Ta Là Vạn Cổ Chúa Tể

Chương 26: Tần Phụng cừu gia

Diệp Vô Trần vừa nói xong các cao thủ Đông Hoàng quốc, Phi Long quốc đều kinh ngạc, vẻ mặt quái dị mà nhìn Diệp Vô Trần.

Tiểu tử này vừa nói cái gì? Nói trận pháp mình so với Mộc Ân đại nhân Phi Long quốc còn cao hơn một chút!

Hạ Chí nhịn không được: "Một kẻ ngu xuẩn vô tri!"

Mộc Ân nhìn Diệp Vô Trần, lắc đầu, cuối cùng cũng không nói gì, hắn là một Đại Trận Pháp Sư cao giai, cần gì phải nhiều lời với một hậu bối vô tri.

Lưu Đường đệ tử của Mộc Ân lại cười lớn: "Tiểu tử, sao ngươi không nói ngươi là đế quốc Đại Đế?"

Tất cả mọi người đều cười ra tiếng.

Diệp Vô Trần hờ hững: "Đại Đế? Đến tột cùng ai là ngu xuẩn, đợi lát nữa sẽ biết thôi."

Lưu Đường sầm mặt lại: "Nếu như ngươi thật sự có thể tìm được phương pháp vào cửa mật thất, ta sẽ lăn ra khỏi đại sảnh ! Bất quá, nếu như ngươi không tìm được, lập tức lăn ra ngoài cho ta, miễn cho ô uế mắt của ta, còn nữa về sau nhìn thấy ta, cút được bao xa thì cút bấy xa, nếu không ta gặp ngươi một lần, thì sẽ đánh ngươi một lần!"

Đông Hoàng Duệ cười lạnh tiếp lời: "Tiểu tử, có nghe thấy không! Cút được bao xa thì cút cho ta!"

Hạ Chí cũng mở miệng.

"Bây giờ ngươi có thể biểu hiện trận pháp cao siêu của ngươi cho chúng ta xem, chỉ điểm cho chúng ta những người trận pháp không cao này một chút." Lưu Đường giễu cợt nói.

Lúc này, thân hình Diệp Vô Trần đột nhiên nhảy lên một cái, đi vào giữa không trung, nội lực ngưng tụ, chỉ lực điểm một cái trong hư không, xuất vào trong một viên dạ minh châu.

Diệp Vô Trần lần nữa nhảy lên, chỉ lực phân biệt bắn vào trong ba viên dạ minh châu còn lại.

Cuối cùng, trở lại xuống mặt đất.

Nhưng bốn viên dạ minh châu kia lại không có bất kỳ biến hóa nào.

Đại khái qua sáu bảy giây, vẫn như vậy.

Lưu Đường cười phá lên, nói với Diệp Vô Trần: "Đây chính là phương pháp vào cửa mật thất như lời ngươi nói? Xem ra trận pháp ngươi đúng thật là cao siêu!"

Tất cả mọi người đều cười một tiếng.

Đông Hoàng Duệ cũng cười lạnh: "Bây giờ Ngươi có thể lăn ra khỏi đại sảnh, nhớ kỹ, cút được bao xa thì cút bấy xa, hiện tại cút đi cho ta! 3 giây sau ngươi không lăn ra khỏi ánh mắt ta, chúng ta sẽ bóp chết ngươi!"

Hạ Chí không mở miệng, chỉ cười lạnh.

Đông Hoàng Tuyết lắc đầu, vừa rồi trong một chớp mắt nàng lại cảm thấy tên tiểu bạch kiểm này thật sự có khả năng phát hiện ra phương pháp vào cửa mật thất, đáng tiếc, cuối cùng lại chứng thực là cái gọi là trông thì ngon nhưng chỉ là bao cỏ không dùng được.

Nàng quay đầu lại, một lần nữa tìm kiếm trên vách đá.

Đúng lúc này, đột nhiên, đại sảnh quang mang phóng đại lên,

Đông Hoàng Tuyết thấy thế kinh ngạc, chuyện gì xảy ra?

Khi nàng quay đầu lại, liền nhìn thấy bốn viên dạ minh châu trên vách đá kia ánh sáng trở nên rực rỡ, những vòng sáng không giống nhau bắt đầu tản ra.

Những vòng sáng này, đan vào một chỗ, cuối cùng, đồng thời đánh vào trên vách tường.

Vách tường chấn động, tiếng ầm vang lên, vách tường lúc đầu kín không kẽ hở, lại đột nhiên mở ra một cái cửa đá!

Đám người kinh ngạc đến ngây người, gắt gao nhìn chằm chằm cửa đá đen nhẻm kia.

Đây là, cửa vào mật thất?

Thật sự là mở ra được? !

Các cao thủ Đông Hoàng quốc, Phi Long quốc đứng ở nơi đó, nhất thời quên mất động tác.

"Hiện tại, có người có thể lăn ra khỏi đại sảnh." Diệp Vô Trần lên tiếng.

Đám người Đông Hoàng quốc, Phi Long quốc mới bừng tỉnh.

Đám người thần sắc khác nhau.

Mặc kệ là Lưu Đường, hay là Đông Hoàng Duệ, Hạ Chí, sắc mặt đều rất khó coi.

Tiểu bạch kiểm này, vậy mà hắn may mắn có thể tìm được cửa vào mật thất?

Mộc Ân, Trần Anh và Đông Hoàng Tuyết nhìn cửa vào mật thất, đồng dạng đều ngẩn ngơ.

"Ai biết đây có phải có phải là cửa vào mật thất hay không." Đột nhiên, Đông Hoàng Duệ lạnh lùng mở miệng: "Ngươi tùy tiện mở ra một cánh cửa, thì cho rằng đó chính là cửa vào mật thất?"

"Không sai, ai cũng không thể chứng minh đây chính là cửa vào mật thất." Hạ Chí tiếp lời.

Diệp Vô Trần nhìn về phía Lưu Đường.

Lưu Đường không có mở miệng.

Diệp Vô Trần nhìn về phía Mộc Ân.

Mộc Ân, chần chờ một chút, cũng không nói gì.

Diệp Vô Trần cười lạnh, cũng không nói thêm cái gì, hướng cửa mật thất đi vào, chờ hắn tìm được bảo tàng của Tần Phụng, rồi thanh toán với đám người Lưu Đường sau.

Đoàn Vĩnh, Trần Hải, A Lực ba người đi theo Diệp Vô Trần vào mật thất, rất nhanh, thân ảnh bốn người biến mất trong thông đạo hắc ám của mật thất.

Đám người Đông Hoàng quốc, Phi Long quốc thấy thân ảnh bốn người Diệp Vô Trần biến mất, hai mặt nhìn nhau.

"Chúng ta cũng đi vào!" Mộc Ân mở miệng nói, nói xong, dẫn đầu đi vào mật thất, đám người theo sát phía sau, chỉ là ngay tại lúc đám ngươi Phi Long quốc, Đông Hoàng quốc muốn đi theo Mộc Ân tiến vào thông đạo mật thất, đột nhiên, cửa vào mật thất quang mang đại chấn, vậy mà trực tiếp đẩy bọn hắn ra ngoài.

Cửa mật thất lập tức đóng lại.

Mọi người thấy vách tường khôi phục lại như lúc ban đầu, mắt trợn tròn.

"Nhất định là tiểu bạch kiểm kia giở trò quỷ!" Đông Hoàng Duệ cả giận nói, mặt mũi tràn đầy sát khí: "Chờ hắn đi ra, ta nhất định phải chém hắn thành trăm mảnh! Cho dù Đoàn Vĩnh che chở hắn cũng vô dụng!"

Đám người Đông Hoàng quốc, Phi Long quốc ai cũng tức giận vẻ mặt đầy sát ý.

"Sư phụ, chúng ta có thể mở lại cửa mật thất!" Lưu Đường đột nhiên nói với Mộc Ân, ánh mắt dừng lại  trên bốn viên dạ minh châu khảm trên vách tường kia.

Đám người cũng một lần nữa nhìn về phía bốn viên dạ minh châu, ánh mắt sốt ruột.

"Vô dụng." Mộc Ân lắc đầu nói: "Coi như chúng ta biết được phương pháp mở cửa mật thất ở trong dạ minh châu, nhưng cũng phải biết cách tiếp xúc với trận pháp cấm chế trong dạ minh châu mới được, nếu dẫn động nội lực lung tung, ngược lại sẽ bị lực lượng của trận pháp phản phệ!"

"Anh thúc, chẳng lẽ không có phương pháp khác sao?" Đông Hoàng Tuyết không cam lòng hỏi Trần Anh.

Trần Anh lắc đầu.

Mộc Ân đột nhiên nói: "Nếu biết phương pháp trong dạ minh châu, vậy giờ chúng ta toàn lực nghiên cứu, sau đó phá giải."

Hắn là Đại Trận Pháp Sư cao giai, hắn cũng không tin hắn giải không ra.

Lúc này, mấy người Diệp Vô Trần, Đoàn Vĩnh, Trần Hải và A Lực đã trải thông đạo dài tối tắm, rốt cục cũng đi tới một thạch thất rộng lớn.

Thạch thất rất lớn, khoảng hai ba trăm mét vuông, bốn phía vách đá, là hai hàng giá sách thật dài, có đầy đủ loại thư tịch, mà phía trước thạch thất, là một người trung niên rất nho nhã ngồi xếp bằng trên thân mặc y phục Đại Trận Pháp Sư nhân, hiển nhiên đây là Tần Phụng tọa hóa thi thể, bất quá thi thể sinh động như thật, giống như là người sống, Diệp Vô Trần nhìn ra được Tần Phụng khi còn sống là cao thủ Nguyên Đan cảnh, cao thủ Nguyên Đan cảnh sau khi chết thi thể nhiều năm cũng không bị thối rửa.

Trước mặt Tần Phụng là một cái bàn dài, phía trên bày hai bình đan dược, một tấm thẻ vàng, một cuốn sách, một thanh trường kiếm, trừ những thứ đó ra, cũng không có vật nào khác.

Diệp Vô Trần tiến lên, cầm lấy quyển sách kia nhìn thử, quyển sách này là bút tích của Tần Phụng, bên trong có nhắn lại, đại khái là có người nào nếu có thể thông qua được khảo nghiệm trùng điệp của Lục Vụ cốc, là có thể nhận được tấc cả mọi thứ trong cung điện của hắn, bao gồm cả trận pháp thư tịch, hai bình trung phẩm linh đan, một tấm thẻ vàng 100 triệu kim tệ, một thanh Bảo khí Huyền Nguyên Kiếm thượng phẩm.

Nhưng sau khi đối phương nhận những vật này của hắn, nhất định phải lập một huyết thệ, báo thù thay cho hắn! Năm đó, vợ con của hắn đều chết trong tay kẻ thù này.

Diệp Vô Trần đưa quyển sách cho ba người Đoàn Vĩnh, Trần Hải, A Lực lần lượt xem.

"Vạn gia Vạn Thành ở Vạn Kiếm quốc!" Đoàn Vĩnh giật mình.

Kẻ thù của Tần Phụng, chính là Vạn Thành đệ tử của Vạn gia ở Vạn Kiếm quốc!