Trịnh Tuyết Dương nghe vậy liền trở nên vui vẻ, thế nhưng Triệu Lan Hương ở một bên đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Đưa Tuyết Dương về?
Anh có biết bộ quần áo này của Tuyết Dương bao nhiêu tiền không? Lẽ nào anh tính để cho Tuyết Dương đi bộ về cùng anh sao?”
“Tối nay chúng ta ngồi xe Tổng giám đốc Bão tới thì đương nhiên cũng phải ngồi xe của anh ấy về chứ! Anh nói có đúng không, Tổng giám đốc Bão?” Triệu Lan Hương nháy nháy mắt với Tô Hoài Bão, nói.
Tô Hoài Bão cười ha ha nói: “Đúng vậy. Tuyết Dương, chờ tới khi buổi đấu giá kết thúc tôi sẽ dẫn cô đi gặp lãnh đạo cấp cao của công ty đầu tư Bùi Thị.
Nếu cô không đi cùng tôi, để lỡ cơ hội này thì đừng có trách tôi đấy! Dù sao cô cũng biết Tổng giám đốc mới nhậm chức của công ty đầu tư Bùi Thị là người thần bí cỡ nào mà.
Nếu không có tôi thì không biết cô sẽ khó khăn thể nào để gặp được anh ta đâu.” Bùi Nguyên Minh vốn dĩ không muốn vạch trần anh ta, nhưng nghe đến đây lại không nhịn được phì cười một tiếng.
“Đồ ở rể, anh cười cái gì?” Nghe thấy tiếng cười của Bùi Nguyên Minh, Tô Hoài Bão lạnh lùng hỏi.
Cái tên ở rể này quả thật là đáng ghét. Nếu như không phải đang trong lúc không thích hợp thì Tô Hoài Bão đã cho anh một đấm từ lâu rồi.
“Vốn dĩ tôi không muốn cười đâu, nhưng mà tôi rất muốn hỏi anh một câu! Nếu anh đã luôn miệng nói mình quen biết lãnh đạo cấp cao của công ty đầu tư Bùi Thị
Hơn nữa theo ý anh nói thì người này còn là tổng giám đốc mới nhậm chức nữa, vậy chắc anh phải biết tên của người đó chứ, đúng không?” Bùi Nguyên Minh cười nói.
“Dĩ nhiên tôi biết tên anh ta!” Tô Hoài Bão hừ một tiếng, nói: “Công ty đầu tư Bùi Thị là sản nghiệp của nhà họ họ Bùi ở Đà Nẵng, vậy thì tổng giám mới của bọn họ đương nhiên cũng họ Diệp…”
Nói đến chỗ này, Tô Hoài Bão liền cười lạnh một tiếng: “Có rất nhiều người họ Diệp, nhưng tại sao thân phận lại khác nhau tới như vậy nhi? Có người là tổng giám đốc Diệp nhưng cũng có người lại là Diệp ở rể!”
“Anh nói những lời này chẳng phải là phí lời sao? Ai lại không biết tổng giám đốc mới họ Diệp?
Tôi đang hỏi anh người ấy tên gì mà? Anh đừng nói với tôi là anh không biết đấy nhé!” Bùi Nguyên Minh cười như không cười mở miệng nói.
“Anh…” Khóe mắt Tô Hoài Bão giật giật một cái. Mặc dù anh ta thật sự không biết tên của tổng giám đốc mới công ty đầu tư Bùi Thị là nhưng vẫn cố trưng ra vẻ lạnh lùng: “Anh có tư cách gì mà đòi biết họ tên của Tổng giám đốc Bùi?
Cứ cho là anh biết đi thì sao nào? Cho dù anh có đến xin quét toilet cho người ta thì người ta cũng không cho đâu.”
“Ha ha!” Triệu Lan Hương đang ngồi bên cạnh bỗng nhiên bật cười.
“Cô cười nhạo tôi đấy à?” Tô Hoài Bão tức giận nói.
Triệu Lan Hương che miệng nói: “Không phải đâu Tổng giám đốc Bão, anh đừng để ý! Chỉ là tôi cảm thấy anh đoán trúng phóc, tôi nghe Trịnh Chí Dụng nói anh ta đúng là đến công ty Bùi Thị làm nhân viên quét dọn đó, ha ha ha ha…”
“Không ngờ anh lại làm công việc này thật sao?” Tô Hoài Bão vẻ mặt cười mà như không cười chế giễu.
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Đúng là tôi có đi làm ở Bùi Thị nhưng mà tôi không phải nhân viên dọn vệ sinh đầu.”
“Vậy anh là gì? Đừng nói với tôi anh là tổng giám đốc của công ty Bùi Thị đấy nhé, đồ khùng!” Tô Hoài Bão cười lạnh.
“Nói như vậy có nghĩa là anh không quen biết tổng giám đốc của Bùi Thị đúng không?” Bùi Nguyên Minh nói.
“Đương nhiên là không rồi… Anh…” Theo phản xạ Tô Hoài Bão đáp, nhưng anh ta lập tức then quá hóa giận, cái tên ở rể này lại dám làm bẽ mặt anh ta.
“Vợ à, xem ra tôi nay em không cần đi với tên dối trá này đâu. Ngay cả Tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi Thị mà anh ta còn không biết thì còn có ích lợi gì nữa?
Thôi thì ngày mai cứ để anh đưa em đi gặp Hạ Vân bạn anh đi, không chừng còn có hiệu quả hơn đấy.” Bùi Nguyên Minh nói với Trịnh Tuyết
Dương. “Thật sao? Vậy thì tốt quá.” Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương mừng rỡ, Hạ Vân là thư kí của công ty đầu tư Bùi Thị, nếu được cô ấy chỉ đường dẫn lối chắc chắn sẽ có ích hơn là quen biết vị lãnh đạo cấp cao nào.
Sắc mặt Tô Hoài Bão tối sầm lại, nhưng Triệu Lan Hương lại khẽ lắc đầu ra hiệu anh ta đừng tiếp tục nữa! Tình huống này rõ ràng là do anh ta lỡ miệng, nói sao cũng không cứu vớt được nữa.
Lúc này, càng ngày càng có nhiều người tới khu đấu giá, về cuối có gần cả nghìn người. Có thể nói rằng, độ phổ biến của hội đấu giá Vân Hòa này thực sự rất lớn.
Một lúc sau, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Những vật phẩm đầu tiên được đem ra đấu giá là mấy bộ sưu tập đồng hồ, đồ trang sức… Tuy rằng đều là những đồ vật khá hiếm nhưng mọi người đều không hứng thú lắm.
Giá giao dịch của những thứ này dao động từ hàng trăm triệu đến vài tỷ đồng! Tuy rằng giá trị thực sự đắt đỏ nhưng còn lâu mới khiến người ta trầm trồ muốn mua.
Nhưng khi vật phẩm đấu giá tiếp theo được bày ra, toàn bộ phụ nữ dưới hội trường đều bật thốt, đôi mắt sáng lấp lánh.
Đó là một chiếc nhẫn kim cương khổng lồ, áng chừng bằng mắt thường ít
nhất phải 12,3 carat, không những thế còn óng ánh đẹp mắt, dù là kiểu dáng được mài giũa hay độ trong suốt của viên kim cương đều vô cùng hoàn hảo.
Một viên kim cương như vậy là thứ độc nhất vô nhị, vậy mà hiện giờ lại được đặt trên bàn đấu giá.
“Trời ạ! Đây là viên kim cương to bằng trứng bồ câu trong truyền thuyết, mà năm đó nghe nói viên kim cương này được phát hiện tại Nam Phi phải không?”
“Tôi nghe nói viên kim cương này do đích thân một bậc thầy kim cương châu Âu thiết kế, được khảm thành một chiếc nhẫn đính hôn. Viên kim cương giá trị này được gọi là Ngôi Sao Vĩnh Hằng!”
“Kim cương vĩnh cửu, một viên vĩnh hằng!?”
Thật không thể ngờ được vật như vậy có thể xuất hiện ở đây.