Chỉ cần khách muốn, chỉ cần khác hài lòng, các cô chính là những món hàng rẻ mạt.
Hít một hơi thật sâu, cô bước ra ngoài, đôi giày cao gót đôi khiến chân cô cực kỳ không thoải mái, thậm chí còn trở nên đau đớn.
Cô dừng lại, lặng lẽ giơ lên chân, trên chân là một đôi giày gắn đá lấp lánh gót nhọn, mặt trước của giày gần như trong suốt, có thể thấ được mười ngón chân nhỏ nhắn mềm mại của cô, chỉ có điều người mang giày thủy tinh chưa chắc đều là công chúa.
Cũng có thể là cô sẽ cùng mấy người con gái ăn mặc mát mẻ ngồi trên dãy ghế, nơi mà bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa của đám đàn ông.
Một người đàn ông mập mạp ôm eo cô, bàn tay ông ta giống như vi khuẩn vậy, thật khiến cho cô có cảm giác buồn nôn.
- Nào uống rượu đi, cô thật là xinh đẹp a, mới tới phải không, làn da này thật nõn nà, là người mới phải không? - Người đàn ông nói lớn, làm cho Hạ Nhược Tâm chỉ biết cau mày khổ sở chịu đựng, trong khi những cô gái khác đều cười vui vẻ, không biết là thật hay giả, nụ cười trên mặt từng người, cả những điệu bộ tán tỉnh lả lướt trước mặt người đàn ông.
Các cô có đáng tiền hay không, thì người đàn ông ấy sẽ quyết định.
- Cười cho bố mày một cái đi nào, đừng trưng ra khuôn mặt khó chịu như vậy, bố mày bỏ ra tiền đến đây tìm vui vẻ chứ không phải để thăm nom cô đâu mà khó chịu như vậy. - Người đàn ông nắm lấy cằm Hạ Nhược Tâm, hắn muốn cô cười cho hắn, chứ không phải khóc.
Hạ nhược tâm rất muốn hất bàn tay dơ bẩn của ông ta trên chân cô, thậm chí còn luồn vào bên trong váy của cô, nhưng cuối cùng cô chỉ biết nắm chặt bàn ta chịu đựng, cô cười cho có lệ, nụ cười không đẹp, nhưng dù sao vẫn là đã cười, Thẩm Vi nói, đây là đạo đức nghề nghiệp, nếu như đã làm nghề này thì đừng suy nghĩ cho bản thân.
Cô cười đau khổ.
Tốt, rất tốt!
Người đàn ông đưa bàn tay mấp mạp vuốt lấy khuôn mặt của cô,trẻ, rất trẻ, so với người bà vợ già ở nhà ông ta thì tốt hơn rất nhiều.
Hạ Nhược Tâm vẫn cười cười, ánh mắt trống rỗng nhìn bọn họ, nhưng mà trong lòng lại đang nghĩ đến Tiểu Vũ Điểm đang ở trong bệnh viện.
Chỉ cần nhịn một chút là được rồi.
Chỉ cần nhịn một chút đã trôi qua rồi.
Cô hiện tại không còn thanh cao nữa rồi, nếu thanh cao thì sẽ không kiếm được tiền, càng không có khả năng cứu con gái.
Nhưng người khác nói với cô, khách muốn làm gì thì làm cái đó, bởi vì, các cô chính là hàng hóa, khách cho tiền, muốn kiểm tra hàng thế nào cũng được, vì vậy, cô coi như bản thân hàng hoá, coi mình không còn là người nữa.
Chỉ là, không biết vì sao cô rất muốn khóc, thậm chí, nước mắt cũng đã bắt đầu ứa ra quanh hốc mắt rồi.
Cô nhìn thế giới không thuộc về cô, xa hoa lãng phí, du͙© vọиɠ, buồn nôn.
Bàn ta người đàn ông kia không ngừng sờ soạng eo cô, đùi cô, còn trên ngực cô nữa.
Đùng một tiếng, hạ nhược tâm không biết tại sao mình lại có thể đưa ta lên đánh vào mặt người đàn ông kia, một tiếng "chát" vang vọng phát ra, hiển nhiên đã làm cho tất cả mọi người bên trong sững sờ.
Người đàn ông đưa ta sờ lên mặt mình, bây giờ còn chưa thể tin được chuyện gì đang xảy ra, hắn bị đánh, mà còn bị một cô tiếp rượu đánh cho.
Hạ nhược tâm ngây người nắm chặt ngón tay của mình, khuôn mặt cô trắng bệch ra, cô không cố ý, cô cũng không biết mình tại sao có thể làm như vậy, rõ ràng cô đã suy nghĩ kỹ, rõ ràng là cô đã được gợi ý trước là như vậy, cũng rõ ràng là cô đã cam chịu số phận rồi kia mà.
- Đồ vứt đi, đã ở chỗ này cô vẫn coi mình như trong trắng cương trực lắm hay sao, cô chỉ là một con gà mà thôi, còn giả bộ thanh cao với bố mày à?