Bại Hoại

Quyển 2 - Chương 17


Lý Phong nằm sấp trên người Cao Tuệ Ngọc, xé bỏ nội y của nàng, lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

- Mẹ nó, cút đi!

Lý Phong bây giờ sắc dục công tâm, đột nhiên bị cắt ngang tâm tình vô cùng khó chịu, ngẩng đầu lớn tiếng chửi bới. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, Lý Phong đang định cúi xuống thì tiếng đập cửa lại vang lên.

- Bà nội nó chứ! Tốt nhất ngươi cho ta một lý do chính đáng, không thì ta gϊếŧ con mẹ ngươi!

Lý Phong đứng lên, cầm lấy chủy thủ mở cửa ra. Người gõ cửa chính là thủ hạ mà hắn mang đến, Lý Phong động nộ nói:

- Con mẹ nó ngươi có chuyện gì hả, không phải bảo các ngươi đứng canh bên ngoài sao? Đập cái gì mà đập! Đứa nào đập cửa đứng ra đây cho ta!

Một tên thủ hạ run giọng nói:

- Phong ca, là... là em đập!

Lý Phong xoay tay cho hắn một cái tát vào miệng:

- Rác rưởi con mẹ ngươi, nói! Ngươi có chuyện gì hả?

Người nọ cầm trong tay một vật đưa đến trước mặt Lý Phong, nhỏ giọng nói:

- Phong ca, em... em thấy cái này!

Lý Phong cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trong tay tên kia có cầm một tấm thϊếp màu đen, ở giữa có một chữ "sát" đỏ tươi bắt mắt. Lý Phong cầm tấm thϊếp ở trong tay nhìn kỹ, trong lòng bất giác cảm thấy kinh hoàng, một hồi sau mới lẩm bẩm:

- Đây là... hắc... thϊếp!

Lý Phong túm lấy áo tên kia, lớn tiếng hỏi:

- Cái này từ đâu ra hả? Nói! Vì sao lại ở trong tay ngươi?

Uy danh của hắc thϊếp từ lâu đã vang dội khắp hắc đạo thành phố J, người nhận thϊếp không một ai có thể sống, cho nên nó còn có một biệt danh là Huyết Sát. Lý Phong tuy có Thanh bang làm chỗ dựa, thế nhưng vừa thấy hắc thϊếp đã nhịn không được huyết dịch cả người căng lên.

Tên thủ hạ kia của Lý Phong sớm đã bị dọa cho choáng váng, lại bị Lý Phong túm lấy cổ áo run giọng nói:

- Nó... nó nó dám ở phía sau lưng của em, Phong ca, cứu... cứu em, em không muốn chết đâu!

Tên kia nắm lấy tay áo của Lý Phong lớn tiếng kêu lên.

- Ta cứu con mẹ ngươi ấy!

Lý Phong nhấc chân đá văng tên kia ra, chỉ vào mặt hắn chửi lớn:

- Ngươi xem ngươi thành cái dạng gì rồi, sợ cái gì? Tạ Văn Đông tự mình đến đây ta còn không sợ, sao phải sợ một cái thϊếp màu đen này chứ?

Lý Phong tuy là mắng thủ hạ, nhưng đồng thời cũng là tăng thêm can đảm cho mình, kì thực trong lòng hắn cũng đang sợ hãi như những người khác.

Lý Phong nhìn năm sáu tên thủ hạ mà mình mang đến, tất cả sắc mặt đều tái nhợt, thầm mắng cả lũ là một đám ăn hại phí cơm, lớn tiếng nói:

- Các ngươi nghe kĩ cho ta, tất cả ở lại ngoài cửa, không ai được rời đi. Nếu không đừng trách Lý Phong ta không khách khí!

Nói xong xoay người trở vào phòng, bắt đầu điện thoại gọi viện binh.

Ngồi ở trên ghế sa lon suy nghĩ một hồi, Lý Phong cảm thấy không có gì phải sợ, chỉ chốc lát cha sẽ phái người tới, hơn nữa Văn Đông hội không có khả năng động thủ với mình ở Mạt Phất Nhĩ, phải biết rằng nơi này chính là địa phương mà quan viên chính quyền thành phố thường lui tới. Nghĩ vậy, Lý Phong ngắm nghía chiếc thϊếp đen trong tay nở nụ cười.

Cao Tuệ Ngọc ở trên giường thấy thứ trong tay Lý Phong, trong lòng vui vẻ, lớn tiếng nói:

- Lý Phong, ngươi thả ta ra nhanh lên một chút, nếu không lát nữa Văn Đông đến sẽ không tha cho ngươi đâu!

Thanh âm của Cao Tuệ Ngọc đã cắt đứt cơn trầm tư của Lý Phong, thấy nàng lại nhắc tới Tạ Văn Đông, đứng dậy đến bên cạnh hung hăng tát Cao Tuệ Ngọc một cái, đưa tay bóp cổ nàng quát lên:

- Hôm nay ta cho ngươi biết, không nên dùng Tạ Văn Đông mà dọa ta, hắn trước mặt ta chả là cái gì cả! Ngươi hiểu chưa? Hắn chả là cái gì cả!

Nói xong, hai mắt Lý Phong đỏ rực lên, kéo rách hẳn chiếc nội y của nàng, bộ ngực tinh khiết phơi bày ra trong không khí, Lý Phong đưa tay sờ lên:

- Không phải ngươi còn nhớ tới hắn sao? Ha ha, hôm nay ta sẽ hảo hảo vui đùa với nữ nhân của hắn một chút, hi vọng ngươi vẫn còn là xử nữ!

Lúc này ngoài cửa lại vang lên một trận đập cửa, Lý Phong gần như phát điên, sắc dục không kiếm được nơi phát tiết, gầm rú lên một tiếng lao ra mở cửa:

- Ta đ* con mẹ các ngươi chứ, có để yên không hả....

Âm thanh của Lý Phong đột nhiên dừng lại, bởi vì người đứng ngoài cửa không phải là thủ hạ của hắn, mà là ba nam ba nữ trẻ tuổi xa lạ. Lũ thủ hạ của hắn đang nằm trên mặt đất, sinh tử không rõ.

Lý Phong giật mình hoảng sợ, vội hỏi:

- Các ngươi là ai? Muốn làm gì?

Một nam nhân cao gầy trong số sáu người nói:

- Ngươi đã thu hắc thϊếp, chúng ta chính là đến thu mạng!

Nói xong giơ chân đá vào bụng của Lý Phong. Một cước này mười phần lực lượng, Lý Phong lui lại vài bước ngồi bệt trên mặt đất ở trong phòng. Sáu người rất ăn ý đem đám thủ hạ của Lý Phong nhanh chóng dọn sạch vào trong phòng, xoay tay đóng chặt cửa lại.

Người trẻ tuổi vừa xuất cước đi ở trên cùng, tới trước mặt Lý Phong ngồi xổm xuống, lạnh lùng nói:

- Ngày hôm nay ngươi phải chết!

Lý Phong chịu đựng cơn đau đớn từ tiểu phúc, ngẩng đầu hỏi:

- Các ngươi... các ngươi có quan hệ thế nào với Văn Đông hội? Thả ta ra ta có thể cho các ngươi tiền, cần bao nhiêu ta sẽ cho bấy nhiêu, nếu như sợ người của Văn Đông hội trả thù, các ngươi có thể gia nhập Thanh bang, ta sẽ cho các ngươi làm đường chủ! Thế nào?

Người trẻ tuổi không nói gì, lẳng lặng chờ Lý Phong nói hết, mãnh liệt đấm một quyền vào mồm hắn. Lý Phong tru lên một tiếng, răng cửa bị đánh gãy mất hai cái:

- Đây là tiểu giáo huấn vì ngươi nói năng lỗ mãng!

Người trẻ tuổi đứng lên, thăm dò nhìn hai tỷ muội Cao Tuệ Ngọc trên giường, lập tức quay đầu lùi lại phía sau, hất hất miệng với ba người con gái bên cạnh. Ba cô gái kia minh bạch, đi tới bên giường thả hai người Cao Tuệ Ngọc ra.

Cao Tuệ Ngọc sau khi được thả ra, nhanh chóng dùng chiếc chăn che ở trên thân thể của mình, khóc nấc lên. Một cô gái cởi chiếc áo trên người khoác lên người nàng, Cao Tuệ Ngọc cảm kích nhìn nàng, nghi vấn hỏi:

- Các cô là...?

Một cô gái mỉm cười nói:

- Chúng tôi là thành viên Ám tổ Văn Đông hội!

Cao Tuệ Ngọc nghe xong tâm trạng đang khẩn trương rốt cuộc cũng thả lỏng xuống, nhào vào trên vai cô gái kia khóc rống lên. Ba nam thanh niên vây quanh trái phải hai bên Lý Phong nhìn nhìn nhau, nhếch miệng, trong lòng đồng thời thầm hô nữ nhân thực là phiền phức! Lý Phong ở trên mặt đất đã không còn uy phong như vừa nãy, miệng toàn là máu, quỳ trên mặt đất chờ xử lý.

Mấy người thanh niên thương lượng một hồi, quyết định tạm thời không gϊếŧ Lý Phong, có lẽ tên này vẫn có thể hữu dụng. Bắt hắn đứng lên, mọi người mang theo hai người Cao Tuệ Mỹ rời khỏi phòng. Khi ra khỏi cửa, người trẻ tuổi dùng dao bức ở hậu tâm Lý Phong, trầm giọng nói:

- Ngươi phải cùng chúng ta đi một chuyến, ta sẽ cân nhắc mà không gϊếŧ ngươi, lúc ra ngoài tốt nhất ngươi không nên hô lên, nếy không đừng trách ta hạ thủ bất lưu tình!

Lý Phong nghe thấy có thể giữ được mạng sống, đâu còn quan tâm đến việc gì nữa, liên tục gật đầu nói vâng. Người trẻ tuổi móc ra một chiếc khăn tay lau sạch sẽ vết máu ngoài miệng của Lý Phong vì sợ khi ra khỏi cửa sẽ khiến người khác hoài nghi. Đoàn người không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý, bình an vô sự ra khỏi nhà hàng Mạt Phất Nhĩ, lên một chiếc xe khách đã chờ từ lâu nghêng ngang rời đi. Chờ đến khi Lý Sử Minh phái người tới, trong phòng không còn một bóng người, phải nói là không còn người nào sống, trên mặt đất chỉ có năm cỗ thi thể. Mà Lý Phong sống không gặp người chết không thấy xác, chẳng còn thấy bóng dáng đâu.

Lý Sử Minh chỉ có mỗi một đứa con trai này, bình thường hết sức nuông chiều, sau khi nghe được tin tức con trai đột nhiên mất tích thiếu chút nữa thì ngất đi, lệnh cho toàn bộ thủ hạ tìm kiếm toàn thành phố, bất luận thế nào cũng phải tìm về được, kế hoạch tập kích Văn Đông hội vào buổi tối cũng đành phải bỏ qua. Vô hình trung như thế đã giúp cho Văn Đông hội có đầy đủ thời gian chuẩn bị. Về phần thành viên Ám tổ vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở Mạt Phất Nhĩ về sau sẽ nói.

Sàn nhảy Bỉ Bỉ. Khương Sâm mang theo mấy tên thủ hạ vội vã chạy tới Bỉ Bỉ, thấy Tạ Văn Đông cùng nòng cốt của bang hội đều tập trung ở đây thì thở phào nhẹ nhõm, chạy đến trước mặt Tạ Văn Đông lớn tiếng nói:

- Đông ca, có tin tức của Cao Chấn rồi!

Tạ Văn Đông trong lòng khẩn trương, vội vàng hỏi:

- Ở đâu?

Khương Sâm nói:

- Hiện tại Cao Chấn đang bị giam lỏng trong nhà của hắn, có không quá mười lăm người trông coi!

- Ở trong nhà Cao Chấn?

Tạ Văn Đông nghe xong thầm giật mình, Lý Sử Minh này thật sự là to gan, dám đem giấu Cao Chấn chính trong nhà của hắn, quả nhiên là khiến người ta không ngờ được, chợt trong lòng phát lạnh, lo lắng hỏi:

- Vậy Tiểu Ngọc cùng Tiểu Mỹ đâu?

Khương Sâm cười ha hả nói:

- Cái này Đông ca không cần lo lắng, hai nàng đều ở trong sự bảo hộ của em, không có việc gì đâu!

Tạ Văn Đông thở phào, cảm kích vỗ vỗ vai Khương Sâm, sau đó quay lại nói với mọi người:

- Tiểu Sảng, Cường tử, hai ngươi gọi vài người theo ta đi cứu Cao Chấn, những người khác đều ở lại đường khẩu đợi lệnh, tùy thời chuẩn bị công kích! Lão Sâm, ngươi tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của Thanh bang, có chuyện gì lập tức báo cho ta biết!

Khương Sâm gật đầu nói vâng, sau đó nhìn nhìn xung quanh, ghé vào tai Tạ Văn Đông nói:

- Đông ca, còn có một chuyện khiến người khác vui vẻ nữa. Lý Phong con trai Lý Sử Minh đang nằm trong tay em!

Nói xong cười một cách bỉ ổi.

Tạ Văn Đông kỳ quái hỏi:

- Ngươi làm thế nào mà bắt được hắn trong tay vậy?

Khương Sâm nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ, cười nói với Tạ Văn Đông:

- Đông ca, việc này nói rất dài dòng, về sau em sẽ kể cho anh biết! Bây giờ cứu Cao Chấn là quan trọng, tránh đêm dài lắm mộng!

Tạ Văn Đông gật đầu, nhìn KHương Sâm đang cố tình tỏ ra thần bí, không đoán được làm thế nào mà hắn bắt được Lý Phong. Mang theo đám người Lý Sảng, Cao Cường, ngồi xe chạy thẳng hướng nhà Cao Chấn.

Tám giờ chẵn, nhóm người Tạ Văn Đông đã tới được dưới nhà Cao Chấn. Trong góc tường chạy ra một người, đi tới nằm rạp bên cạnh ô tô nói với Tạ Văn Đông:

- Đông ca, em là người Ám tổ, Khương ca bảo em canh giữ ở chỗ này!

Tạ Văn Đông từ trong xe đi ra, nhìn hắn hỏi:

- Phía trước có động tĩnh gì không?

Người kia nói:

- Không có, trong khoảng thời gian này không có người nào ra vào nơi đó cả.

Tạ Văn Đông nghe xong gật đầu, vung tay lên với nhóm người Lý Sảng chạy đến phía trước. Đi tới trước cửa nhà Cao Chấn, nhìn khung cửa sắt, Tạ Văn Đông cân nhắc xem dùng biện pháp gì để vào. Thành viên Ám tổ kia đi tới trước cửa nhỏ giọng nói với Tạ Văn Đông:

- Đông ca, em có thể mở được cửa này, trước đây em chính là làm cái nghề này, sau lại học được vài trò cùng Khương ca, cửa kiểu này thì mở thoải mái!

Tạ Văn Đông vui mừng hỏi:

- Vậy ngươi mở cửa này nhanh nhất có thể dùng hết bao nhiêu thời gian? Nhất định là phải thật nhanh đó!

Người nọ suy nghĩ, nhìn nhìn cánh cửa, cân nhắc một hồi cẩn thận nói:

- Nội trong hai mươi giây em chắc chắc thành công!

Tạ Văn Đông cúi đầu trầm rồi nói:

- Tốt lắm, khi mở ra phải hết sức cẩn thận không được phát ra tiếng động, hiểu không?

Người kia gật đầu. Tạ Văn Đông quay đầu nói với mọi người:

- Lát nữa mở cửa ra, hạ thủ không nên lưu tình, để lại người sống sẽ rất phiền phức! Thế nhưng tận lực hạn chế nổ súng!

Mọi người nghe xong nhất tề gật đầu, ào ào rút bả đao và súng ra.

Tạ Văn Đông đợi một hồi, nói với người kia:

- Bắt đầu đi!

Nói xong, Tạ Văn Đông rút ra chủy thủ.

Kỹ thuật mở khóa của người kia quả nhiên không phải bình thường, không hề sinh ra bất luận chút âm thanh nào, qua mười lăm giây, cửa đang đóng phát ra tiếng "cạch cạch", cửa đã được mở ra. Tạ Văn Đông là người đầu tiên xông vào. Phía trước đang đi tới một người, Tạ Văn Đông phản ứng cực nhanh, thừa lúc người nọ đang còn chưa hiểu gì đã xuất đao đâm vào ngực hắn.

Rút đao về thật nhanh, Tạ Văn Đông quay đầu nói với mọi người:

- Chia nhau tìm!

Lời vừa dứt mọi người liền phân tán ra, gặp người là chém. Hơn mười thủ hạ Lý Sử Minh phái tới còn chưa biết rõ có chuyện gì đã bị chém ngã lăn ra đất.