Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 395: Phải chăng ngài nhận lầm người

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn Bánh Trôi lười biếng cụp mi trên mặt đất, Thương Sùng nhướng mày trêu chọc: “Nếu chủ nhân ngươi cho người làm xằng bậy vậy, hắn cũng đừng trách ta tự mình động thủ.”

Bánh Trôi rất muốn vờ như không nghe thấy gì, nó nỉ non ra vẻ mình mới là người vô tội nhất.

Chẳng hiểu sao lại bị phong ấn năng lực, cũng chẳng hiểu mô tê gì bị chủ nhân sai tới nhân gian. Càng chẳng hiểu sao lại phải ở cùng một nữ chủ nhân vô năng như vậy, hiện tại còn chẳng hiểu sao lại phải ngày ngày đối mặt với một gã đàn ông khủng bố đến như vầy.

Thập phần sám hối liếc mắt nhìn Hoa Lệ, quả nhiên nơi này dịu dàng nhất cũng chỉ có con mèo cái này thôi.

Cảm giác được ánh mắt không còn chiếu lên mình, Bánh Trôi dụi đầu, chậm rãi chui vào gầm sô pha trốn.

Nó rất muốn cứ như vậy quay đầu chạy trốn, nhưng vì cuộc đời sủng vật vô lo, Bánh Trôi đành nhịn.

Thương Sùng đương nhiên hiểu được nội tâm Bánh Trôi lúc này, hắn vắt chéo chân, mặt cũng không còn lạnh lẽo như trước.

Đột nhiên có một mùi hương quen thuộc thổi qua, Hoa Lệ kích động lập tức nhào tới.

“Cẩm Mặc, rốt cuộc anh về rồi! Mấy ngày nay em đều luôn lo lắng cho anh!”

Xuất hiện ở phòng khách, Cẩm Mặc hơi hơi giương khóe môi, sau đó vỗ vỗ sau lưng Hoa Lệ, bước về phía trước một bước, nhìn về phía Thương Sùng. “Chủ nhân.”

Thấy hắn bình an không có việc gì, Thương Sùng trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhịn không được cong môi, hắn đánh giá Cẩm Mặc, mở miệng nói: “Việc ta giao cho ngươi, làm thế nào?”

Cẩm Mặc câu môi cười, giơ tay từ trong túi lấy ra một tinh phách không ngừng giãy giụa.

Tinh phách này bất đồng với oan quỷ hồn phách bình thường, quỷ khí dày đặc còn có lực độ hắn giãy giụa… Nói như vậy Cẩm Mặc bắt sống hắn hẳn là cũng phí không ít công phu.

Dùng ánh mắt ý bảo Cẩm Mặc thả hắn ra, Thương Sùng ngước mắt, dùng sát khí ở trong phòng thiết hạ một đạo kết giới.

Một người nam nhân mặc tây trang màu đen chậm rãi xuất hiện ở phòng khách, nếu không phải hắn trên người bị phá mấy lỗ, không ngừng dùng quỷ khí đền bù thì

Hoa Lệ ngồi ở một bên, thật đúng là sẽ cho rằng hắn chỉ là một linh hồn bình thường mà thôi.

“Trần Đông phải không?” Thương Sùng rất là châm chọc mà mở miệng hỏi.

Hiện tại Trần Đông rất là chật vật, hắn cảnh giác nhìn nam nhân trước mắt, ấn đường nhăn có thể kẹp chết một con ruồi. “Ngươi là ai, vì cái gì muốn bắt ta đến nơi đây?!”

“Ta là ai, ngươi không cần biết.” Thương Sùng giật giật ngón tay, lạnh lẽo như một con dã thú tùy ý ăn thịt người. “Dám động tâm tư trên người không nên động, ngươi cho là ngươi chỉ là một quỷ sai nho nhỏ mà dám một tay che trời sao?”

“Ta không rõ ngươi đang nói cái gì! Các ngươi nếu biết thân phận ta, vậy còn không nhanh thả ta ra!”

“Thả ngươi đi… ta xem ra là không có khả năng. Có gì cần nói thì mau nói, cũng đừng lưu cái gì tiếc nuối.”

Từ khi bị bắt tới giờ, Trần Đông trừ cảm giác tức giận thì chỉ còn cảm giác không thể hiểu được.

Gã không biết mình đắc tội ‘đại thần’ phương nào mà sai sử một con mèo yêu tu vi gần ngàn năm tới đánh cho mình một trận, hiện tại… còn muốn mạng gã!

Gã không nhìn ra được người đàn ông trước mặt nông sâu như nào, nhưng có thể cảm giác được hắn chính là chủ nhân của mèo yêu.

Đôi mắt xanh lục có chút run rẩy, Trần Đông thu hồi dáng vẻ ương ngạnh, ra vẻ đáng thương cau mày,

“Trần Đông tôi chỉ là một quỷ sai nho nhỏ ở địa phủ, đại nhân… ngài có phải nhận lầm người không?”