“Một sông Hoàng Hà, cuồn cuộn sóng. Gió thổi lúa hoa, thơm ngát hai bờ sông. Nhà của ta ngay tại nơi này, ở bên bờ. Có thói quen xem ký hiệu thuyền, Có thói quen nhìn buồng trắng trên thuyền… Bạn bè tới có rượu ngon, nếu là sài lang tới, nghênh tiếp hắn chính là súng săn.”
Làn điệu duyên dáng của “Tổ quốc tôi” bay bông trong đại sảnh một căn biệt thự vùng ngoại ô.
Tạ Văn Đông mới vừa tắm rửa, tóc vẫn còn một ít bọt nước. Mặc áo sơ-mi màu trắng, ngồi một mình trên ghế sô-pha của đại sảnh, nhắm mắt lắng nghe giai điệu yêu thích. Đây là ca khúc hắn yêu thích nhất. không chỉ bởi làn điệu ưu mỹ, hơn nữa ca từ bên trong hắn càng ưa chuộng. Tạ Văn Đông vừa nghe vừa vỗ nhẹ vào đùi, mỗi một khối tế bào trên người đều trầm bổng theo âm nhạc không có gì dễ dàng sánh được, an nhàn cảm thụ sự việc phát sinh một cách tự phát.
Cảm giác thoái mái như vậy Tạ Văn Đông rất quý trọng, thế nhưng lại hết lần này đến lần khác bị người khác phá hỏng.
La Tố nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào trong đại sảnh, đi tới bên cạnh Tạ Văn Đông vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, khom lưng nhỏ giọng cung kính nói: “Xin lỗi anh Đông, người của Hắc Đái đang ở bên ngoài biệt thự. Có cần mời bọn họ vào hay không?”
Sau một hồi lâu, Tạ Văn Đông thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Đều là người quen cả, còn mời làm gì? ! Bảo Vladimir vào đi!”
La Tố ngẩn người, kỳ quá hỏi: “Anh Đông, sao anh biết đối phương phái Vladimir tới?”
“Ha ha!” Tạ Văn Đông mở mắt, tư điều mạn ý nói: “Anh và Hắc Đái nói chuyện ba lần, hai lần trước đều là cụt hứng bỏ về. Chỉ có cùng đàm phán với vị phó đầu mục của Hắc Đái là rất thành công, hai bên đều nhất trí. Lúc này thế lực của chúng ta so với trước đây còn lớn hơn nữa, để biểu đạt sự coi trọng chúng ta, bọn họ tự nhiên sẽ tìm một người có phân lượng đến đây. Vladimir quan hệ với anh rất tốt chính là nhân tuyển tốt nhất.
La Tố giơ ngón tay cái, tán tụng nói: “Anh Đông quả nhiên là anh Đông, làm việc người khác không thể làm, nghĩ việc người khác không thể nghĩ. Em sau này nhất định phải học từ anh Đông nhiều…”
Tạ Văn Đông thầm than một tiếng, mỉm cười cắt đứt lời hắn nói: “Được rồi! Anh thấy mày cái gì khác thì khong học được, ngược lại học được cách vỗ mông ngựa. Nhanh đi mời Vladimir vào đi, đừng làm cho khách của chúng ta phải đợi lâu!”
“Ai! Anh Đông, anh thấy em mở mồm đó, mở ra là không giữ được nguyên tắc. Em…” La Tố còn muốn nói gì nữa, thấy Tạ Văn Đông trừng mắt, sợ đến nỗi nuốt trở lại, vội vàng chạy ra bên ngoài. Tạ Văn Đông ngồi trên ghế sô-pha cười ha hả, lẩm bẩm: “Thực sự là hao tổn tâm trí!”
Chỉ trong chốc lát, năm người Đông Tâm Lôi, Văn Tư, Kim Nhãn, La Tố, Vladimir cao hai mét cùng hai gã người người Nga lạ mặt đi vào. Tạ Văn Đông và Vladimir nhìn nhau cười, rất nhiệt tình ôm nhau một cái. Vladimir vỗ vai Tạ Văn Đông, dùng tiếng Nga trêu đùa nói: “Mấy tháng không gặp, người anh em vẫn không có cao lên! Ha Ha! ( Nga) Người Nga cùng đi với Vladimir ở bên cạnh dùng tiếng Trung giải thích cho Tạ Văn Đông.
Tạ Văn Đông cười ha hả, như không có gì nói: “Người làm lưu manh hắc đạo như tôi, cao lớn thì đầu rất dễ xuất hiện vài cái lỗ thủng.”
Vladimir nghe người phiên dịch ở bên cạnh dịch xong, theo trực giác sờ đầu, xấu hổ cười nói: “Người anh em thự sự hay nói đùa đó, ha ha!( Nga)” ( Sau này bỏ qua phiên dịch)
Tạ Văn Đông cười mà không nói, mời Vladimir ngồi xuống, tùy ý hỏi: “Vladimir tiên sinh, ngươi đã nghe qua bài hát này chưa?”
Vladimir nghe một lúc, lắc đầu nói: “Mặc dù chưa từng nghe qua, nhưng làn điệu rất êm tai. Âm nhạc vốn phổ biến trên trái đất mà!”
“Ừ!” Tạ Văn Đông gật đầu, thân thể tới gần Vladimir, hí mắt mỉm cười nói: “Không sai! Tên của ca khúc này là “Tổ quốc của tôi”, thực rat a thích chính là ca từ bên trong, đặc biệt là câu: bạn bè tới, có rượu ngon; nếu là sài lang tới, nghênh tiếp hắn chính là súng săn! Nhưng lời này nói xong rất có ý tứ không phải sao, ha ha, Vladimir tiên sinh, ngươi cảm thấy thế nào?”
Vladimir vẻ mặt cứng đờ, trong nháy mát lại trở về nguyên trạng, nghiêm mặt nói: “Tạ, ta sớm coi ngươi là bạn tốt của ta, điểm này xin hay tin ta. Hắc Đái chúng ta vĩnh viễn sẽ không phải là sài lang uy hϊếp các ngươi! Ta và ngươi, Hắc Đái và hội Văn Đông vĩnh viễn là bạn bè, là anh em!” Vladimir dừng một chút, nói tiếp: “Chỉ là không biết rượu ngon của ngươi có ngọt hay không?”
“Ngọt hay không ngọn còn xem mức độ hảo hữu của chúng ta nữa!” Tạ Văn Đông lại cười nói, ánh mắt chăm chú dán chặt trên người Vladimir, ngươi kia cũng đồng dạng nhìn vào người hắn. Bầu không khí đột nhiên trở nên trầm hẳn xuống. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, đồng thời ha hả cười phá lên, khiến mọi người bên cạnh lại càng hoảng sợ. Vladimir đưa tay ra nói: “Ta mong rằng có thể hợp tác lâu dài!”
Tạ Văn Đông bắt tay hắn, mỉm cười nói: “Ta cũng mong như vậy. Đồng thời cũng chúc Hắc Đái có thể sớm tiêu diệt Chiến Phủ, xưng hùng ở Nga!”
“Cám ơn!” Vladimir gật đầu nói cám ơn.
“Bốp!” Vladimir vỗ tay một tiếng, một gã người Nga ở phía sau mang một cái bao da màu đen đặt trên bàn, sau đó lại lui trở về. Vladimir mở bao da, từ bên trong lấy ra hai cái hộp một lớn một nhỏ đặt trước mặt Tạ Văn Đông, khách khí nói: “Đây là lễ vật lão đại chúng ta tặng cho ngươi, cũng là thực hiện lời hứa lúc trước của Hắc Đái chúng ta.”
“A?” Tạ Văn Đông cầm lấy một chiếc hộp nhỏ màu đen, lắc lắc, cảm thấy có chút trọng lượng, hiếu kỳ mở chiếc hộp ra, bên trong là một cái đồng hồ đeo tay tinh xảo bằng kim loại màu đen, trong màu đen hiện lên một cỗ quang mang nhàn nhạt. Tạ Văn Đông ngắm nghía một lúc, không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt, nghi vấn hỏi: “Đây là đồng hồ đeo tay?” Tạ Văn Đông hỏi rất ấu trĩ, bởi vì hắn rất khó có thể tin được lão đại của Hắc Đái lại phái phó đương gia của mình đi thật xa chỉ để tặng cho mình một chiếc đồng hồ đeo tay xa xỉ.
Vladimir cười ha hả, giải thích: “Đây là đồng hồ đeo tay, không phải là loại đồng hồ đeo tay thông thường. Không những ở cửa hàng ở thành phố không thể mua được, ngay cả nhân viên đặc công (KGB) của quốc gia chúng ta đều chưa được dùng cái đồng hồ đeo tay đặc biệt này. Nó chính là có công dụng khác.”
Tạ Văn Đông lại nhìn một lúc, vẫn không hiểu có công dụng gì khác, bất đắc dĩ cho Vladimir, lắc đầu nói: “Ta không thấy nó có công dụng gì!”
Vladimir nhận lấy cái đồng hồ đeo tay, nhìn khắp nơi một lượt, ánh mắt rơi vào trong chén trà, cười nói: “Ta mượn cái chén trà này làm vật thí nghiệm nhé!”
Tạ Văn Đông gật dầu, xem hắn có thể khiến cáo đồng hồ đeo tay làm ra trò đa dạng gì. Vladimir đẩy chén trà ra xa một chút, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng cầm lấy hai bên sườn đồng hồ, dùng lực một chút, mặt hông ở chỗ tay đột nhiên bắng ra một đạo ánh sáng trắng. Không có một tiếng động, nhưng tốc độ lại cực nhanh, thời gian chưa tới một cái nháy mắt, ánh sáng trắng hoàn toàn ẩn vào trong chén trà. Tạ Văn Đông trong lòng cả kinh, vội vàng cúi đầu kiểm tra chén trà, thấy trên thân chén trà xuất hiện một lỗ thủng nhỏ, nước trà ở bên trong không ngừng chảy ra ngoài.
Tạ Văn Đông cẩn thận đổ hết nước ở trong chén trà, phát hiện trong chén trà có một cây ngân châm dài một tấc. Trong lòng thất kinh vì uy lực của cái đồng hồ đeo tay kia, ngân châm rất nhỏ như vậy có thể bắn thủng chén trà thì không còn gì để bàn cãi. Tạ Văn Đông vừa đưa tay cầm lấy ngân châm để nhìn, nhưng lại bị Vladimir hoảng hốt vội vàng kéo lại, lắc đầu nói: “Tạ huynh đệ, trên châm này có độc, đừng tùy tiện động vào. Chẳng may phải cắt ngón tay thì thật là phiền phức!”
Tạ Văn Đông vội vàng rụt tay lại, hỏi: “Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?”
Vladimir khiến cho Tạ Văn Đông có hứng thú, không hề thừa nước đυ.c thả câu, một năm một mười đem công dụng của cái đồng hồ đeo tay nói lại một lần.
Thì ra cái đồng hồ đeo tay này là vũ khí đặc công mới nhất Nga vừa chế tạo ra. Thực ra công dụng chủ yếu là dùng để ám sát, bởi vì ngoại hình là chiếc đồng hồ đeo tay, có thể dễ dàng ẩn giấu mang theo, vả lại ngân châm phóng ra thì không phát ra tiếng động, có thể tại lúc người khác không hề đề phòng, chết một cách dễ dàng không có cảm giác đau đớn, cho nên cái đồng hồ đeo tay này được gọi là thích khách chi tâm. Bên trong có sáu cái ngân châm, trên mặt mỗi cái ngân châm chất kịch độc có khả năng gây tê cực mạnh. Ngân châm bắn vào trong cơ thể, kịch độc từ máu rất nhanh tiến vào tim, có thể giống như ma túy, có thể khiến cho trái tim ngừng đập. Người trúng độc không quá hai phút tim sẽ ngừng đập mà chết, không có thuốc nào giải được, sau này cũng rất khó kiểm tra ra dấu vết, giống như bệnh tim đột phát mà chết.
Victor lão đại của Hắc Đái nhờ quan hệ nội bộ có được cái đồng hồ đeo tay này, tuy rằng thích, nhưng vì muốn lôi kéo Tạ Văn Đông, vẫn nhịu đau bỏ thứ yêu thích, đem tặng cho hắn.
Nghe phiên dịch nói xong, Tạ Văn Đông trầm mặc một lúc, tự nhủ Victor đem lễ vật đáng giá như thế tặng cho mình sẽ không tặng suông, nhất định là lại có chuyện gì nhờ mình. Nghĩ vậy, Tạ Văn Đông đầu tiên không nói tốt, cũng không nói không tốt, cầm lấy cái hộp lớn hơn một chút, nói sang chuyện khác nói: “Ta nghĩ trong cái hộp này có cái gì đó không đơn giản? ! Bên trong có cái gì?”
“Bên trong là một bộ quần áo dùng để phòng thân. Mặc dù không phải rất quý giá, nhưng lại rất thực dụng.” Vladimir mở hộp, là một bộ đồ màu xám, giống như quần áo nịt co dãn mặc ở bên trong. Tạ Văn Đông cầm trên tay, sờ rất có cảm nhận, hết sức co dãn, quần áσ ɭóŧ bình thường không có gì khác nhau, cười nói: “Bộ quần áo này có thể phòng thân?”
“Không sai!” Vladimir nói: “Tạ huynh đệ nếu như không tin thì có thể thử nhìn, đây là lễ vật của Mafia Mỹ tặng cho lão đại chúng ta!”
Mafia Mỹ cũng có? Tạ Văn Đông trong lòng kỳ quái, trong ấn tượng của hắn Mafia hẳn phải là Italy. Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng lại không dám mở miệng hỏi, cầm quần áo đưa cho Đông Tâm Lôi ở bên cạnh, nháy mắt nói: “Lão Lôi, thử xem hàng ngoại quốc có chỗ đặc thù, để chúng ta cùng khai nhãn!”
“Được!” Đông Tâm Lôi đáp ứng một tiếng, ầm thầm lắc đầu, bộ quần áo này có thể trốm được đạn thì mới là lạ đó! Đông Tâm Lôi đưa tay vào trong ngực móc súng ngắn ra, quay sang bộ quần áo, “Bằng bằng bằng!” Bắn ba phát liên tiếp. Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều hiếu kỳ đem sự chú ý đặt trên bộ quần áo, giống như Đông Tâm Lôi, không tin được bộ quần áo này có thể chống được đạn.
“Đinh, đinh, đinh!” Ba đầu đạn bắn sau khi bắn bộ quần áo, đều rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy. Mọi người mở to hai mắt, không tin nhìn bộ quần trong tay Đông Tâm Lôi, thầm nghĩ hôm nay thực sự là được mở rộng tầm mắt, một bộ quần áo bình thường lại thực sự có thể chống được đạn. Khương Sâm còn có chút không tin, hắn xuất thân là một quân nhân, cái dạng quần áo chống đạn hiểu rõ một chút, vẫn chưa nghe qua có bộ quần áo chống được đạn như vậy, đây căn bản là không phù hợp với nguyên lý của áo chống đạn. Khương Sâm rút dao găm ra, đoạt lấy bộ quần áo trong tay Đông Tâm Lôi, hưng hăng đâm vào, kết quả là ngay cả đâm nhiều lần, vẫn không có mảy may tổn hại. Lắc đầu, chuyển trả lại cho Tạ Văn Đông, trên mặt hơi thất vọng, thầm nghĩ mình có thể thực sự đã lạc hậu rồi, thật là mất mặt trước bọn Tây!