Ôsin Nổi Loạn

Chương 77

Kim Anh lang thang vào chợ đêm lẩn thận một mình đi hết gian hàng này đến gian hàng khác mãi mà vẫn trả chọn được gì. Cô quên béng mất đi lung tung thế này vào ngày Noel rất dễ lạc nhau. Kim Anh đang chọn khăn quàng cô sực nhớ đến Trịnh Kim, Kim Anh sờ trong túi lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Kim mà không ai nghe máy. Kim Anh cắn môi lẩm bẩm “Làm gì mà không nghe máy chứ”. Cô gọi lại cho cậu mấy lần mà vẫn không có tiếng trả lời, thỉnh thoảng lại còn nghẽn mạng nữa chứ.Kim Anh đành bỏ bê việc rong chơi này xang một bên để đi tìm Trịnh Kim “Chắc cậu ta cũng không còn đứng đấy nữa”

Kim Anh chạy quanh khu vực nhà thờ tìm Trịnh Kim, cô dáo dác nhìn xung quanh toàn người là người.. Cô không cả nhớ chỗ lúc nãy mình đứng là lúc nào nữa. Kim Anh toát cả mồ hôi chạy mấy vòng đi tìm Trịnh Kim.

Mọi người đã tản dần đi. Phía bên kia có một bóng dáng quen thuộc cao gầy đang đứng dựa vào một thân cây, hai tay xỏ vào túi áo khoác ánh mắt nhìn xa xăm mím thật chặt đôi môi đưa mắt nhìn dòng người qua lại. Kim Anh thở phào khi thấy cậu vẫn đứng chỗ cũ. Cô từ từ đi lại chỗ cậu.

Trịnh Kim đứng chờ ở đấy có lẽ đã gần hai tiếng rồi. Cậu khẽ cụp mi xuống nhìn dưới đất, chân di di một chiếc lá rụng.

- Cậu không biết nghe điện thoại à.

Trịnh Kim giật mình nghe tiếng của Kim Anh.Cậu ngẩng mặt lên nhìn cô, ánh mắt toát lên sự vui mừng. Bất giác Trịnh Kim kéo tay ôm Kim Ah. Nỗi lo sợ trên gương mặt anh không còn nữa.Trịnh Kim ôm cô trong tay môi khẽ mỉm cười.

Kim Anh ngỡ ngàng trước hành động của Trịnh Kim. Cô cứng đờ người buông xuôi hai tay đứng im cho Trịnh Kim ôm mình.

- Ồ…

- Bọn trẻ giờ Âu hoá hết rồi…

- Nhìn kià…Ước gì mình được như cô ấy - Một cô gái phấn khích cười cươì răng cắn vào đầu ngón tay nói.

- …

Kim Anh chợt tỉnh mộng khi thấy mọi người đang chỉ trỏ về phiá mình. Cô kéo tay Trịnh Kim ra,nhìn anh lạ lẫm nói:

- Cậu vừa…vưà…ừm…-Kim Anh cố tránh động từ mẫn cảm ấy ra.

Trịnh Kim nén cảm xúc của mình xuống, anh cũng lúng túng không tin mình đã dám ôm Kim Anh:

- Ừ…hừm.. ờ…tại…tại tôi đứng chờ mệt quá nên muốn dựa vào cậu một tí thôi.

- Xời…ai bảo cậu đứng chứ, ngồi cũng được mà. Định kiếm cớ sàm sỡ tôi chứ gì- Kim Anh xì môi lườm lườm cậu.

Trịnh Kim cười chế giễu nhìn Kim Anh từ trên xuống dưới.

– Nhìn lại đi cậu có gì mà lợi dụng được. Mặt thì xấu thân hình lại… - Trịnh Kim chẹp miẹng rồi buông một câu – hai lưng có gì mà sờ.

Trịnh Kim nói xong khoan dung bước đi.Kim Anh ý thức được câu nói của Trịnh Kim, cô chạy theo đánh vào người anh:

- Cậu bảo ai hai lưng. Tên khốn này.

Trịnh Kim liếc nhìn Kim Anh bằng nửa con mắt môi cười cười nham nhở Kim Anh làm cô ngại cả người.

Trịnh Kim mím mím môi cười nói:

- Xấu đến đâu nếu là cậu tôi đều chấp nhận.

Câu nói đó quá nhỏ so vơí không khí ồn ào của đêm Giáng sinh làm Kim Anh khó lòng nghe thấy được, cô nhăn mặt hỏi lại:

- Cậu vừa nói gì cơ.

Trịnh Kim lắc đầu, gương mặt hơi ửng đỏ. Cậu lảng xang chuyện khác:

- Đi thôi.

Kim Anh không hiểu hành động quái gở của Trịnh Kim, cô quát:

- Đi đâu.

- Về.

- Tôi chưa muốn về.

- Vậy đi đâu nữa.- Trịnh Kim đứng lại, nhìn cô.

- Đi chợ đêm đi, Ở đấy nhiều đồ đẹp lắm, tại cậu nên tôi mới không mua được gì mà phải chạy về đây đấy.

- Thế à.

Trịnh Kim kéo tay cô theo anh hai chiếc bóng đổ dài xuống đường dưới ánh đèn rực rỡ của những cây thông được trang trí lộng lẫy. Cô nhìn sau lưng bóng dáng cao gầy với gương mặt thanh tuấn đi cùng mình cũng hãnh diện đấy chứ.Biết bao nhiêu nhỏ mê zai đang nhìn cô với ánh mắt đầy ghen tị.Kim Anh tủm tỉm cười, cô cuí đầu che miệng vào chiếc khăn quàng mỏng để khỏi ai nhìn thấy mình cười một mình. Kim Anh nhìn tay mình nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của Trịnh Kim mà lòng thấy vui vui nhưng cũng hơi ngại tí.

Vừa trở lại chợ đêm Kim Anh đã xớn xác dựt tay mình ra khỏi tay Trịnh Kim chạy linh tinh đi xem hết gian hàng này đến gian hàng nọ làm Trịnh Kim phải theo cô đến chóng mặt.

- Cậu thấy thế nào – Kim Anh chớp chớp mắt nhìn Trịnh Kim – cặp da này đẹp chứ.

- Ừ. - Trịnh Kim liếc qua chiếc cặp da màu be rồi thờ ơ đáp.

- Du đẹp trai – Kim Anh với cặp mắt sáng long lanh, kéo dài giọng gọi tên Trịnh Kim làm cậu dởn cả da gà.

Biết chuyện chẳng lành sắp đến với mình, Trịnh Kim nhíu mày, quay xang nhìn cô:

- Chuyện gì nữa.

Kim Ah bỏ mặc câu hỏi của Trịnh Kim, cô quay xang hỏi người bán hàng:

- Chị, cái cặp này bao nhiêu vậy ạ?

- 320k em ạ.

Trịnh Kim tròn mắt bật thốt:

- Rẻ vậy.

Cô bán hàng liền tươi cười hớn hở nhìn cậu,miệng cứ nhe ra:

- Em đẹp trai này nói đúng đấy. Ở đây hàng chị là bán giá hữu nghị nhất đấy. Đẹp trai mà còn có mắt ghê ấy..

Kim Anh tự dưng quay xang lườm Trịnh Kim. “Sao có loại người ngu như vậy nhỉ “. Cô trề môi, bỏ chiếc cặp xuống nói vơí nguời chủ hàng:

- Đắt thế. 250k thôi.

- Sao mà được em. Rẻ quá.Lên chút cho chị đi - Người bán hàng cười cười nói.

- 250k không được thì thôi.Em là sinh viên mà chị làm gì có tiền.

Kim Anh toan kéo tay Trịnh Kim đi thì người bán hàng đã vội í ới gọi lại, giọng xởi lởi nói:

- Thôi mở hàng cho em đấy nhớ. Sinh viên nên chị bán rẻ cho đấy.

- Thế chứ - Kim Ah cười hớn hở đáp lại.

Thế Du bất ngờ nhìn người bán hàng. Kim Anh trả thụt xuống gần nửa thế mà cũng bán. Bảo cậu mở miệng ra trả giá thì trả tiền luôn cho nó lành.

Kim Anh huých tay Thế Du hất mặt về phiá chủ hàng. Trịnh Kim không hiểu cậu cứ đần ra nh ìn cô ra hiệu lệnh. Nhìn mặt Trịnh Kim nghệt ra Kim Anh cũng buồn cười,cô bèn nói toẹt ra:

- Chồng phải thanh toán cho vợ chứ cứ đứng đơ người ra thế.

Đã hiểu. Trịnh Kim à ra rồi lấy ví ra thanh toán cho cô. Kim Anh cười tít mắt với cậu:

- Cậu tốt thật…Hehe

Thế Du lắc đầu đi theo cô.Kim Anh lại chạy xang gian hàng bán đồ lưu niệm,cô chọn hết cái này đến cái khác. Bỗng mắt Kim Anh sáng lên khi nhìn thấy một chiếc móc khoá rất đẹp có hình cánh thiên thần, cô đưa tay định cầm lấy nó thì cùng lúc đó có một người khác đã cầm lên trước, Kim Anh ớ người,cô chỉ tay vào chiếc móc khoá ấy rồi nói với người cầm nó:

- Anh gì ơi, nhường cho em được không ạ.

Ngươì thanh niên cười aí ngại nói:

- Cái này tôi định tặng cho người yêu rồi.Cô thông cảm nhé.

Kim Anh gật gù thông cảm. Đành chịu thôi chứ sao giờ. Kim Anh liếc nhìn chiếc móc khoá xinh xắn ấy thêm lần nữa vơí vẻ tiếc nuối. Cô chẹp miệng quay đi cố tìm trong đống móc khoá xem còn lẫn chiếc thứ hai nào không nhưng làm gì còn.

Người thanh niên trả tiền xong quay người đi. Trịnh Kim thấy Kim Anh vẫn mải chăm chú nhìn đồ, anh liền đi theo người thanh niên.

Chỉ vài bước Trịnh đã đuổi kịp người thanh niên (chân dài). Cậu kéo vai người thanh niên lại, anh ta quay lại nhìn Trịnh Kim. Cậu ho khan vài tiếng không biết mở lời như nào.Trịnh kim chỉ tay vào chiếc móc khoá trên tay người thanh niên, nghiêng nghiêng đầu nhìn nó, đặt vấn đề:

- Ờ…ừ hừm..Anh có thể nhường cho em vật trên tay anh không.

Anh thanh niên phì cười nhìn lại chiếc móc khoá:

- Thứ này hấp dẫn quá nhỉ, ai cũng muốn có nó vậy, Nhưng tiếc thật tôi có việc với nó rồi.

- 500.

- Cậu nói gì - người thanh niên trố mắt miệng cứng lại.

- Em sẽ trả anh 500 với thứ đó.

Người thanh niên nhìn lại kĩ vật trên tay mình, nó có gì đáng giá đâu cơ chứ.Mua 50k bán được 500k.Lãi. Quá lãi. Đây là phi vụ có lợi có gì đâu mà không làm.

Anh ta nhìn Thế Du dò hỏi lại:

- Cậu nói thật chứ.

Thay câu trả lời Trịnh Kim móc bóp lấy ra tờ 500k đưa cho người thanh niên.Mắt anh ta sáng như sao băng nhìn tờ 500k không chớp mắt. Người thanh niên lập tức giao “hàng” ngay cho Thế Du để nhận tờ 500k về tay mình, miệng cười không ngớt:

- Có phải cô gái lúc nãy thích vật này là người yêu cậu không. Chắc cậu muốn lấy lòng bạn bạn gái nên mơí tìm mọi cách mua thứ này chứ gì…hoho…Hiểu, hiểu rồi.

Thế Du không nói gì, anh chỉ nhếch môi cười vẻ “miả mai” nhìn người thanh niên rồi quay mặt đi làm anh ta đờ người một lúc vì bị Thế Du làm cho mình biến thành thằng điên độc thoại, cười một mình.

Quay lại chỗ cũ nhanh chóng, Thế Du an tâm vì Kim Anh vẫn còn đứng đấy, cô đang mải mê chọn đồ.

Thế Du chờ lâu quá,anh cũng đang buồn ngủ nên dục:

- Xong chưa.

- Đây. Xong rồi.

Kim Anh vừa nói vừa đưa đống đồ lên cho chủ gian hàng tính tiền đương nhiên là đã có giảm giá. Thế Du đưa ví của mình cho Kim Anh:

- Trả tiền đi rồi về. Tôi mệt quá.

Kim Anh trố mắt nhìn cậu đưa ví cho mình, cô cười:

- Không ngờ cậu biết tự giác vậy.

- Nhanh đi, tôi còn về ngủ.

Kim Anh lắc đầu đẩy tay cầm ví của Trịnh Kim về, cô nói:

- Không cần, tôi tự trả được.Cái này mua qùa cho người khác nên phải tự trả tiền mới có ý nghĩa chứ.

- Ờ. - Thế Du thờ ơ đáp.

Kim Anh sách một số thứ trên tay tung tăng nói:

- Về thôi.

Thế Du đút hai tay vào túi áo. Anh sờ thấy chiếc móc khoá đang nằm trong túi mình. Định tặng lại nó cho Kim Anh nhưng vì ngại không biết mở lời như nào nên đành cho nó nằm im trong này vậy tìm cơ hội sau.

Hai người đi đến chỗ lấy xe.

Tin..tin..

Kim Anh có tin nhắn. Cô đang đứng với Thế Du chờ người đưa xe ra thì nhận được tin nhắn. Kim Anh mở máy đọc

“ Giáng Sinh vui vẻ nhé ~

Lập Hàn”

Kim Anh trố mắt nhìn tin nhắn “Sao Lập Hàn lại có số mình nhỉ”. Cô không hề biết trên đường lúc đi từ căn biệt thự về mình đã ngủ quên và rơi điện thoại xuống đất trúng chân Lập Hàn vì cậu ngồi ngay sau cô. Lập Hàn đã nhặt lên và nháy vào máy mình số của cô.

Kim Anh cười khẽ. Cô nhanh tay nhắn tin lại chúc anh giáng sinh vui vẻ. Cử chỉ vừa tủm tỉm vừa nhắn tin của Kim Ah không lọt qua mắt Thế Du, cậu nhíu mày tò mò:

- Ai vậy.

- À Lập Hàn nhắn tin chúc giáng sinh ấy mà.- Kim Anh thật thà đáp.

Thế Du cau mày. Anh im lặng không nói gì nữa trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc hai người đã thân đến nỗi trao đổi số điện thoại rồi cô à. Thế Du tự dưng thấy khó chịu.Suốt quãng đường về cậu không nói câu nào nữa.

- Này. Chờ đã.

Thế Du định nằm xuống đi ngủ.Kim Anh đã chặn lại. Cô lục trong túi đồ vừa sắm ban nãy ra một chiếc móc khóa hình vương niệm được đúc rất khéo léo dơ ra trước mặt Thế Du, nhoẻn miệng cười:

- Giáng sinh vui vẻ.

Thế Du ngỡ ngàng.Anh tròn mắt - điệu bộ ngây thơ nhất từ trước đến giờ mà cậu từng tỏ ra- miệng hơi há ra không biết nói gì. Kim Anh đưa chiếc móc khoá vào tay anh:

- Nó không mắc tiền nhưng mà dù gì cũng là quà của tôi nên cậu phải giữ gìn cẩn thận tý đấy nhé.- Kim Anh vừa nói vừa cười – Thôi cậu ngủ được rồi.

Kim Anh cất đống quà để tặng mọi ngưòi vào tủ. Cô đứng dậy xang phòng bên để thay đồ. Thế Du chờ cô ra khỏi phòng, Cậu nắm chắc chiếc khoá Kim Anh tặng mình rồi mỉm cười, đứng dậy lấy khoá xetrên bàn mình móc ngay vào chiếc móc khoá Kim Anh tặng rồi đi lại móc treo quần áo lấy trong túi chiếc áo khoác da mỏng của cậu ra chiếc móc khoá mà mình đã hào phóng bỏ ra 500k đểchuộc nó. Anh đặt nó trong túi áo Kim Anh đang treo cạnh áo mình rồi lại sàn nằm ngủ. Khoé môi anh khẽ cong lên như đang cười.



Renggggg…

Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên làm Kim Anh giật mình cựangười. Cô đưa tay khuà khoạng lên trên bàn với lấy thứ đã làm dán đoạn giấc mộng vàng của mình. Kim Anh he hé nhìn đồng hồ điểm 7h sáng.Cô vò đầu bức tóc ném chiếc đồng hồ xang một bên để ngủ tiếp.

Bộp…

ÁI…

Kim Anh nghe thấy tiếng la liền trở mình .”Thôi chết”, cô bật người dậy nhìn lại chiếc đồng hồ,nó không phải ở trên giường mà là dướí sàn. Ý thức được hành động mình vừa làm đã ném trúng đầu Thế Du . Kim Anh cắn môi chạy luôn ra khỏi phòng để khỏi bị phát hiện.

Thế Du nhăn mặt khi có vật gì đó rơi trúng đầu mình.Anh bật người dậy mặt nhăn mày nhúm ôm trán nhìn thấy chiếc đồng hồ bào thức nằm chỏng gọng dưới sàn rồi lại đảo mắt lên nhìn hung thủ đã gây ra vụ ám sát này. Nhưng không thấy ai trên giường.Kim Anh đã nhanh chân tẩu thoát ra ngoài. Cô đứng trong toilet nghe ngóng xem có biến động gì không.

Thế Du bị mất giấc ngủ lại còn mang thương tích trên người anh xoa xoa trán chỗ bị sưng lên như qủa sấu nghĩ chỉ có Kim Anh là người gây ra chứ không ai hết bởi ở đây chỉ có hai người.

Thế Du hầm hầm đứng dậy ra khỏi phòng, anh quát:

- Tôi cho cậu 3 giây để bước ra đây.

Kim Anh giật thót mình “Thôi xong rồi “, cô áp sát tai vào cửa WC để nghe tiếp.

- 1

Kim Anh bặm môi mặt nhăn nhúm như táo tàu nghĩ đến viễn cảnh:

“ grừ…cậu dám ném đồng hồ vào gương mặt khả ái của tôi.Tôi - gϊếŧ cậu- Trịnh Kim gầm gừ sách cổ lên quát cô.và rồi anh đấm đá Kim Anh túi bụi.

Ba.bảo trọng.- Kim Anh máu mũi xịt ra tứ tung kịp nói được ba từ và ra đi vĩnh viễn.

Khừa khừa…hahaha..cho cậu chết - Trịnh Kim cười vang gầm trời”

Không phải thế chứ. Kim Anh toát mồ hôi hột. Cô nghe giọng Thế Du như sắp gϊếŧ người đến nơi vậy.Kim Anh lạnh cả sống lưng chân tay cũng toát hết cả mồ hôi.

- 2

“Chết cũng không ra” Kim Anh thầm nhủ. Cô khoá trái WC lại không để Thế Du lọt vào.

Thế Du đếm đến ba mà Kim Anh vẫn chưa lòi mặt ra, cậu bực mình đi lại phòng đồ không thấy Kim Anh đâu. THế Du nhìn qua phiá WC chắc chắn cô sẽ ở đó. Thế Du đứng trước cửa WC nói vọng vào:

- Cậu có ra đây không thì bảo.

- Làm,làm gì.- Kim Anh nuốt nước bọt nói.

Thế Du cố kìm giọng nhẹ xuống nói:

- Cậu không định đi học à?

“Chết.Hôm nay là thứ 2”.Kim Anh thở phào khi cậu hỏi vậy như thế có nghĩa chuyện vưà rồi là do cô làm cậu không để ý đâu, yên tâm đôi chút vì lập luận mình vừa đưa ra, cô vờ nói:

- Chờ tý tôi làm vệ sinh đã.

- Nhanh lên.

Thế Du vào phòng vệ sinh đối diện làm vệ sinh xong. Anh ra ngoài thì thấy Kim Anh đang đứng quàng khăn. Thế Du nói từ sau lưng:

- Sáng nay cậu đã làm gì tôi.

Kim Anh giật bắn người quay lại sau người thụt lùi lại vài bước, nuốt khan, cười cười nói:

- Ờ thì… tôi chẳng may làm rơi cái đồng hồ báo thức. Ai ngờ nólại trúng đầu cậu…Ực…-Kim Anh vừa nuốt nước bọt vừa nhìn sắc thái của Thế Du mà nói.

- Vô ý vô tứ.- Thế Du lườm cô rồi ra bậc thềm xỏ giày vào đi ra ngoài.

Kim Anh thở phù ra ”Làm mình hết hồn..” Cô chợt nhớ ra đang muộn học liền chạy theo Thế Du xuống dưới bãi.

Hai người cùng đi với nhau vào trường với ánh mắt nhìn lạ lẫm lẫn ghen tức củá một số thành phần nhất là Hữu Thiện cô đang đứng trong căn tin bỗng nhìn thấy họ, ánh mắt tối sầm lại “Sao họ lại đi chung” cô nghiêng đầu qua nghiêng đầu lại nhìn họ nhíu mày liên tục suy nghĩ.