Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Chương 30

"Oái, thế này là sao chứ? Anh không thích thế này! Gì chứ, y như con nít!!!"

Khương Cẩm Thánh ngồi bên lảm nhảm mãi không ngớt. Nhưng tôi lại cười khoái chí. Ha ha!! Mười tám tuổi đương nhiên là con nít rồi, chẳng lẽ là người lớn? Tên này buồn cười thật. -,.-

"Chúng đi đến phòng luyện nhạc nào đây???"

"Tùy."

"Tùy là ở đâu? Rốt cuộc là chỗ nào?"

"Biết rồi, xin lỗi mà. Đi thôi. Đến đằng kia."

Cẩm Thánh kéo tay tôi đến phòng luyện nhạc mang tên ARIRANG. Bước vào nhìn lướt một vòng, hoàn toàn khác hẳn vẻ bề ngoài, bên trong tương đối sạch sẽ, thiết bị cũng khá tốt. Vẫn tốt hơn phòng nhạc "Trác Biệt Lâm". Ôi chao~ +_+

Tên này vừa vào phòng đã móc thuốc ra hút.

"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ... hắt xì..."

"Được rồi, được rồi. Biết rồi mà. Không hút nữa là được chứ? Không hút nữa!"

"Em muốn ngồi hát cạnh anh."

"Đến đây."

Tôi nhảy phốc vào giữa hai tay anh đang vươn dài ra trên lưng ghế tựa. Dựa vào người anh hát hò thoải mái. Cảm giác thấy anh rất chăm chú ngắm nhìn tôi hát. ^^;; Tiểu tử thối, muốn tạo không khí tình tứ à? Tôi chọn bài "Chồng yêu" của Lý Tiểu Ngân.

Hôm nay không giống trước kia, hát rất hay! -O- Không được, cứ thế này thì anh sẽ yêu tôi chết mất. >_< Tay của Cẩm Thánh không biết từ lúc nào đã vòng ngang eo tôi. Tiểu tử thối này, biết làm thật nhiều chuyện.

Chồng yêu, chồng yêu tốt bụng của em. Tha thứ cho em nhé. Đừng giận nữa mà. Anh hãy cố gắng chịu đựng nhé. Vì ngay từ lúc đầu anh đã yêu nhầm người. Là lỗi của anh.

--- "Chồng yêu" của Lý Tiểu Ngân.

Chúng tôi trong phòng nhạc diễn một vở kịch. Khà khà. Nam chính là "Khương Cẩm Thánh", nữ chính là "Phác Tuấn Hỷ", vở kịch tên "Trong Arirang đi vào lòng nhau."

Úi ha ha ha!!! Woa!!! ^O^

"Tuấn Hỷ!"

"Hử?"

"Sau này em chỉ có thể hát trước mặt anh."

"Tại sao? Em đâu phải đồ chơi của anh, sao lại bắt em chỉ được hát trước mặt anh."

"Không được mà. Em hát trước mặt người khác rồi người khác bị em mê hoặc, anh không chịu nổi!"

"Nói thế thì anh mê em rồi chứ gì?"

"Ừ. Mê mẩn rồi..."

"Chụt~"

Nhìn anh ngốc nghếch thế quả thực quá đáng yêu. Tôi hôn chụt lên mặt anh mấy cái. Ha ha~ tên này lại đỏ mặt rồi. Đúng là tên con trai hiếm thấy. Tôi phải trêu đùa một tí mới được. Ha ha~ thú vị thật. Một tên con trai dễ mắc cỡ thế này mà lại rất giỏi đánh nhau. Đúng là không tin được!

"Bài hát em hát lúc nãy tên gì đó?"

"Chồng yêu."

"Ha ha~ hát hay lắm. Sao đến tên bài hát cũng dễ thương thế."

Tôi hát n bài hát xong cùng anh rời khỏi Arirang.

"Hát lâu thế chắc đói bụng rồi phải không?"

"Ừ, hơi hơi."

"Đi thôi."

"Đi đâu?"

Anh đưa tôi đến tiệm pizza. Chúng tôi gọi một phần pizza, một phần salad, ăn ngon lành 1 bữa. Tôi lấy món salad yêu dấu của mình, Cẩm Thánh cũng đem phần pizza yêu thích của anh ăn ngấu nghiến như điên không hề khách sáo tí nào.

"A, no chết đi."

Ăn quá nhiều salad đến nỗi lúc tính tiền, mấy người phục vụ cứ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kỳ quái. Cũng có gì lạ đâu, chúng tôi đều rất xinh đẹp, người xung quanh đều muốn đến xin chữ ký. Nhưng lúc ăn thì cứ như bị bỏ đói mấy ngày rồi í, thực như hổ mà. Ha ha.

Tôi và Cẩm Thánh lững thững tản bộ trên đường Anh Thông. Có 3 tên xấu xí cũng đi theo chúng tôi. Một tên trong đó cũng to cao như Thái Dân, một tên khác mặt mày hung ác, còn một tên khác thân hình cũng cao ngang ngửa Cẩm Thánh, tướng mạo cũng rất dễ nhìn.

Bầu không khí này hơi ngột ngạt thì phải. Nhìn thấy bọn hắn, gương mặt tươi cười của Cẩm Thánh biến dạng như thể đạp phải đống phân. Sao thế?

"Hei, Cẩm Thánh, lâu quá không gặp rồi nhỉ?"

Một tên lên tiếng vẻ giễu cợt. Xem ra bọn họ quen nhau.

"Cút!!!"

Đây là lần đầu tiên tôi nghe giọng nói trầm khàn hằn học khiến người khác dựng cả tóc gáy lên của Cẩm Thánh. Bọn này muốn chết hay sao thế nhỉ?

"Trời ơi, lâu quá không gặp mà lại bảo bọn này cút à? Khương Cẩm Thánh thành anh cả rồi hình như đôi cánh cũng cứng cáp nhỉ! Phải không, Dân Thọ?"

Dân Thọ? Tên khốn đó đang gọi tên của đứa con trai có tướng mạo ưa nhìn. Thế thì bọn hắn là học sinh của Hữu Hàn rồi. -O-

"Khương Cẩm Thánh, đứa con gái bên cạnh mày là thú cưng mới đó à? Trước kia chưa gặp bao giờ, tìm ở đâu ra thế? Xinh đẹp đấy!"

Đúng là mõm chó thì không nhả ra nổi ngà voi mà. Muốn mắng cho bọn chúng vài câu nhưng nhìn bộ mặt đểu giả mà nuốt hận vào lòng. -_-;; Vẫn nên nhẫn nhịn đi. Một đứa con gái yếu đuối như tôi sao đánh thắng nổi bọn hắn chứ... phải không?! Không nổi đâu. T^T

Bốp!!!

Tôi ngẩn người. Chỉ thấy Cẩm Thánh tống một cú gọn ghẽ vào mặt tên nhiều chuyện kia. Giật mình!! Cẩm Thánh, cám ơn anh! Cho tôi **** thề 1 câu đi nhé! Sướиɠ quá! Anh đúng là thần tượng của em! Oai quá chừng!! +_+ Nhưng sao không bồi thêm cú nữa! Hí hí!

"Lưu Xương Thạch, mày nói quá nhiều rồi đấy. Còn nói bậy bạ nữa tao không tha cho mày đâu. Thú cưng?? Mày còn tục tĩu thêm nữa là tao quyết cho mày nếm mùi đấy! Hôm nay tao nói rõ cho bọn mày biết, bọn mày chống mắt ra mà nhìn đây! Đứa nào dám động đến một cọng lông của Tuấn Hỷ, thì cứ chờ chết đi. Biết chưa hả?? Lưu Xương Thạch, mày to gan rồi phải không? Thằng ngu nào giáo huấn mày vậy? Phác Dân Thọ hay là Kim Nạp Triết?"

"Mẹ kiếp!"

Tên khốn tên Lưu Xương Thạch vừa ôm 1 bên mặt vừa bị đánh vừa do dự một lúc, tên cao to lực lưỡng kia thì ngậm tăm miệng không dám nói tiếng nào, còn tên Phác Dân Thọ chỉ biết trừng mắt nhìn Khương Cẩm Thánh. Vẻ mặt hắn cũng khủng khϊếp thật. Giật mình ~ có chút... không đúng... đáng sợ!! -_- Phác Tuấn Hỷ, mày đúng là không cứu nổi rồi.

"Khương Cẩm Thánh, gần đây cậu nói đang yêu đương? Có phải cô ta đó không?"

Là tao, thằng khốn!! Con nhỏ đó là tao đấy! Rồi sao!! Hừ! +_+ Phác Dân Thọ. Tên này vẫn có chút lễ độ, nếu so với Lưu Xương Thạch... -_-;

"Dào, đến trả lời cũng lười nữa à! Không sao, Cẩm Thánh ghét tôi đâu phải ngày một ngày hai. Hiểu rồi, chúng ta vẫn nên đi đường của chúng ta. Phải rồi, tôi nghe nói Đại Lâm chuẩn bị đến diệt bọn tôi, tuy không biết có thật hay không, nhưng bọn tôi không dễ bị đánh như năm ngoái đâu. Nhớ đó!!"

"Phác Dân Thọ, nếu mày là đại ca của Hữu Hàn thì cũng nên lưu ý giùm. Đại Lâm chúng tao sẽ không gây chuyện lùm xùm đâu. Biết chưa hả? Nhưng nếu bọn mày coi thường lời tao nói hôm nay, hậu quả bọn mày tự gánh lấy. Lưu Xương Thạch chắc đã hiểu điểm này rồi. Hiểu chưa? Bọn mày tốt nhất nghe ngóng cho rõ rồi hãy hành động."

Phác Dân Thọ cười nhạt giễu cợt rồi bước ngang qua chúng tôi bỏ đi. Hừ... T__T Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của Cẩm Thánh, đúng là dọa chết người ta mà. Tên con trai trước kia hễ bị tôi đùa giỡn chút là đỏ mặt, hôm nay lại trở nên uy phong như thế. Nhưng tôi càng thích người tên Cẩm Thánh ngây thơ này hơn rồi. -_-;;