Chàng Rể Quyền Thế

Chương 20

Hiện tại chắc tên bất lực này đã tức sắp chết, đúng là xui xẻo mà!

“Trong những năm qua, tôi luôn ngày nhớ đêm mong đối với Tuyết Dương!” Lý Đông Lưu tiếp tục: “Vì cô ấy, tôi có thể làm tất cả mọi chuyện. Hôm nay tôi đã mang đến những thành quả trong suốt những năm qua của tôi”

Trong khi nói, Lý Đông Lưu từ từ mở hộp quà, bên trong lộ ra một tấm chi phiếu, con số trên tấm chi phiếu khiến ai nhìn cũng cảm thấy khϊếp sợ

“Đây là tờ chi phiếu 350 tỉ tiền mặt. Chỉ cần Tuyết Dương bằng lòng cưới tôi, thì đây chính là món quà đính hôn của tôi!” Lý Đông Lưu dõng dạc nói: “Ngay cả tài sản trị giá hàng trăm tỉ của tôi cũng có thể đứng tên Tuyết Dương.”

“Cái gì!?”

Mọi người vừa há hốc mồm vừa sợ hãi!

Còn có người nhà họ Trịnh trực tiếp cầm chi phiếu mang lên đưa cho ông cụ Trịnh, lúc này trước mặt mọi người đã sáng ngời.

350 tỉ đương nhiên không là gì đối với một gia tộc như nhà họ Trịnh, tuy rằng nhà họ Trịnh là một gia tộc hạng hai ở thành phố Hải Dương nhưng tài sản của họ cũng hơn mấy trăm tỷ

Nhưng vấn đề là vào lúc này, thứ mà Lý Đông Lưu lấy ra tương đương với tiền mặt! Đối với bất kỳ gia đình lớn nào, phần lớn vốn của gia đình đều là tài sản cố định, hơn nữa vốn lưu động cũng rất ít.

Ví dụ, nhà họ Trịnh có hàng mấy trăm tỉ tiền mặt trên sổ sách.

Nếu nhà họ Trịnh có thể nhận được mấy trăm tỉ tiền mặt từ Lý Đông Lưu, thì nhà họ Trịnh có thể đưa công việc kinh doanh lên một tầm cao mới. Vào lúc này, không biết có bao nhiêu người đã đổ dồn ánh mắt vào Trịnh Tuyết Dương, hơn nữa cũng có một số phụ nữ ước mình là người được cầu hôn lúc này.

“Lãng mạn quá! Sính lễ trị giá hàng trăm tỉ!”

“Bao nhiêu tiền là một chuyện, quan trọng nhất là phần tâm ý này”

“Đúng vậy, loại tình yêu này khiến người ta cảm thấy thật hâm mộ, tại sao không có người làm như vậy với tôi chứ!”

Rất nhiều người bàn luận về chuyện này, nam thì ghen tị còn nữ thì hâm mộ.

Đặc biệt đối với một số phụ nữ, ánh mắt của họ đối với Lý Đông Lưu đều là ánh mắt háo sắc

Còn Thanh Linh và Trịnh Khánh Vân thì hài lòng nhìn Lý Đông Lưu, rốt cuộc thì người tài sắc vẹn toàn này cũng mạnh hơn kẻ bất lực như Bùi Nguyên Minh gấp vạn lần? Lúc này, Lý Đông Lưu nói tiếp: “Tuyết Dương, chiều hôm qua không phải em có nhận được một chiếc xe chứa đầy hoa hồng của Praha hay sao, bên trong còn có một viên đá trái tim của Praha nữa! Đó là món quà anh muốn tặng em!”

Nói đến đây, Lý Đông Lưu cảm thấy vô cùng đắc ý.

Chiều qua, người mà anh ta đã cài vào công ty của Trịnh Tuyết Dương đã báo tin tức này cho anh ta.

Bởi vì anh ta đã xác nhận người tặng quà đã che giấu danh tính của mình cho nên bây giờ anh ta chỉ đơn giản giả vờ như vậy, dù sao mọi người cũng sẽ tin lời anh ta nói.

“Cái gì, trái tim của Praha?”

“Trái tim huyền thoại của Praha! Không phải là thứ mà Tuyết Dương đang mang bây giờ sao? Người ta nói trên đời này chỉ có một viên duy nhất.Có tiền cũng không thể mua được! Tổng giám đốc Lưu cũng quá mạnh tay đi… ”

“Điều này…”

Không biết bao nhiêu người phụ nữ nhìn vào Trịnh Tuyết Dương, đều là với vẻ mặt tỏa sáng!

Trái tim của Praha, món trang sức huyền thoại! Biết bao bậc thầy thiết kế đã cùng nhau tạo ra nó và được xưng là bảo vật của Praha nhưng không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây.

Bùi Nguyên Minh hung hăng đứng lên, lần này anh thực sự tức giận.

Lý Đông Lưu này quá không biết xấu hổ, đây chính là những thứ anh muốn tặng cho vợ thế mà anh ta dám mạo nhận?

Điều khiến anh tức giận hơn đó chính là tất cả mọi người có mặt đều nghĩ rằng đó là sự thật?

Vốn dĩ có Trịnh Tuyết Dương ở một bên có chút khó giải thích được, nhưng vào lúc này, trong lòng của cô cảm thấy ấm áp, cảm giác kì quái bỗng hiện lên.

Hôm qua cô cảm thấy hoa hồng và trái tim của Praha có thể là Lý Đông Lưu tặng. Hơn nữa, bây giờ Lý Đông Lưu trực tiếp thừa nhận chuyện này.

Cô không ngờ Lý Đông Lưu là người nói được làm được, cô chỉ mới nói vào buổi sáng hôm qua thôi mà anh ta đã tự mình mang hoa hồng của Praha tới ngay trong buổi chiều hôm đó, ngay cả viên đá trái tim của Praha cũng đã chuẩn bị xong xuôi.

Thứ này căn bản không phải là thứ vừa nói là có thể tìm được ngay, chắc hẳn là vì cô mà anh ta đã chuẩn bị thứ này từ rất lâu rồi.

Cho dù đã có chồng, Trịnh Tuyết Dương biết mình vẫn chưa thể chấp nhận được cuộc hôn nhân này, nhưng lúc này tro.ng lòng cô thấy rất cảm động và có chút ngượng ngùng

“Ai dô, mọi người thấy chưa? Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh thật là buồn cười! Bị dọa cho choáng váng luôn rồi! Ha ha ha!”

Lúc này, Trịnh Chí Dụng đứng dậy, chỉ về phía Bùi Nguyên Minh và cười ha ha.

Nghe những gì anh ta nói, không ít người nhìn sang khiến cho toàn sân khấu lại có một trận ồn ào.

Quả thật sắc mặt Bùi Nguyên Minh lúc này thật sự rất xấu, không phải vì cái gì khác, mà là vì Lý Đông Lưu da mặt quá dày, lại dám giả mạo, anh ta không sợ bị lộ sao?

“Giám đốc Lưu, nhìn biểu hiện của tên ở rể nhà chúng tôi thế kia chắc là đang muốn đánh anh lắm đấy?” Trịnh Chí Dũng nói tiếp.

“Anh ta dám sao? Cái tên vô dụng này mà dám đυ.ng vào một sợi tóc của giám đốc Lưu ư? A ha ha ha!”

“Lấy toàn bộ bản thân anh ta mà so với giám đốc Lưu thậm chí một sợi tóc cũng chẳng bằng. Nếu anh ta dám động thủ, chúng tôi chắc chắn sẽ đánh chết anh ta!”

“Sao nào? Không dám nói chuyện nữa sao? Cậu sợ rồi à?” Trịnh Chí Dụng cười hahaha: “Bùi Nguyên Minh, cậu có còn có thể vô dụng hơn nữa được không? Tối nay người ta vì vợ của cậu mà đến còn mày ngay cả một câu cũng không dám nói, người đi ở rể như cậu cũng quá là thất bại đấy.”

“Hahaha!”

Lời vừa dứt, mọi người lại càng cười to hơn nữa.