Kế sách của chính thất
Đến gần cuối buổi chiều, khi giải quyết xong người tới xin tư vấn cuối cùng, mọi người ai nấy đều hào hứng thu gom mấy tấm poster và biểu ngữ tuyên truyền trước cửa khu cộng đồng, cả nhóm người tíu tít thảo luận về những vấn đề tư vấn pháp luật gặp phải hôm nay, cảm khái về sự khác biệt và khó khăn giữa những kiến thức pháp luật trên sách vở khi vận dụng vào từng trường hợp. Dưới ánh nắng chiều tà cả đám cùng nhau đi ra trạm xe bus.
Vì Lục Tuân đang thảo luận cách xử lý một trường hợp tư vấn pháp lý với anh bạn nên đi lùi hẳn phía sau, Tiền Duy cùng nhóm nữ sinh đi trước tới trạm xe buýt.
Mấy bạn nữ còn đang vụиɠ ŧяộʍ quan sát Tiền Duy, cũng chẳng biết qua bao lâu, rốt cục có vài to gan lấy hết dũng khí hỏi cô: “Tiền Duy, cậu đang hẹn hò với Lục Tuân à?”
“Ừm.”
Lời mở đầu này cứ như công tắc bật chế độ hóng của đám nữ sinh, có mấy cô nàng nói với giọng đầy hâm mộ: “Là cậu theo đuổi Lục Tuân à? Thật ra con bạn thân tôi bên khoa kinh tế cũng từng theo đuổi cậy ấy, còn viết thư tình cho Lục Tuân nguyên một năm, đáng tiếc cậu ta từ chối…”
“Là tôi theo đuổi cô ấy.”
Ngay khi mọi người đang ríu rít nói chuyện linh tinh, một giọng nói trầm quen thuộc vang lên sau lưng Tiền Duy, nhìn theo âm thanh vừa vang lên, một bàn tay vươn tới quàng qua vai Tiền Duy thân mật mà tự nhiên.
Bình thường Lục Tuân không thích tiếp xúc với con gái, đây là lần đầu tiên các cô được tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần như thế, có người còn không kìm nổi sự kinh ngạc trên mặt: “Oa! Bất ngờ thế!”
“Vậy cậu theo đuổi Tiền Duy bao lâu ?!”
“Lâu lắm, vì cô ấy ngốc quá.”
Tiền Duy hơi bất ngờ ngẩng đầu nhìn Lục Tuân, anh vẫn là anh như mọi ngày, vẫn là cái giọng lạnh lùng cao ngạo ấy, nhưng lúc này lại rất kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi bát quái của các nữ sinh.
“Hai người vừa quen nhau sao?”
“Cũng quen nhau được một thời gian rồi.”
“Hai người giữ bí mật giỏi thế! Chúng tôi hoàn toàn không nhận ra luôn!”
Mấy nữ sinh còn lại mồm năm miệng mười hỏi liên tục, Lục Tuân đột nhiên tốt tính trả lời từng câu một, đến khi xe bus tới, mọi người mới chịu buông tha cho anh.
Giờ này đang là giờ cao điểm tan làm, xe bus cứ như hộp thịt cá mòi đông lạnh, rất nhanh mọi người đã bị lạc nhau trong đám hành khách xô đẩy, trong biển người chen chúc, Lục Tuân vẫn nắm thật chặt tay Tiền Duy, anh dùng chính cơ thể to cao của mình để tạo thành một khoảng không cho cô ngăn không để những người khác xô đẩy cô.
“Sao hôm nay anh lại dễ tính thế?” Tiền Duy lầm bầm, “Có hỏi có đáp. Anh có biết anh như thế thì tụi con gái sẽ càng thích anh không hả, em sẽ cảm thấy nguy hiểm đấy?”
“Còn không phải vì em à.” Lục Tuân khẽ xoa đầu cô.
“Hả?”
“Vì muốn tạo mối quan hệ tốt cho em còn gì.” Lục Tuân trợn mắt nhìn cô, “Con gái các em chẳng phải hay chơi theo nhóm lắm à ? Em còn nhớ anh Trần Huân học trước chúng ta mấy khóa của khoa luật không? Hồi đó anh ấy được rất nhiều cô gái theo đuổi, sau này đã hẹn hò với một học muội khóa dưới, kết quả là cô gái kia bị những nữ sinh khác công kích cô lập, cuối cùng áp lực quá nên thôi học, sau đó cũng chia tay với Trần Huân.” Anh nhìn Tiền Duy mà nói, “Anh chỉ sợ em bị cô lập.”
Trong lòng Tiền Duy vui vẻ: “Vậy ý của anh là, em đang chiếm đoạt người yêu của nữ sinh trường mình nên thành bia ngắm của mọi người à? Không ngờ anh lại tự tin vào bản thân mình thế đấy.”
Lục Tuân lườm Tiền Duy, nhưng giọng lại rất dịu dàng: “Muốn dành những gì tốt nhất cho em, cũng muốn tất cả mọi người có thể đối xử tốt với em như anh vậy.”
Tiền Duy không nhịn được khẽ mỉm cười, đồ ngốc này, anh chẳng biết gì cả, anh đã cho em thứ tốt nhất rồi, đó là một tình yêu tuyệt vời.
Đang là giờ cao điểm tan tầm nên tình tình tắc nghẽn rất nghiêm trọng, xe bus đã tới điểm dừng, Tiền Duy còn chưa kịp nói gì, xe đã phanh gấp, khiến cô không đứng vững được mà va vào người Lục Tuân, mặc dù anh đã tạo một khoảng không cho Tiền Duy để ngăn không bị những người khác xô đẩy, nhưng xung quanh và bên trên không gian nhỏ này cũng không có tay vịn và tay cầm, Tiền Duy cố gắng lắm mới có thể không ngã trái ngã phải theo quán tính khi xe dừng đột ngột.
Cô vô ý thức muốn thoát khỏi l*иg ngực của Lục Tuân, nhưng lại có một bàn tay đặt trên đầu cô, ép cô vào lòng anh lần nữa.
“Nếu không có chỗ vịn thì cứ ôm lấy anh.”
Có vẻ như để chứng minh lời nói của Lục Tuân, khi anh vừa dứt lời, xe bus lại phanh nhanh một cái nữa, thế là trong khi xe bus lắc lư vừa đi vừa nghỉ, thì Tiền Duy liền ngả đầu chôn trong ngực Lục Tuân, tiếng tim anh đập vang lên ngay bên tai cô, hơi thở của anh quanh quẩn bên cổ cô, tay anh đang vòng qua hông cô, xung quanh khá ồn ào, có tiếng người nói chuyện điện thoại, có tiếng người trò chuyện vui đùa, có tiếng chuông điện thoại di động, cùng với tiếng nhắc khi đến điểm dừng tiếp theo của xe bus, mọi thứ đều trở nên ồn ào và lộn xộn, xe bus chật kín người nên bầu không khí cũng oi bức khó chịu, nhưng lúc này Tiền Duy đang nép mình trong lòng Lục Tuân, chỉ cảm thấy rất an tâm và ấm áp.
Chen chúc trên xe bus cũng không phải trải nghiệm gì vui sướиɠ cho lắm, nhưng Tiền Duy lại cảm thấy, nếu cứ đi tiếp thế này, chỉ cần có anh bên cạnh thì mọi thứ khó chịu xung quanh cũng có thể tạm chấp nhận được.
***
Sau khi mất gấp đôi thời gian so với ngày bình thường thì xe bus rốt cuộc cũng tới trạm dừng trước cửa đại học A, cả nhóm người nối đuôi nhau xuống xe, nơi này là điểm tập hợp phân nhóm cho sinh viên đại học A tới từng khu tư vấn trong thành phố, cho nên người tập trung ở đây khá đông, lúc này khi Lục Tuân vừa xuất hiện, đã lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý của các nữ sinh, mà đối với những ánh nhìn dò xét đó, Lục Tuân luôn duy trì biểu lộ lạnh lùng nhất quán, mắt nhìn thẳng đi xuyên qua đám người, Tiền Duy vẫn đang nằm trong lòng anh, được anh dịu dàng ôm với tư thế công chúa. Rõ ràng chân cô cũng không tới mức chẳng đi được, nhưng Lục Tuân lại không chịu bỏ tay mà bế cô lên ngay.
Vừa rồi Lục Tuân chỉ công khai quan hệ của hai người trước mặt mấy bạn học cùng khoa luật, mà lúc này đang ở điểm dừng trước cổng, dưới ánh nhìn của mười mấy cặp mắt, Tiền Duy mới biết màn vừa rồi ở khu cộng cộng chỉ là cuộc diễn tập bình thường thôi, bây giờ mới thật sự là cuộc chiến.
Cũng đúng lúc này, rốt cục cô mới biết, trong trường tên nhóc Lục Tuân này được bao nhiêu nữ sinh hâm mộ, cô có cảm giác mình đang hứng vô số ánh mắt sắc như dao và tò mò đến từ bốn phương tám hướng.
Đến cửa trường, Lục Tuân mới chịu thả Tiền Duy xuống, sau đó anh không thèm để ý tới ai ôm lấy Tiền Duy: “Em ở đây chờ anh một lát nhé, anh tới phòng văn thư lấy đồ chuyển phát nhanh.” Anh nói xong, rồi hôn một cái lên trán Tiền Duy trước mặt biết bao sinh viên đi ngang, cũng chặt đứt suy nghĩ ” có lẽ cô ấy là em gái của Lục Tuân ” của đám nữ sinh xung quanh.
Không ít nam sinh cảm thấy xấu hổ khi thân mật với bạn gái trước mặt mọi người, nhưng Lục Tuân thì không, anh luôn thản nhiên thoải mái tuyên bố với cả thế giới, nó cũng như tướng mạo của anh vậy, mặt mũi tuấn tú nhưng khí chất lại vô cùng mạnh mẽ.
Lục Tuân không sợ, thì cô còn sợ gì?
Tiền Duy dựng thẳng sống lưng, ngẩng đầu, nhìn lại những ánh mắt đang dò xét nhìn mình.
“Tiền Duy.”
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Tiền Duy quay đầu, chợt thấy Lý Sùng Văn đang đứng sau lưng cô cách đó không xa.
Từ khi cô và Lục Tuân trở về khu cộng đồng, Lý Sùng Văn cũng khá im lặng, nhưng lúc đó tất cả mọi người đều vội vàng xử lý các trường hợp tư vấn, Tiền Duy cũng không để trong lòng, lúc này khi buổi tư vấn pháp luật đã kết thúc, khi mặt đối mặt với Lý Sùng Văn, Tiền Duy mới nhận ra tâm trạng anh đang xuống dốc.
Anh đi về phía cô, giọng nói vẫn dịu dàng như thế: “Vừa rồi bận quá nên chưa kịp hỏi, chân cậu bị thương sao rồi?”
“Vết thương nhỏ thôi, khử trùng băng bó là xong.”
Lý Sùng Văn cúi đầu, sau đó mới khẽ cười với Tiền Duy: “Không sao thì tốt rồi, sau này những việc đó đã có Lục Tuân lo rồi, nếu là cậu ấy, nghĩ lại thì cũng rất tốt.”
Lý Sùng Văn dừng một chút: “Cũng chẳng biết, sau này những buổi ôn tập hình pháp của chúng ta còn tiếp tục không ?.”
“Tiếp tục chứ.” Giọng Lục Tuân vang lên từ sau lưng Tiền Duy, “Tiền Duy nói cậu dạy hình pháp rất kiên nhẫn với cô ấy, hơn nữa nội dung bài học sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, mặc dù thành tích thi của tôi thỉnh thoảng cũng cao hơn cậu mấy điểm, nhưng không phải cứ thi tốt thì dạy được, trước giờ cậu chăm sóc Tiền Duy nhiều rồi, cũng giúp đỡ cô ấy nhiều, cô ấy cũng hay nhắc tới cậu về tôi và cũng nói là phải cám ơn cậu, đối với cô ấy mà nói cậu vừa là thầy vừa là bạn. Mà hai người đã học chung hình pháp lâu rồi, nếu cậu có thời gian thì cứ tiếp tục dạy đi.” Giọng Lục Tuân rất thản nhiên, không còn kiểu giương cung bạt kiếm như trước đó với Lý Sùng Văn nữa, lúc này trên mặt anh là nụ cười nhạt, “Tuy nhiên mấy bài hình pháp gần đây tôi cũng không hiểu rõ lắm về vài điều, không biết cậu có ngại tôi tham gia học cùng hai người không?”
Lý Sùng Văn ngẩn người, anh nhìn thoáng qua Lục Tuân, sau đó cũng nở nụ cười mỉm: “Có sinh viên giỏi như cậu gia nhập thì chúng tôi cầu còn không được nữa là, vừa khéo một vụ án ở lớp hình pháp hôm trước tôi cũng không rõ về nguyên nhân phán quyết lắm, tôi có thể thảo luận với cậu.”
“Tóm lại bạn của Tiền Duy cũng là bạn của tôi, sau này nếu có gì cần giúp đỡ cứ nói với tôi là được rồi, đừng khách sáo, mọi người dù sao cũng đều là bạn cùng khoa mà.”
Tiền Duy cứ thế nhìn Lục Tuân và Lý Sùng Văn nói chuyện qua lại, không khí thân mật hài hòa kết thúc buổi nói chuyện phiếm, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy Lục Tuân đoàn kết với bạn học như thế…
Sau khi Lý Sùng Văn rời đi, Tiền Duy mới ngẩng đầu lên nhìn anh, cô vui vẻ nói: “Cuối cùng anh cũng không coi Lý Sùng Văn là tình địch của mình nữa rồi, xem đi hai người cứ như bây giờ thì em vui lắm.”
“Ai nói cậu ta không phải tình địch của anh?”
“Ơ? Vậy sao anh vẫn cho em và cậu ấy học chung?”
“Cái đó gọi là đoàn kết mọi lực lượng có thể đoàn kết được.” Lục Tuân hừ lạnh một tiếng, “Cũng vì là kẻ địch hư cấu, tình địch tiềm ẩn, nên mới phải đoàn kết như thế, làm bạn bè với Lý Sùng Văn, đến lúc đó anh xem cậu ta có dám cướp bạn gái của bạn mình không.”
“…”
“Giờ anh là chính cung rồi, thỉnh thoảng cũng cần thể hiện khí chất của chính thất mới được.” Lục Tuân trầm ngâm một lúc, “Hơn nữa mỗi buổi đi học chung anh cũng sẽ có mặt, cậu ta dám làm loạn không, nằm mơ đi.”
“…”