Bé Ngốc!!!

Chương 38

-Anh Dương, xuống đài đi. Anh ko đánh lại Lâm tiểu thư đâu

Tiếng Vân hét to khiến mọi ng nhìn lại. Dương nhìn thấy gương mặt lo lắng của Vân thì cậu cười lắc đầu.

-Trận này anh ko tiếp cô bé đc. Bà xã anh cằn nhằn rồi-Phong quay lại nói với Lâm Á rồi đi xuống đài, tiến lại gần Vân. Lúc này khuôn mặt Vân mới hòa hoãn hơn 1 chút

Lâm Á đứng trên đài vẫn khuôn mặt lạnh lùng như vậy. Nhưng cô ko nhìn Dương đang bỏ xuống đài mà nhìn về phía nó. Nó giật mình. Trong ánh mắt của Lâm Á thể hiện rõ sự căm ghét với nó.

-Nè! Cậu và cô nàng Lâm Á đó có thù hằn gì à?-Luật ko nén nổi tò mò hỏi nó

Nó nhún vai lắc đầu ko hiểu gì. Nhưng khi nó nhìn thấy phía bên kia là Quân lên đài thì nó há hốc mồm tập 3.

-SAO LẠI LÀ HẮN?-Giọng nó la lên thất thanh. Ánh mắt ko thể tin nhìn về phía Quân

Cả lũ bạn nó cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Quân vẫn đúng với cái danh hiệu của mình-Cold Prince. Khuôn mặt cậu thể hiện rõ sự lạnh lẽo của mình. Ko khí trong phòng thi đấu cũng vì vậy mà giảm xuống còn âm độ. Nếu so ra thì sự lạnh lùng của Lâm Á chỉ là cái lạnh của 1 cô bé còn đầy vẻ non nớt, còn Quân thì lại là cái lạnh đến run cầm cập. Nó chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện lạnh lùng như vậy của Quân. Nó cứ tròn mắt nhìn Quân. Mọi ng đồng loạt đều cảm thấy áp lực rất lớn toát ra từ phía 2 con ng trên sàn đấu kia. Họ ko nói gì cũng ko tiến lên. Những ng chỉ cần có 1 chút ‘võ công’ đều cảm nhận đc ko khí xung quanh 2 ng như đang ngưng đọng.

2 ng ko đánh ko đá thì mọi ng cũng ko dám làm gì. Chỉ âm thầm theo dõi. Còn nó thì nhìn đến ko chớp mắt. Nó chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ dịp may hiếm có này. Cuộc đυ.ng độ giữa các cao thủ ko phải lúc nào cũng gặp đc. Hôm nay coi như nó may mắn. Nó hưng phấn nhìn chằm chằm về phía sàn đấu. Quân khẽ liếc mắt nhìn sang phía nó thì thấy cặp mắt sáng ngời của nó. Cậu lắc đầu cười “Cô bé ngốc!”. Nụ cười của cậu khiến các fan nữ phun ra hàng loạt siro tự chế. Lâm Á nhìn thấy sự mất cảnh giác của Quân thì ra đòn ngay lập tức. Đòn đánh của cô nhanh tới nỗi ko ai nhìn thấy cô đã ra đòn như thế nào (Trừ nó). Nó hớn hở dùng hết tinh thần nhìn chằm chằm vào từng cú đấm, cước đá của Lâm Á. Quân từ đầu trận vẫn luôn né tránh. Cậu khó khăn chặn đánh từng cước từng quyền của Lâm Á. Cô bé ra đòn nhanh, mạnh mà dứt khoát. Theo đúng 1 bài bản nhất định. Nó nhìn càng hưng phấn hơn. Khắp cơ thể đều cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Nó cũng muốn đc tham gia nhưng Lâm Á ra đòn quá cương quyết trong khi Quân lại luôn nhường nhịn. Cậu chỉ đỡ đòn mà chưa hề đánh trả 1 quyền nào. Mồ hôi trên trán cậu đầm đìa nhưng khuôn mặt vẫn lạnh băng như trc, hoàn toàn ko thay đổi. Cước cuối cùng, Lâm Á nhảy lên, lộn 1 vòng trên ko đá vào đầu Quân. Quân lộn ng ra sau tránh đc thành công cước đầu thì Lâm Á tiếp theo dùng cước đánh thẳng từ trên xuống bả vai phải của Quân. Quân bị lực đánh mạnh mẽ ép phải quỳ 1 gối xuống. Nó nhìn thấy tất cả “Là Lâm gia quyền”-Nó lo lắng nhìn sang thấy Hiệu trưởng vẫn an nhàn uống trà thì nó đùng đùng nổi giận, chạy về phía Hiệu trưởng

-Ông. Mau cho dừng trận đấu đi. Quân ko chịu nổi nữa đâu.

-Trận đấu ko thể dừng-Ông nó đặt chén trà xuống bàn rồi tiếp tục-trừ phi có ng thứ 3 lên sàn bằng ko thì ko có cách dừng trận đấu, cho dù có xảy ra án mạng cũng vậy

Nó tái mặt nhìn Hiệu trưởng rồi lại nhìn về phía Quân. Khuôn mặt lạnh lùng của cậu vẫn hiện rõ nét ngang ngạnh nhưng nhìn đầu gối cậu run rẩy nó biết. Khớp gối của cậu chắc chắn có vấn đề rồi. Nó lòng nóng như lửa đốt nhìn 2 ng trên sàn đấu.

-Anh mau chịu thua đi. Tôi ko muốn gϊếŧ ng vào hôm nay đâu

Giọng nói của Lâm Á âm hàn như lời mời gọi của tử thần. Quân mặc dù có khả năng đánh thắng Lâm Á nhưng vì là con gái nên cậu đã nhường cô hết lượt này tới lượt khác. “Thật ko ngờ mình lại bị rơi vào hoàn cảnh này”-Quân cắn răng thầm rủa chính bản thân mình. Thấy Quân ko có phản ứng gì, Lâm Á nhấc chân ra khỏi bả vai của Quân, nhảy lên, lộn ngược 1 vòng, chân còn lại đá thẳng cằm của Quân. Lâm Á vẫn tiếp tục. Thấy Quân run rẩy đứng lên, cô xoay thuận 1 vòng đá vào hông phải của Quân. Cước này Quân có thể đỡ nhưng cậu lại đứng yên. Vì sao? Ko ai biết nhưng nó biết. Chân cậu ko di chuyển đc rồi. Chỉ cần bước 1 bước thôi thì cơn đau sẽ ập tới ngay. Cước này của Lâm Á khiến Quân bị đánh bay sang bên trái. Lâm Á tiếp tục đánh tới, 1 tay cầm lấy tay Quân kéo lại để cậu khỏi bay đi rồi gấp khúc tay đánh xuống ngực cậu. Đáng lẽ đòn vừa rồi sẽ đánh trúng Quân nhưng Quân lại bị 1 lực nào đó kéo về phía sau. Nên đòn của Lâm Á đánh vào khoảng ko vô lực. Thuận chân, Lâm Á đá lăng sau nhằm ng phía sau đánh tới. Nhưng cước này của cô lại bị 1 bàn chân đánh thẳng vào khớp gối khiến chân cô bị gập lại, hoàn toàn ko ảnh hưởng tới ng phía sau. Bực mình, Lâm Á quay lại chuẩn bị ra đòn tiếp theo thì 1 bàn tay đặt trc mặt cô, che đi tầm mắt của cô rồi 2 gối cô đột nhiên bị đánh khuỵu xuống. Cô quỳ trên tấm nệm căng. Kinh hoàng nhìn những gì vừa xảy ra.

-Quân! Cậu ko sao chứ?

Nó chạy lại phía Quân, ôm cậu nâng lên. Lúc này Dương cũng đi tới. 2 ng nào đó theo Dương mang Quân đi. Trc lúc Quân bị đưa đi, cậu nhìn nó cười. Nụ cười của cậu khiến nó đau lòng. Lâm Á nhìn ng con gái đang băng bó 1 tay trc mặt mình. Nó quay lại nhìn thấy Lâm Á thì sự đau lòng lại chuyển thành tức giận. “Tại vì cô ta mà Quân bị đánh ra nông nỗi này. Cô ta thật đáng ghét”-Máu nóng trong ng nó sục sôi nhưng nó lại ko đánh tiếp. Nó căm giận nói

-Cô bé! Em là ng thắng cuộc. Nhưng hi vọng em đừng bao giờ dùng tới môn võ này nữa. Đó là sự sỉ nhục đối với tinh thần thượng võ của Lâm gia

Nói rồi nó quay ng bước đi. Lúc này nó hoàn toàn chỉ còn sự lo lắng cho Quân. Lâm Á sau khi nghe những gì nó nói thì sự căm ghét, hận thù càng rõ ràng hơn

-Chị có gì giỏi hơn tôi chứ? Đứa con hoang như chị thì có tư cách gì nói tôi?

Nó kinh ngạc dừng lại. Quay về, nó nhìn Lâm Á 2 mắt đỏ ngầu. Nó thở dài rồi quay lại tiếp tục bước đi. Có lẽ nó ích kỉ nhưng bây giờ nó ko muốn nhìn thấy Lâm Á. Nó ko muốn nhìn thấy ánh mắt của cô bé chỉ có hận thù nhìn mình trong khi nó cũng chẳng yêu quý gì Lâm Á. Mọi ng bên dưới thì chẳng hiểu gì nhưng cũng chẳng có gan tham gia hay tò mò nữa. Nhìn cũng biết, cả 2 đều ko phải thứ hiền lành gì.

Lâm Á đứng nghiến răng tức giận. Nó vẫn cứ bước đi. Quân đã đc đưa về nhà. Nó còn đứng nói chuyện hỏi thăm vài câu với Dark rồi mới quay lại phía Phong. Vừa bước tới, nó nhìn thấy Lâm Á đang cầm phần thưởng của cuộc thi này trao cho Phong

-Phong cầm lấy đi!

-Cái này...-Phong thể hiện rõ sự khó xử. Mặc dù cậu muốn lấy những thứ này nhưng nếu dựa vào ng khác mà có đc thì cậu lại chẳng muốn 1 chút nào

-Mình biết cái này là của ông Phong. Cái này gọi là “vật hoàn cố chủ” Phong đừng ngại

Lâm Á cười tươi tắn nhìn Phong. Sau 1 hồi dây dưa thì Phong cũng nhận lấy. Phong chợt liếc thấy nó đang đứng ở cửa thì chạy lại

-Chị. Chị cầm lấy. Chị rất thích những thứ này phải ko?

Nó lắc đầu cầm những thứ này đặt xuống ghế trc mặt Lâm Á

-Phong. Những thứ này có ý nghĩa của nó. Chỉ ng có thể hiểu đc nó mới xứng đáng có đc nó. Phong ko thể, chị cũng ko thể

Phong gật đầu rồi cùng nó đi về. Lần đầu tiên, trong đời nó thấy Trung thu là 1 ngày mệt mỏi như vậy. Gần đây nó liên tiếp gặp những chuyện rắc rối. Những chuyện phức tạp càng ngày càng tới nhanh. Nó muốn làm 1 cô bé ngốc nghếch cũng khó khăn vậy sao? Nó thừa nhận mình ko phải kẻ ngốc, nhưng nó lại chỉ muốn làm 1 kẻ ngốc mà thôi. Hiểu những việc khó khăn và phức tạp chỉ khiến mình càng mỏi mệt thôi, nó thì chỉ cần 1 cuộc sống ko có những thứ phức tạp ấy. Chỉ cần mình thoải mái sống là đc. Có cần phải suy nghĩ nhiều vậy ko? Nó chọn cuộc sống như vậy liệu có phải là sai?...1 đêm miên man, nó chìm vào giấc mộng mà vẫn chưa thể tìm ra đáp án cho những câu hỏi của mình