Vân Dã

Chương 53

Thời điểm Lan Thư và Văn Hòa Vũ nhận được tin đã là năm giờ sau đó. Mẫn Xuyên đến cửa bệnh viện đón bọn họ, rồi vội vã dẫn đường. Văn Hòa Vũ cau mày hỏi: “Văn Dã thế nào rồi?”

Mẫn Xuyên đáp: “Vết thương không sâu lắm, cũng không thương tổn đến nội tạng. Bác sỹ nói muốn theo dõi một hai ngày, nếu không xảy ra chuyện gì liền chuyển đến phòng bệnh bình thường để hồi sức.”

Lan Thư còn không thèm trang điểm, vội vã hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao bây giờ mới báo chứ? Con trai của tôi vì sao lại bị ba của Nhạc Nhạc đâm bị thương?! Tên đó bị điên rồi sao?”

Mẫn Xuyên do dự một chút mới nói tiếp: “Tôi cũng không biết được nhiều. Chỉ biết được là chuyện ngày hôm nay đã được Văn Dã lên kế hoạch hoàn hảo từ trước, từ hôm mới về nước là đã bắt đầu tiến hành rồi.”

Kế hoạch? Kế hoạch gì chứ?” Lan Thư hỏi.

Đại qua đại sảnh bệnh viện, Mẫn Xuyên dắt hai người họ đi lên lầu, nói: “Không biết giám đốc Văn có nhớ Lâm Ngộ hay không?”

Văn Hòa Vũ nói: “Đương nhiên, không phải cậu đã giới thiệu cho bà ta hợp tác với ông Đoàn hay sao?”

Mẫn Xuyên trả lời: “Thực ra lần hợp tác này là do Văn Dã nhờ tôi tác thành đó ạ, có ý dắt bà ấy về nước.”

Văn Hòa Vũ nghi hoặc: “Bà ta? Tại sao chứ? Việc Văn Dã bị thương có liên quan gì đến bà ta không?”

Mẫn Xuyên đáp: “Nghe nói bà ấy là mẹ ruột của cậu nhóc Vân Nhạc.”

Gia đình của Vân Nhạc ra sao, Văn Hòa Vũ cũng biết được chút ít. Dù sao cũng là người gần bên cạnh con trai của mình, không thể không biết gì, những cũng không quá phận thâm nhập điều tra đời tư người khác.

Mẫn Xuyên nói thêm: “Tôi không lường được ngày hôm nay sẽ phát sinh xung đột như thế này, chỉ biết được là Lâm Ngộ luôn không muốn tìm gặp lại Vân Nhạc. Cho nên sau khi về nước, Văn Dã vẫn luôn nhờ cậy tôi đưa bà ấy đến những chỗ gần nơi Vân Nhạc từng ở. Rồi còn kiếm cớ dẫn bà ta đi ngang qua trường Trung học Thụy Hải, tiện thể nhắc tới việc Vân Nhạc đi học ở đó, để xem thử bà ấy có còn chút tình cảm nào với con trai của mình hay không. Sau mấy ngày quan sát, thực sự có một chút, nhưng không đủ nhiều để bà ta chủ động quay trở lại nhận con.” Suy nghĩ một chút, nói thêm: “Chuyện xảy ra của ngày hôm nay, tôi đoán chừng là do chính Văn Dã cố ý sắp đặt. Cậu ấy cố tình khiến cho Lâm Ngộ nhìn thấy chồng mình cùng con trai muốn ra tay đoạt mạng của nhau, làm cho bà ta phải thực sự chấn động. Dù gì một sự việc tàn khốc như vậy, dù là kẻ lòng dạ sắt đá nhất cũng không có cách nào lạnh lùng dửng dưng. Nhưng tôi thực sự không nghĩ đến cậu ấy lại bị thương, lúc đó có nhiều người như vậy mà… Ba của Vân Nhạc, đáng lẽ không có cơ hội nhỏ nào đâu ạ, thành ra…”

La Thư lo lắng ngắt lời: “Nếu không có cách nào hàn gắn thì cũng không cần hàn gắn làm gì! Bà ta vứt bỏ Nhạc Nhạc nhiều năm như vậy, lẽ nào Nhạc Nhạc còn có chút nào tình cảm với bà ta sao?! Bảo Bảo rốt cuộc là bị sao vậy chứ? Tại sao lại muốn làm ra nhiều việc như vậy!”

Mẫn Xuyên động viên nói: “Lan phu nhân xin đừng quá lo lắng. Tôi có đại khái hỏi được rằng, hình như cậu bé Vân Nhạc có vài điều muốn nói cùng với Giám đốc Lâm, nhưng dựa vào thái độ của Giám đốc Lâm, cơ bản là không có chút cơ hội. Cho nên việc có thể làm là khiến bà ta chứng kiến màn kịch này, khiến cho bà ấy nhận ra mình đã sai ở đâu. Mà tôi cảm thấy được việc Văn Dã làm đều không ai có thể hay biết, kể cả tôi, cùng với Vân Nhạc cũng vậy.” Mẫn Xuyên cũng chủ có biết đến vậy, còn nhiều hơn Văn Dã cũng không có kể cho anh nghe.

Lan Thư ngơ ngác, mắt đỏ lên hết cả hơi: “Chỉ biết như vậy thôi sao?”

“Dạ vâng.” Mẫn Xuyên gật đầu.

Lan Thư luống cuống nhìn về phía Văn Hòa Vũ, lẩm bẩm nói: “Thằng bé nó… Nó vì Vân Nhạc… Yêu đến phát rồ vậy rồi sao?”

Phòng bệnh đặc biệt ở lầu sáu.

Văn Dã nằm trên giường mặt không chút huyết sắc, rõ ràng là bị thương, nhưng lông mày lại giãn ra, ngủ rất an tĩnh. Vân Nhạc cương trực đứng ngay bên cạnh giường, nắm thật chắc tay hắn. Sự việc xảy ra cũng đã vài tiếng đồng hồ, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thể suy nghĩ lại bình thường được. Cậu không hiểu Văn Dã tại sao lại đột ngột xuất hiện, cũng không hiểu vì sao con hẻm nhỏ hẹp như vậy lại tập trung nhiều người đến như vậy, không hiểu tại sao Long Cương lại trốn trong xe ba bánh như thế, càng không hiểu tại sao Đoạn Phỉ lại quỳ trên mặt đất đau khổ nhìn cậu. Cậu có quá nhiều thứ không hiểu, nhưng cậu căn bản không tìm được manh mối nào. “Tách” một tiếng, cửa phòng bệnh được mở ra. Vân Nhạc bất ngờ quay đầu lại, nhẹ nhàng gọi lên hai tiếng chú dì, nhưng âm thanh nhỏ đến độ không thể nghe được.

Lan Thư liếc cậu một cái, rồi bước nhanh lên phía trước, ngồi xuống bên giường nâng gò má của Văn Dã lên, tâm tình yêu thương không dứt. Nửa đời trước dì bận bận rộn rộn liên tục, thời gian gặp mặt con trai căn bản không có. Thật vất vả mới có thời gian được ở bên cạnh thằng bé, yêu thương nó, thì nó đã xảy ra chuyện rồi. Văn Dã sống mười bảy năm qua, lúc nào trước mặt dì cũng là một đứa trẻ dáng dấp đầy sức sống khỏe mạnh, nhưng bây giờ chỉ vì… Vì một thằng con trai mà… Phải nằm trên giường bệnh, “Nhạc Nhạc.” Lan Thư lau lau nước mắt, đứng dậy nói: “Con theo dì ra đây một chút.”

Vân Nhạc phản ứng có chút chậm chạp, mất vài giây mới đem tay của Văn Dã bỏ lại vào trong chăn, nhét gọn góc chăn rồi đi ra ngoài.

Tầng trêt của khu dịch vụ đặt biệt rất yên tĩnh, không hề có tiếng động nào, trong hành lang cũng chỉ có hai người bọn họ. Lan Thư vẫn rất xinh đẹp, dù không trang điểm phấn son gì, vẫn là thật ưa nhìn không chê vào đâu được. Dung mạo của Văn Dã so với dì rất giống nhau, chỉ khác là ngũ quan của hắn cường tráng hơn nhiều. Dì thở dài, nhẹ giọng nói: “Nhạc Nhạc, gia đình của dì cho đến nay, đối xử với con không tệ đâu đúng không?”

Vân Nhạc: “Dạ…”

Lan Thư nói tiếp: “Dì, còn có chú nữa, đều thực sự không để ý chuyện con là nam hay là nữ. Ở nhà của bọn dì cũng rất tự do về yêu đương, chỉ cần con và Văn Dã yêu thương lẫn nhau, chú dì đều sẽ mãi mãi chúc phúc cho hai đứa.”

“Nhưng mà, dì hy vọng hài hai đứa sẽ sống thật thoải mái, vô ưu vô lo. Hai đứa cũng chỉ mới là học sinh cấp ba, vẫn chưa trưởng thành. Đoạn đường phía trước còn rất dài rất xa, tương lai còn có vô vàn những bão giông phải đối mặt, cho nên dì rất sợ hãi.” Lan Thư nói tiếp: “Rất sợ một ngày nào đó, Văn Dã sẽ vì con mà hy sinh mạng sống của nó.” Dì nhìn Vân Nhạc, có chút khó mở miệng, nức nở nói: “Con có thể hiểu được tâm trạng của người làm mẹ như dì hay không?”

Vân Nhạc nghe xong có chút xuất thần, nhìn chằm chằm vào phòng bệnh, gật gật đầu. Cậu hiểu được ý tứ bóng gió trong lời nói của Lan Thư, nhưng cậu không thể làm được, “Thưa dì.” Vân Nhạc nhìn lên ánh mắt của Lan Thư, chậm rãi quỳ xuống trên mặt đất. Lan Thư kinh ngạc lùi về sau vài bước, “Con, con đang làm gì vậy?”

Vân Nhạc cổ họng khản đặc, cực kỳ bình tĩnh mà nói: “Con xin lỗi dì, con hiểu được rõ tâm tình của dì, thế nhưng con không thể rời xa anh ấy. Con biết con đường của hai đứa con còn rất dài, nhưng con xin đảm bảo với dì, đây là lần cuối cùng anh ấy phải mạo hiểm vì con, cũng sẽ là lần duy nhất anh ấy vì con mà bị thương. Sau này con sẽ, con sẽ luôn luôn bảo vệ cho anh ấy, dì à, con có thể không rời đi được không? Con không muốn rời xa anh ấy…”

Hai người một quỳ một đứng, co kéo hồi lâu. Lan Thư xác thực muốn cậu hãy rời đi, tâm tình của dì vào thời điểm này bất luận người nào đã làm mẹ đều có thể hiểu được. Dì có nỗi lo lắng của người mẹ, cũng khó mà buông bỏ được, mà sắc trời cũng dần tối lại. Vân Nhạc trước sau vẫn quỳ ở đó không nhúc nhích, Lan Thư phải về nhà giặt đồ, thay quần áo, còn Văn Hòa Vũ sau khi xác nhận con trai không có gì quá đáng ngại, liền phải bận rộn giải quyết công việc. Mẫn Xuyên cũng chỉ là người ngoài cuộc, đối với sự việc của Văn gia cũng không xỏ mũi vào. Anh ta thử khuyên Vân Nhạc đứng dậy nghỉ ngơi, nhưng cũng không nhận được phản ứng nào từ cậu.

Hơn ba giờ sáng, đèn phòng bệnh đột nhiên sáng lên. Bên trong khe cửa lộ ra một vệt ánh sáng, chiếu thẳng lên người Vân Nhạc, chờn vờn trên hàng lông mi của cậu. Văn Dã mặc trang phục bệnh nhân bước ra ngoài, vì tác dụng phụ của thuốc gây mê mà ngủ rất lâu, đến giờ mới tỉnh lại. Lúc này, hắn ngồi xổm trước mặt Vân Nhạc, giọng mệt mỏi lên tiếng: “Ngu ngốc quá.”.

||||| Truyện đề cử: Thiên Đạo Đồ Thư Quán |||||

Vân Nhạc nói: “Anh tỉnh rồi.”

Văn Dã: “Ừm.”

Văn Dã: “Ừm.”

Vân Nhạc hỏi: “Có khát nước không?”

Văn Dã trả lời: “Anh Mẫn Xuyên có giúp anh rót nước rồi.”

“Vết thương, còn đau không?”

Văn Dã xoa xoa tóc của hắn nói: “Thuốc gây mê vẫn còn chưa hết, không cảm giác được.”

Vân Nhạc mặt không đổi sắc gật gật đầu, dùng sức ngăn chặn bản thân chạm vào khóe miệng hắn. Cậu sợ sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục của Văn Dã, thành ra tận lực khống chế tâm tình của bản thân, nhưng thực sự quá khó khăn. Chỉ trải qua vài tiếng mà cậu giống như một người đã chết rồi, trong tâm như có một cây dao đâm sau vào, đau đến mức cậu không thể động đây, “Là anh cố ý sao?”

Văn Dã đáp: “Đúng vậy.”

“Là anh kéo Đoạn Phỉ đến, cũng là anh giúp Vân Cẩm Bằng được thả ra sớm sao?”

“Ừm.”

“Anh thực sự cho ông ta tiền, rồi khiến ông ta đi đánh bạc sao?”

“Ừm.” Văn Dã chủ động nói: “Anh còn nhờ Long Cương nói cho ông ta biết, chúng ta là người yêu của nhau.”

“Tại sao?” Khóe miệng Vân Nhạc run rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: “Tại sao phải làm như vậy chứ?”

Văn Dã lau nước mắt ướt nơi khóe mắt của cậu, ánh mắt cong lên trả lời: “Bởi vì anh muốn khiến cho bọn họ mau chóng biến mất khỏi cuộc đời của em, muốn cho người mẹ lòng dạ lạnh lùng kia nói hết cho rõ ràng, muốn cho người cha tham lam đốn mạt kia phải ở trong tù mãi mãi. Anh muốn em sau này không phải buồn không phải lo, muốn em mỗi ngày đều phải thật vui vẻ.”

“Nhạc Nhạc, em trách anh sao?” Văn Dã nói: “Chúng ta đang có một cuộc sống rất tốt đẹp, tại sao lại muốn làm ra những chuyện này chứ, phải không?”

Vân Nhạc lắc đầu một cái, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Văn Dã nói tiếp: “Nhưng những chuyện như thế này, sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt. Anh kỳ thực cũng rất sợ, rất sợ em phải sống trong sợ hãi chờ đợi. Rất sợ mấy chục năm nữa em vẫn như trước sống vì một câu nói không có gì đảm bảo của Đoạn Phỉ, rất sợ một ngày nào đó Vân Cẩm Bằng sẽ mãn hạn tù, sợ ông ta lén lút đến trường học tìm em.Rất sợ ông ta sẽ phát hiện ra chuyện của chúng ta rồi lại siết cổ em mà uy hϊếp. Em vốn là một đứa nhóc ngốc nghếch, em sẽ không bao giờ vì mấy chuyện này mà nhờ cậy anh. Em yêu anh, bảo vệ anh, lo lắng Vân Cẩm Bằng sẽ quấy rầy cuộc sống của anh. Cho nên em vì anh mà định cầm dao gϊếŧ người, vì anh mà chịu giam cầm. Sau đó, anh chỉ có thể ở bên ngoài chờ em tám năm, mười năm, hoặc thậm chí cả đời. Anh không thể nào ở ngay bên cạnh em, chăm sóc em, em quật cường như vậy, cũng sẽ không chịu thua trước cuộc đời. Nhưng nếu em bị ngã bệnh thì sao, bị bắt nạt đánh đập thì sao? Anh rất sợ hãi, cho nên anh đã đưa ra quyết định này, đem mọi sự việc trên gộp lại chung với nhau, để chúng phát sinh sớm hơn. Nhạc Nhạc, em trách anh gạt em sao? Em trách anh bao đồng chuyện người khác sao?”

“Không trách, không trách anh, nhưng mà…” Vân Nhạc đột nhiên ôm lấy hắn, cố gắng tránh nơi l*иg ngực, ôm lấy cổ hắn, rồi không khống chế được mà khóc lớn lên: “Nhưng là em rất đau… Tâm của em rất đau, như là bị người ta dùng dao chốc chốc lại đâm sâu vào trong vậy, so với những gì em phải trải qua mười bảy năm nay đều đau hơn. Văn Dã, Đại Bảo Bảo… Em đau đớn quá, anh hãy giúp em với, em rất đau…”

~ Hoàn Chương 53 ~