Thanh niên kia nghe xong, lúc này sầm mặt lại: "Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa! Tiểu bạch kiểm, ngươi có biết ta là ai không?"
Một người trẻ tuổi khác cười lạnh nói với Diệp Vô Trần: "Vị này là tiểu vương gia Đông Hoàng Duệ của Càn Thân vương phủ ở Đông Hoàng quốc chúng ta! Tiểu tử, câu nói mới vừa rồi của ngươi, đáng bị chém lên một ngàn lần rồi!"
"Ngươi bây giờ, còn không mau lăn tới đây, dập đầu nhận tội!"
Càn Thân Vương Đông Hoàng quốc, uy danh hiển hách, chính là một trong mười cường giả mạnh nhất ở Đông Hoàng quốc!
Thân là con trai của Càn Thân Vương, thân phận Đông Hoàng Duệ không cần phải nghĩ, hơn nữa, hắn và Đông Hoàng Tuyết còn lại đường huynh muội.
A Lực hiếm khi lên tiếng nghe vậy, lãnh đạm nói: "Biết ngươi là ai thì thế nào, lỗ tai ngươi có bệnh à, lại muốn nghe lần nữa? Thiếu gia nhà ta nói, cha mẹ ngươi không dạy ngươi đạo lý làm người hả, có biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra không?"
Càn Thân vương phủ, tiểu vương gia?
Hắn ghét chính là quý tộc vương thất!
Đông Hoàng Duệ và các cao thủ Đông Hoàng quốc kinh ngạc mà nhìn A Lực.
"Ngươi tiện nô này!" Đông Hoàng Duệ giận không kềm được.
A Lực trước đó là nô ɭệ, trên trán có một cái ấn ký nô ɭệ.
Đông Hoàng Duệ lòng tràn đầy sát ý nhìn A Lực, một kẻ tiện nô, lại dám nhục mạ hắn!
"Chết!" Đông Hoàng Duệ đột nhiên xuất ra một quyền, một đạo quyền ấn hỏa diễm kinh người oanh kích ra, mờ hồ có âm thanh của Phượng Hoàng.
Đệ tử vương thất Đông Hoàng quốc, thân có huyết mạch Thượng Cổ Loan Điểu, Loan Điểu chính là một bàn chi của Phượng Hoàng, cho nên dưới sự thôi động huyết mạch của Đông Hoàng Duệ, lực quyền có âm thanh yếu ớt của Phượng Hoàng.
Một quyền này, không chỉ đánh về phía A Lực, mà còn oanh sát về phía Diệp Vô Trần.
Hắn muốn đánh chết tên tiểu bạch kiểm này luôn!
Đông Hoàng Duệ thân là con trai của Càn Thân Vương, thiên phú không tồi, năm nay gần 19 tuổi, đã là cao thủ Thần Thông tứ trọng, lực quyền cuồn cuộn, uy lực kinh người.
Bất quá, lực quyền của hắn vừa tới trước mặt hai người Diệp Vô Trần, đột nhiên, một đạo kiếm quang chém ra, chém lực quyền của Đông Hoàng Duệ thành hai nữa.
Đông Hoàng Duệ bỗng nhiên nhìn lại, căm tức mà nhìn Đoàn Vĩnh: "Đoàn Vĩnh! Ngươi muốn che chở cho tên tiểu bạch kiểm này và tiện nô kia? !" Vừa rồi, là Đoàn Vĩnh xuất thủ.
Đoàn Vĩnh mặt không biểu tình: "Đúng vậy!"
Đông Hoàng Duệ sắc mặt khó coi.
Đoàn Vĩnh vậy mà vì tên tiểu bạch kiểm kia và một tiện nô đắc tội hắn, đắc tội hắn chính là đắc tội Càn Thân vương phủ!
Ngay tại lúc Đông Hoàng Duệ muốn ra lệnh cho cao thủ Càn Thân vương phủ bên người xuất thủ lần nữa, Đông Hoàng Tuyết đột nhiên mở miệng nói: "Được rồi, chính sự quan trọng hơn, những chuyện khác, trước để một bên đi."
Đông Hoàng Duệ nghe vậy, đành phải ngừng lại, phẫn hận nhìn chằm chằm mấy người Đoàn Vĩnh, Diệp Vô Trần, A Lực một chút: "Chờ ra đại điện, chúng ta sẽ tính toán nợ nần." Hắn cũng minh bạch bọn hắn hiện tại trọng yếu nhất chính là đi bảo tàng của Tần Phụng.
Thế nên đám người Đông Hoàng quốc tiếp tục tìm kiếm lối vào mật thất tìm bảo tàng.
Hiện tại, bọn hắn đang ở vị trí đại sảnh, bốn vách tường đều kín mít, cũng không có cửa mật thất nào, cho nên, bọn hắn phải tìm cho ra mới được, trên thực tế đám người Đông Hoàng quốc này nửa ngày trước đã tiến vào đại sảnh, nhưng vẫn không tìm được lối vào mật thất.
Đám người Phi Long quốc thấy thế, cũng tiếp tục tìm kiếm cửa vào mật thất.
Diệp Vô Trần lạnh lùng nhìn Đông Hoàng Duệ một chút , đồng dạng cũng bắt đầu tìm kiếm cửa vào bảo tàng mật thất.
Bốn vách tường Đại sảnh bóng loáng như gương, là dùng Hoa Cương Thạch cứng rắn nhất rèn đúc tạo thành, phía trên điêu khắc đồ văn các loại hung thú, trừ cái đó ra, không còn thứ gì khác.
Ánh mắt Diệp Vô Trần dò xét một vòng, cuối cùng, ánh mắt hắn rơi trên bốn viên dạ minh châu kia.
Bốn viên dạ minh châu này, mỗi viên to cỡ bằng một cái nắm tay, nhìn bề ngoài, không có gì khác biệt, dường như giống nhau như đúc, nhưng Diệp Vô Trần vẫn có thể phát hiện ra một số chỗ khác biệt.
Bốn viên dạ minh châu, bên trong đều phong ấn cấm chế trận pháp! Theo như Diệp Vô Trần phỏng đoán, trận pháp cấm chế này chính là phương pháp mở ra cửa vào mật thất.
Bất quá, mặc dù biết cửa vào mật thất thiết lập trận pháp cấm chế trong bốn viên dạ minh châu, nhưng muốn mở được cửa mật thất này cũng không phải một chuyện dễ dàng, bởi vì, bốn viên dạ minh châu này trận pháp cấm chế khác biệt nhau, trình tự phá giải nhất định phải chính xác mới được, nếu như trình tự không đúng, không chỉ không mở được cửa mật thất mà còn bị trận pháp cấm chế phản phệ công kích.
Đông Hoàng Duệ thấy Diệp Vô Trần nhìn chằm chằm bốn viên dạ minh châu kia, giễu cợt nói: "Tiểu bạch kiểm, không phải ngươi nghĩ cửa vào mật thất nằm trên bốn viên dạ minh châu này chứ? Trước khi ngươi đến, chúng ta đã quan sát qua bốn viên dạ minh châu này không dưới mười lần rồi."
Hắn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Diệp Vô Trần so với hắn còn tuấn mỹ hơn, trong lòng rất không thoải mái.
Diệp Vô Trần sắc mặt hờ hững: "Ngươi không phát hiện được, chỉ có thể nói rõ là ngươi quá ngu!"
Đông Hoàng Duệ khẽ giật mình, hai mắt âm lãnh.
Đông Hoàng Tuyết không khỏi nhìn lại Diệp Vô Trần, lông mày nhăn lại, người trẻ tuổi kia, không biết dựa vào đâu mà khẩu khí ngông cuồng như thế, không hiểu sao nàng có chút không thích.
Loại đệ tử hoàn khố khinh cuồng này, nàng thấy nhiều lắm, chỉ có một thân túi da tốt, lại không bản lãnh gì, chỉ mạnh miệng mà thôi.
"Nói như vậy, ngươi thông minh hơn so với tấc cả người ở đây, đã phát hiện ra phương pháp vào mật thất?" Một thanh niên khác của Đông Hoàng quốc nhịn không được cười khẩy nói.
Vị thanh niên này, không phải là người của Càn Thân vương phủ, nhưng lại là con trai của Nguyên soái ở Đông Hoàng quốc, gọi Hạ Chí, cũng là một người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi ở Đông Hoàng quốc, thiên phú và thực lực so với Đông Hoàng Duệ thì mạnh hơn một chút, là cao thủ Thần Thông bí cảnh ngũ trọng.
Diệp Vô Trần, đồng dạng cũng làm cho hắn rất khó chịu.
Nghe ám phúng trong lời nói Hạ Chí, Diệp Vô Trần sắc mặt bình tĩnh: "Nếu ta tìm được phương pháp vào mật thất, thì tính sao? Các ngươi muốn quỳ xuống đất cám ơn ta hả?"
Diệp Vô Trần vừa dứt lời, ánh mắt tất cả mọi người đều dừng lại trên người Diệp Vô Trần.
Đông Hoàng Duệ cười lên ha hả: "Tiểu bạch kiểm, nghe ý tứ của ngươi, ngươi đã tìm được phương pháp vào cửa mật thất rồi? Ta không nghe lầm chứ, ngay cả Trần Anh đại nhân và Mộc Ân đại nhân cũng không tìm được, ngươi nói ngươi đã tìm được?"
Đám người đều lắc đầu, Trần Anh, Mộc Ân hai vị đều là Đại Trận Pháp Sư, cũng không tìm được phương pháp vào cửa mật thất, bọn hắn cũng đương nhiên không tin một hậu bối Linh Thể ngũ trọng vừa mới tiến vào không đến mười phút đồng hồ có thể tìm được.
Mộc Ân vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Vô Trần, nhắc nhở: "Người trẻ tuổi, cha mẹ ngươi chẳng lẽ không có nói cho ngươi biết đạo lý làm người phải khiêm thành, không thể nói bừa được."
Diệp Vô Trần chỉ là một hậu bối Linh Thể ngũ trọng, liên tục xuất khẩu cuồng ngôn, chính hắn cũng nhìn không quen.
Bốn viên dạ minh châu kia, hắn đã quan sát qua, nhưng cũng không phát hiện ra có chỗ nào dị thường cả.
Trần Anh lắc đầu nói với Đông Hoàng Tuyết: "Thật không biết cai tên Đoàn Vĩnh sao lại coi trọng tiểu tử này." Hiển nhiên, hắn cũng hiểu lầm Diệp Vô Trần là đệ tử của Đoàn Vĩnh.
Cảm thụ được ánh mắt trào phúng của đám người Đông Hoàng quốc và Phi Long quốc, sắc mặt Diệp Vô Trần vẫn bình tĩnh nhìn Mộc Ân: "Ngươi thật sự cảm thấy kiến thức trận pháp của ngươi cao siêu sao?"
Mộc Ân nhướng mày.
Tiểu tử này đang chất vấn hắn sao?
"Đúng là trò cười, tiểu tử, sư phụ ta là Đại Trận Pháp Sư cao giai, trận pháp không cao siêu, chẳng lẽ ngươi một cái Linh Thể ngũ trọng trận pháp cao siêu hơn?" Bên người Mộc Ân một thanh niên khoảng 20 tuổi mặt chữ điền nhịn không được lên tiếng.
Hắn là đệ tử duy nhất Lưu Đường của Mộc Ân, thiên phú về trận pháp rất cao, trong thế hệ trẻ tuổi nếu bàn về trận pháp, Phi Long quốc không người có thể hơn hắn.
Diệp Vô Trần mở miệng nói: "Ta không cảm thấy trận pháp của ta cao siêu, nhưng so với sư phụ của ngươi, thì cao hơn một chút."