Trước
đó Mao Vũ
có nói, lúc trước gã tìm
Anh
Minh
một tháng
nhưng
trước sau
vẫn
không
liên
lạc
được,
trên
căn
bản là không có
ai tin, kể cả
Thạch
Nghị. Dù
sao thật sự muốn tìm
người, luôn có
thể
nghĩ
ra biện pháp, liền giống
như nếu thật sự
muốn
nói
với Anh Minh, dĩ nhiên sẽ
tìm
tới cửa.
Ngày
hôm sau Thạch Nghị phải đến
công
ty,
buổi sáng đi
rất sớm,
lúc khoảng
hơn
mười giờ dưới
lầu
là
một
trận
tiếng đập
cửa kiên
trì dai dẳng,
khiến Anh Minh không
có
cách
nào
chỉ
có
thể
còn buồn
ngủ bò dậy
rời giường đi
mở
cửa.
Tối hôm qua cùng Thạch Nghị lăn lộn
đến
tinh
bì lực tẫn, hiện tại
anh
nhìn
thứ gì trên cơ
bản đều là một
thành
hai.
Lúc
mở
cửa,
hoàn
toàn không
nghĩ
tới sẽ
là Mao Vũ.
Nhưng
sau
khi Anh Minh bí
mật
mang
theo
chút
bực bội chưa tỉnh ngủ thấy rõ
người đứng
trước cửa, cũng chỉ
ngẩn
ra một chút, liền lập tức nhíu mày: “Sớm như
vậy,
có việc?”
Đối với việc Mao Vũ sẽ
tới
cửa,
anh
cũng không phải không
có
chuẩn bị,
chỉ
là không
nghĩ
tới sẽ
nhanh
như vậy.
Nhiều
năm
không
gặp,
dường như
đối
phương cũng không thay đổi bao
nhiêu, Mao Vũ
trong
ấn tượng
của Anh Minh chính là bộ
dạng
đối với chuyện
gì đều đã
tính
sẵn trong
lòng,
chẳng sợ
biết
rõ không có bao
nhiêu nắm
chắc, cũng vẫn
duy
trì diễn xuất hành động làm theo ý
mình,
nhìn
qua,
thậm
chí
có chút giống Thạch
Nghị,
thái
độ tự tin
gần
với kiêu ngạo.
Mao Vũ không
hề
có
cảm giác
tội
lỗi quấy
nhiễu giấc
mộng
của
người khác,
gã
cười
cười: “Tôi
nghe bạn
của
cậu
nói
cậu vẫn ở
trong kho
hàng
chúng
ta
mua
lúc
trước,
đi
tìm dựa
theo ấn
tượng
trong
trí
nhớ,
không
nghĩ
tới
thật đúng
là
tìm
ra.”
Hàm ý
trong
câu
nói kho
hàng
chúng
ta
cùng
nhau
mua kia
chỉ
làm Anh Minh
hơi
nhướng
mày,
nhưng không đáp
lại,
chỉ
hạ
mắt không phủ
nhận.
Nhất
thời,
anh không
có ý định
cho đối phương vào
cửa,
nhưng dường
như Mao Vũ
cũng không
có ý định
rời đi.
Cuối
cùng
lựa
chọn
nhường
một bước
chính
là Mao Vũ,
gã
nhún vai: “Như
thế
nào,
ra
ngoài uống vài
ly?”
Anh Minh liếc gã một cái: “Tôi không có
hứng
thú.”
Lời
cự
tuyệt
thẳng
thừng
như
thế,
lại khiến Mao Vũ sững sờ,
có
chút phản ứng không kịp,
gã
lộ vẻ phức
tạp
nhìn biểu
tình không
có gì đặc biệt
của Anh Minh: “Có
một số việc,
cậu
thật sự không
muốn
nghe
tớ giải
thích sao?”
Gã
móc
một
tờ
chi phiếu
trong
túi quần
ra: “Đây
là phần vốn
cậu bỏ
ra
mua quán bar
lúc
trước,
cộng
thêm
tiền
tớ
mượn
cậu
lúc sau,
nếu
như
thật sự không
muốn
nói
chuyện,
cậu
cũng
nên
nhận số
tiền
này.”
Anh Minh nhìn chi phiếu
trong
tay Mao Vũ,
cũng không có ý định nhận lấy,
chút cảm xúc nào đó lóe lên nơi đáy mắt cuối cùng lại
trở về
bình
tĩnh,
anh cười cười: “Cậu cất
tiền đi,
nếu như đã mang đi đầu
tư,
tôi cũng xem như
bị lỗ.”
“Vậy
tiền cho mượn cậu cũng không cần?”
“Số
tiền năm đó,
là
tôi cho
bạn mượn.”
Anh Minh nhìn Mao Vũ: “Nhưng nếu như không còn là
bạn,
số
tiền kia,
với
tôi mà nói,
có
thu về
hay không,
đều không có ý nghĩa gì.”
Không
tiếp
tục để ý sắc
mặt
của
người
ngoài
cửa,
Anh Minh
nói xong
câu đó dứt khoát đóng
của
lại,
Thạch Nghị để
lại
một
tờ giấy
trên bàn
trà,
bảo
anh khi
nào
ngủ dậy
thì
nhắn
tin
cho
hắn,
anh
nhìn
lướt qua sau đó
tùy
tiện bỏ xuống,
chuẩn bị
cơm
nước xong
lại
trở về
ngủ bù.
Có
lẽ Vòng Khói
cảm
nhận được
tâm
tình
của
anh
chẳng
ra gì,
cẩn
thận
cọ
cọ
chân
anh,
Anh Minh
cúi đầu bế
nó
lên đặt
trên bàn
trà,
đốt điếu
thuốc
cắn
trong
miệng: “Cha
ruột
mày về
rồi,
như
thế
nào,
có
muốn
trở
lại
hay không?”
Vừa mới dứt lời, Vòng Khói liền phản ứng
rất
lớn kêu to
một
tiếng, tuy
rằng
biết
rõ mèo căn bản
không có
khả năng nghe hiểu người
nói,
Anh Minh vẫn không nhịn được cười cười:
“Xem
như mày biết điều.”
Mèo
này
là
năm đó Mao Vũ
lấy
cớ
chuyển
nhà đặt ở
chỗ
này
của
anh,
sau
lại biến
mất khỏi
thế gian không
còn bóng dáng.
Nghĩ đến bình
thường Thạch Nghị
cùng Vòng Khói đủ
loại không
hợp,
Anh Minh
thầm
nghĩ
tốt
nhất vẫn
là không
nên
nói
cho Thạch Nghị
mèo
này
là
của Mao Vũ,
bằng không
thì đoán
chừng sớm
muộn gì
cũng sẽ bị Thạch đại
công
tử
ném
ra đường.
Cái gọi là vấn đề về xuất
thân,
kỳ
thật rất nghiêm
trọng a…
Thạch
Nghị
đợi
được
cuộc
gọi của Anh Minh đã
là sắp đến
năm
giờ.
Vừa họp xong trở lại
văn
phòng, di
động
rung
hai cái, hắn nhìn tên biểu hiện phía trên liền nhận cuộc gọi: “Tôi nói, anh
sẽ không
thật
sự vẫn luôn ngủ
đến
bây giờ đi?”
Giọng
nói
của đầu dây bên kia
mang
theo
chút
lười biếng sau khi
rời giường: “Giữa giấc
có ăn
một bữa
cơm,
hút
hai điếu
thuốc.”
“Không phải
bảo anh dậy liền gọi điện cho
tôi?”
“Ăn cơm không phải là
tôi đã dậy,
huống chi,
tờ giấy là cậu viết,
tôi lại không ký
tên đồng ý.”
Anh Minh rít
hai
hơi
tựa
bên giường,
cả người vùi sâu vào
trong chăn.
Từ khi Thạch Nghị chuyển vào,
giường đơn lúc
trước liền
bị cưỡng ép đổi
thành giường đôi,
nhưng
theo
trực giác của anh có lẽ cái giường này không phải giường đôi chính quy,
kích
thước còn phải lớn
hơn nữa,
lắp ráp cũng
tốn một phen công phu,
Thạch Nghị nói đồ vật mình dùng liền
thích lớn,
cho dù là ghế
hay là giường đều phải
thoải mái.
Cái này gọi là chủ nghĩa
hưởng lạc,
Thạch Nghị chưa
bao giờ ủy khuất chính mình.
Thạch
Nghị
cố ý
không quan tâm
đến
khiêu
khích nhàn nhạt trong giọng nói của Anh
Minh, theo bản
năng
quay
đầu
nhìn
sắc trời:
“Này
cũng
mấy giờ rồi, Anh Minh Đại
thiếu gia
anh
cũng
mau rời giường
đi, buổi tối ăn
cái
gì? Tôi mang về
hay
ra ngoài.”
“Tùy
tiện đi.”
“Liên quan đến vấn đề anh ra
hay không ra ngoài,
tôi
tùy
tiện là cái quái gì?”
Thạch Nghị một
bên nói một
bên nhíu mày: “Bộ dạng nửa chết nửa sống này của anh,
là xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không có gì,
chỉ là nhớ cậu.”
Lưu loát nhanh nhẹn chắn về
hoài nghi của Thạch Nghị,
Anh Minh không muốn đối phương
tiếp
tục
truy vấn,
chuyện Mao Vũ,
từ khi mới
bắt đầu anh cũng không có ý định gạt Thạch Nghị,
nhưng không gạt cũng không muốn nói nhiều,
dù sao là một vết nhơ
trong quá khứ,
không nói Thạch Nghị không
thoải mái,
nói anh lại không
thoải mái,
cho nên
biện pháp
tốt nhất chính là xem như không
tồn
tại.
Dường
như đoán được
tâm
tình
của
anh,
Thạch Nghị
nhíu
mày không
tiếp
tục
hỏi,
cuối
cùng kết quả
thương
lượng
của
hai
người
là Anh Minh không
muốn
ra
ngoài,
lại bảo Thạch Nghị
tùy
tiện
mua gì đó về
nhà ăn,
nhưng bởi vì
trên đường kẹt xe,
chờ đến khi
hắn đến
chỗ Anh Minh đã gần
tám giờ,
lúc Anh Minh
ra
mở
cửa
mặt
lộ vẻ
táo bạo: “Cậu đây
là
hoàn
toàn
ngược đãi
a!”
Điện
thoại
hơn
năm giờ
chờ đến
tám giờ
tối,
anh
còn
tưởng
rằng Thạch Nghị đi Bắc Cực
mua
cơm.
Tùy tiện lấy ra
hộp
đồ ăn, Anh
Minh
vò vò đầu
tóc
bù xù: “Không nói còn đỡ,
nghĩ
đến
ăn cơm liền càng lúc
càng
đói.”
“Thì ra anh cũng có lúc đói
bụng.”
Trêu
chọc
một câu, Thạch
Nghị
cởϊ áσ khoác xuống,
Anh Minh trong
trí nhớ của hắn
đối
với đồ ăn
trên
cơ bản chính là
vì sống sót, nếu như tương lai có
thuốc
hay
thực
phẩm
dinh
dưỡng
gì đó có
thể thay thế hoàn toàn đồ
ăn,
đoán
chừng
người này
không chút lựa
chọn
liền
chọn
uống
thuốc.
Người đang vùi đầu ăn
cơm
ngẩng đầu
nhìn
hắn: “Tôi
cũng không phải
máy
móc,
đương
nhiên sẽ đói.”
Chờ đến khi Thạch Nghị
ngồi vào bàn
cơm,
phần
cơm
của Anh Minh đã dọn sạch
một
nửa,
Thạch Nghị
nhướng
mày
theo bản
năng: “Loại khí
tràng dã
thú
hiện
tại
của
anh
còn
rất gợi
cảm.”
“Luận dã
thú còn không
bằng cậu.”
Nhất
là khi
tiếp xúc
tứ
chi,
so sánh với Thạch Nghị,
anh quả
thật
có
thể so với gia
cầm.
Tối hôm qua lăn
lộn
đến mức cuối cùng thiếu chút nữa anh muốn vơ
đèn bàn bên giường lên đánh người,
lòng
cân nhắc đoán chừng
Thạch
Nghị
“hứng thủ
ngẩng cao*” chết trên giường
của một người đàn ông, nhà hắn
cũng
không tiện truy cứu.
(*Nguyên văn 兴致高昂l hưng trí cao ngang:
tình
thú nồng đậm,: tinh. thần phấn khởi,. có kí©ɧ ŧìиɧ, tâm tình rất
tốt.. Trong này chắc đang chỉ cái ấy ngẩng cao ;D)
Hôm
nay
anh
ngủ
mê
man
một
ngày
như vậy
cũng không phải không
có
nguyên do,
người đàn ông đối diện bàn ăn
này phải gánh vác
hầu
hết
trách
nhiệm.
Nghe được khó
chịu
trong giọng
nói
của Anh Minh,
Thạch Nghị dứt khoát
nhếch
miệng bày
ra
một
nụ
cười
rất khoa
trương,
bất kỳ
người đàn ông
nào vào
lúc
này đều sẽ
thật
thỏa
mãn với
người yêu bởi vì
tình
cảm
mãnh
liệt
mà sinh
ra
táo bạo,
nhất
là
loại
người giống
như Anh Minh,
làm
cho
hắn
càng
thêm
hưởng
thụ.
Mang
theo
cảm xúc
này,
thậm
chí
lúc sau khi Anh Minh đá
hắn đi
thu dọn
tàn
cục,
hắn đều không
lộ
ra
nửa phần kháng
nghị.
Chờ đến khi
hai người đều
thành
thật ngồi
trên ghế xem
tivi,
Anh Minh mới mở miệng
bàn với Thạch Nghị một chuyện: “Rất có
thể
tháng sau
tôi phải đến đoàn phim rồi,
đến lúc đó cậu xem cậu là quay về chung cư của cậu
hay là
tiếp
tục ở đây.”
“Có phim mới?”
“Ừ,
chiều nay người đại diện gọi điện
tới,
cuối
tuần nếu casting không có vấn đề gì,
liền
trực
tiếp ký
hợp đồng.”
Buổi sáng Mao Vũ
buổi chiều điện
thoại,
một ngày
hiếm khi được lười
biếng này của anh cũng không
thể
trôi qua quá
thoải mái.
Thạch
Nghị
tò mò hỏi
một
câu: “Loại
phim
gì?”
“Tạm
thời còn chưa rõ lắm,
đoán chừng cũng chưa có kịch
bản chính
thức,
dù sao đạo diễn cũng không
tồi,
cảm
thấy có
thể
thử xem.”
“Vậy anh
biết mình diễn nhân vật gì không?”
“Đại khái là nam phụ đi,
cũng không
biết còn
bao nhiêu người.”
Anh Minh không phủ nhận đốt một điếu
thuốc ôm chân cuộn vào một góc của sô pha,
bình
thường khi anh ở một mình đều
thích cuộn như vậy,
thói quen khi còn
bé,
nhiều năm như
thế cũng không
thể sửa.
Thạch
Nghị
nhìn
anh:
“Bộ
phim
anh nhận có tiêu chuẩn gì
không?”
“Hả?”
Người đàn ông đang
hút
thuốc quay đầu
lại: “Có ý gì?”
“Tôi là
hỏi,
anh
tính
toán sau này đóng phim sau cứ dựa
theo con đường nam phụ nam nam phụ* để phát
triển?”
Lúc
trước khi
hai người chỉ mới là
bạn
bè,
Thạch Nghị không có lập
trường đi
hỏi công việc của Anh Minh,
nhưng
hiện
tại quan
hệ
thay đổi,
dĩ nhiên rất nhiều câu
hỏi lúc
trước Thạch Nghị không
thể
hỏi ra miệng,
hiện
tại nói ra cũng là chuyện đương nhiên.
(*Nguyên văn 男配男男配 nam phối nam nam phối, nguyên 1 nùi k bít là nói nam phụ của nam phụ
hay là phim nam nam nữa.)
Hắn
chưa quên
lần đầu
tiên
thăm đoàn phim* Anh Minh bị quăng
ngã
nhiều
như vậy,
nếu
như sau
này phải dựa
theo phong
cách
này phát
triển
tiếp,
Thạch Nghị không
chút
nghi
ngờ
chính
mình sớm
muộn gì
cũng
có
một
ngày phải
nóng
nảy.
(*Nguyên văn 探班: tham: ban: Một đoàn làm phim đang quay phim, không phải người của đoàn nhưng lại đến thăm đoàn,, hoặc quan sát bọn họ diễn,. chế tác.)
Anh Minh nghe
hiểu ý
tứ của Thạch Nghị,
trên mặt là
bất ngờ không chút che giấu,
anh nhíu mày nhìn Thạch Nghị cả
buổi,
đại khái là đang phỏng đoán lời này của đối phương là
thuận miệng nói ra,
hay là
thật lòng muốn
thảo luận chuyện làm ăn với anh,
qua rất lâu anh mới chậm rãi
thở ra một
hơi,
quay đầu
trở lại xem
tivi: “Làm diễn viên không phải cậu muốn diễn cái gì là có
thể diễn cái đó,
nhiều khi đều là có
thể gặp nhưng không
thể cầu,
nhân vật nam chính cũng vậy nam phụ cũng
thế,
lời của một
hai người căn
bản không
thể định đoạt được.”
Cho dù ban đầu đạo diễn
nói với
anh
là
nhân vật
nam
chính,
rất
có
thể khi
chính
thức quay phim,
cũng sẽ xảy
ra
ngoài ý
muốn.
Đã
từng
có
người
nói,
hầu
hết
thể
thao đều
là
chưa đến
một giây
cuối
cùng
chưa biết được
thắng
thua,
nhưng
thứ
như điện ảnh
chính
là
chưa đến
thời điểm
chiếu phim
cuối
cùng,
bạn
cũng không biết sẽ
là phiên bản gì,
kịch bản
nắm
trong
tay
là
một dạng,
lúc quay
lại
là
một dạng khác,
chờ đến khi biên
tập
cắt
nối
rất
có
thể
lại biến
thành
một dạng khác
nữa,
cũng không phải
anh
chưa
từng gặp qua
loại
chuyện quay
hơn
nửa
tháng
cuối
cùng
một
cảnh quay đều không
có,
nhiều
năm
như
thế,
sớm đã
thành
thói quen.
Nhưng
mà,
dĩ nhiên Thạch
Nghị
không
biết
được
những chuyện này, hắn cầm cà
phê lên nhấp một ngụm: “Cho dù
không làm
chính, cũng phải lựa một
hướng đi,
nếu
như tương
lai có cơ
hội thích
hợp,
tôi cũng có thể
giúp một
tay.”
Những
lời
này,
rốt cuộc khiến
cho Anh Minh phản ứng.
Anh cắn
thuốc quay đầu qua cười cười: “Ý của cậu là,
cậu muốn dùng quy
tắc ngầm với
tôi?”
Người đàn ông
trước giờ ghét
nhất
những
thao
tác
mờ ám
thế
nhưng
có
thể
mở
miệng
nói
ra
những
lời
này,
không
thể không
nói Anh Minh
rất kinh
ngạc.
Cho dù
lúc
trước
cùng Lưu Lỵ ở bên
nhau,
theo
như
anh biết Thạch Nghị
cũng
chưa
từng
làm
mấy
chuyện
mờ ám
này.
Có
thể
là bởi vì
thực
chất bên
trong Thạch Nghị
liền không
muốn
có quá
nhiều
liên
lụy với vòng
này,
ngoại
trừ giới
truyền
thông
là không
có
cách
nào,
chân
chính ở sinh
hoạt
cùng
công
tác,
Thạch Nghị đối với vòng giải
trí,
là vẫn
luôn đứng
ngoài quan sát không
chạm
tay vào.
Thạch
Nghị
cũng
chỉ
là nhướng
mày đối với lời
nói
của Anh Minh: “Vậy anh có
để cho tôi tiềm không?”
“Tôi rất đắt.”
Anh Minh
hút
thuốc,
mắt
hơi
híp híp: “Cậu
tiềm không nổi đâu.”