốt gọn.