Tông Sư Bại Hoại

Quyển 2 - Chương 13: Thay máu


Một lát sau, Cao Tuệ Ngọc mới có phản ứng, hét lớn: "Buông tay ra, mày là tiện nhân. Mày có nghe thấy không, tao bảo mày bỏ tay ra" Ảnh không để ý đến tiếng hét của Cao Tuệ Ngọc, kéo nàng ra khỏi trường, sau đó buông tay ra, đứng im không nói một lời.

Tạ Văn Đông thầm kêu không xong, vội vàng đi theo, tay chân luống cuống không biết làm gì cho tốt. Cao Tuệ Ngọc mắt ươn ướt nhìn Tạ Văn Đông, một lúc sau không nói lên lời, trong lòng rất ủy khuất không thể nói ra.

Tạ Văn Đông thở dài, nắm tay Cao Tuệ Ngọc nói: " Tiểu Ngọc, em hãy nghe anh nói, không phải giống như trong tưởng tượng của em đâu. Cô ấy..."

Cao Tuệ Ngọc không đợi Tạ Văn Đông nói xong, gạt mạnh tay hắn ra, nhìn Tạ Văn Đông, hét lên: " Tạ Văn Đông, anh giỏi lắm. Chuyện hôm nay, tôi nhớ mãi" Nói xong, lau nước mắt, bịt miệng chạy ra khỏi trường.

Tạ Văn Đông kêu khổ trong lòng, sao có thể cho nàng rời đi, vài bước đuổi kịp ôm lấy Cao Tuệ Ngọc: " Tiểu Ngọc, chúng ta không có gì, em nghĩ quá nhiều, không nên như vậy, không nên vô lý gây chuyện có được ko"

Vô lý gây chuyện? Tạ Văn Đông nói làm cho Cao Tuệ Ngọc càng thương tâm, nghẹn ngào nói: "Được, là tôi vô lý gây chuyện, tôi làm phiền đến các người. Bắt đầu từ hôm nay chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì. Anh sau này có thể sung sướиɠ khoái hoạt với con tiện nhân đó".

"Em... Em" Tạ Văn Đông không thể giải thích Cao Tuệ Ngọc hôm nay bị làm sao. Bình thường Tiểu Ngọc như một đứa trẻ, nhưng cũng không nói lý như ngày hôm nay. Tạ Văn Đông đối với hai chữ tình cảm hoàn toàn mù tịt, đối với tâm sự của cô gái càng không cần nói. Hắn rất thất vọng vì Cao Tuệ Ngọc đã không tin mình. Nhưng hắn không biết điều mà các cô gái không thể chịu được là cái gì.

Ảnh đi tới, lạnh nhạt nói với Cao Tuệ Ngọc: "Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Đông ca. Tôi chỉ là vệ sĩ của Đông ca".

Cao Tuệ Ngọc bị đố kỵ làm mất lý trí sao có thể tin lời Ảnh nói, ngược lại còn cho rằng đối phương đang thị iuy với mình, không chút suy nghĩ tát vào mặt Ảnh. Ảnh không hề tránh, rất nhanh nắm lấy cổ tay Ảnh, lạnh lùng nói: "Cô tốt nhất chú ý hành vi của mình. Tôi mặc kệ cô là ai, không được tiếp tục như vậy, nếu không tôi sẽ không khách khí đối với cô" Nói xong thả tay Cao Tuệ Ngọc ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Cao Tuệ Ngọc.

Cao Tuệ Ngọc không chịu thua hạ tay xuống, nhìn vào Tạ Văn Đông. Người sau đứng im tại chỗ không có bất cứ biểu hiện gì. Tạ Văn Đông cũng hiểu Tiểu Ngọc có hơi quá đáng. Ảnh cho nàng một bài học chưa chắc đã là chuyện xấu. Thấy Tạ Văn Đông không hề có hành động gì, nước mắt Cao Tuệ Ngọc không kìm được mà chảy xuống, trong lòng vừa lạnh vừa đau đớn, giống như tuyết tan vậy, lại giống như bị người đâm cho một đao.

Cao Tuệ Ngọc nhìn hai người, từ từ lui lại phía sau, cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng nàng. Lúc này, từ cổng trường đã có một người trẻ tuổi cao hơn một mét tám, da dẻ trắng nõn, gương mặt văn nhã đang đi tới.

Đi tới phía sau Cao Tuệ Ngọc, lấy tay đỡ lấy hai vai nàng, nhẹ giọng hỏi: " Tiểu Ngọc, em làm sao vậy?"

Cao Tuệ Ngọc nghe thấy tiếng quay đầu lại, thấy người phía sau mình, không nói gì nhào vào lòng hắn mà lớn tiếng khóc. Trong mắt người này hiện lên một tia kinh ngạc và vui mừng, lấy tay ôm lấy thân hình mình ngưỡng mộ đã lâu.

Tạ Văn Đông thấy tất cả ở trong mắt, trong lòng như bị thiêu đốt. Cao Tuệ Ngọc không ngờ lại dựa vào lòng người khác? Bàn tay nắm chặt đến trắng bệch, thở mạnh một hơi ngăn chặn cảm xúc muốn gϊếŧ người. Từ từ đi tới, lạnh lùng nói: "Nếu mày muốn sống, mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra".

Âm thanh như từ địa ngục truyền tới làm cho trái tim người trẻ tuổi đập mạnh, tay không tự chủ rời khỏi người Cao Tuệ Ngọc, buông xuống, nhìn về phía Tạ Văn Đông. Thấy đối phương chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, ngoại trừ ánh mắt lạnh lùng ra, không có gì khác thường. Gan to lên, tức giận hỏi: "Thằng ranh, mày là ai mà dám ra vẻ như vậy. Biết tao là ai không?"

Môi Tạ Văn Đông nhếch lên, cười lạnh: "Mặc kệ mày là ai. Nếu như mày dám chạm vào cô ấy lần nữa, tao sẽ không cho mày cơ hội hối hận".

Đối với khí thế cường đại phát ra từ trên người Tạ Văn Đông, tên thanh niên cảm nhận được khí tức tử vong, sợ đến mức lui về phía sau một biết. Hắn biết người có thể tản mát ra khí thế như vậy nhất định phải có thực lực. Khí thế của mình cũng không thể thắng được thiếu niên trước mặt. Trong lòng đột nhiên nhớ tới một người, người trẻ tuổi không nhịn được hỏi: "Mày... Mày là Tạ Văn Đông?"

"Tao là ai không cần mày quan tâm. Bây giờ cút ngay cho tao, tao còn có thể bỏ qua cho mày".

Cao Tuệ Ngọc nghe Tạ Văn Đông nói xong, tức giận nói: " Tạ Văn Đông, anh cho rằng anh là ai? Anh cho rằng người trong thiên hạ đều sợ anh sao?"

Tạ Văn Đông tức đến xanh mặt, nhìn chằm chằm vào Cao Tuệ Ngọc, không nói lên lời.

Cao Tuệ Ngọc kéo áo người trẻ tuổi: "Lý Phong, chúng ta đi. Không cần để ý đến hắn".

Người trẻ tuổi đúng là Lý Phong con trai trưởng lão Lý Sử Minh của Thanh Bang. Bị Cao Tuệ Ngọc kéo áo lập tức có phản ứng, nghĩ lại đối phương không phải chỉ là một con chó của Thanh Bang sao? Bố mình là trưởng lão Thanh Bang, ngay cả Cao Chấn cũng nể ba phần, mình việc gì phải sợ hắn. Nghĩ vậy, Lý Phong cười ha hả nói: " Tạ Văn Đông, xin lỗi, là Tiểu Ngọc kéo tao đi, chúng ta lần sau gặp lại" Nói xong cùng Cao Tuệ Ngọc sóng vai đi vào trong trường, một tay lặng lẽ đặt lên eo nàng. Quay đầu lại nhìn Tạ Văn Đông, khóe miệng nhếch lên, cười tà. Mà Cao Tuệ Ngọc trong lòng đang mất mát, không chú ý đến động tác này của Lý Phong.

Tạ Văn Đông cắn răng nhìn hai người rời đi, đứng yên bất động một lúc lâu. Ảnh lẳng lặng đứng phía sau hắn, không nói một lời, trong lòng cảm thấy áy náy với Tạ Văn Đông.

Một lúc sau, Tạ Văn Đông ngồi trên bệt xuống đường, hung hăng đánh một quyền vào thân cây bên cạnh: "Mẹ kiếp. Đáng chết".

Ảnh đi tới, nhẹ nhàng nói: "Anh đáng lẽ nên đuổi theo cô ấy, giải thích rõ ràng".

Tạ Văn Đông cười khổ: "Cô cho rằng Tiểu Ngọc bây giờ có thể nghe giải thích sao?" Ảnh im lặng.

"Xin lỗi, là do tôi..."

Tạ Văn Đông xua tay không cho Ảnh nói: "Chuyện phải xảy ra, cuối cùng cũng sẽ xảy ra. Tiểu Ngọc không tin tôi, sớm muộn gì cũng có ngày này. Tôi chỉ lo lắng thằng Lý Phong kia, sợ hắn sẽ đối với Tiểu Ngọc...." Tạ Văn Đông thở dài không nói nữa.

Ảnh không nói gì, đứng bên cạnh Tạ Văn Đông.

Buổi trưa, Cao Tuệ Mỹ nghe nói chuyện của Tạ Văn Đông và em gái, liền đi tìm Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông buồn bực cả sáng, rốt cuộc tìm được đối tượng thổ lộ, nói chuyện với Cao Tuệ Mỹ thật lâu. Đối với chuyện này, trong lòng Cao Tuệ Mỹ không biết nên mừng hay là lo, hoặc là cả hai đều có. Bởi vì nàng vẫn không thể bỏ tình cảm đối với Tạ Văn Đông. Nhưng bởi vì em gái nàng sớm xác định quan hệ với Tạ Văn Đông, cũng không thể làm gì khác hơn là chôn dấu tình cảm này xuống đáy lòng. Bây giờ quan hệ giữa hai người xuất hiện nguy cơ, trong lòng có một tia vui mừng. Nhưng nàng lại quan tâm đến Cao Tuệ Ngọc nhiều hơn, không muốn thấy Tiểu Ngọc đau lòng.

Cao Tuệ Mỹ nói rất nhiều với Tạ Văn Đông, đặc biệt là tâm tư của một cô gái: "Một cô gái khi thấy người mình yêu đi với cô gái khác, điều này không thể chịu đựng được. Huống hồ người mình yêu lại để mặc cho cô gái kia giáo huấn mình. Tiểu Ngọc từ nhỏ đã được nuông chiều, đột nhiên xảy ra chuyện này nó hiển nhiên không thể chấp nhận. Cậu không hề biết gì về tâm tư của các cô gái"

Tạ Văn Đông nghe xong có chút hối hận, cảm thấy mình làm hơi quá, hỏi: "Tôi bây giờ nên làm thế nào?"

Cao Tuệ Mỹ cười nói: "Cậu phải xin lỗi Tiểu Ngọc. Có lẽ như vậy còn có cơ hội cứu vãn"

Tạ Văn Đông có chút khó xử, trong lòng muốn xin lỗi nhưng nhớ đến cảnh Cao Tuệ Ngọc để tên Lý Phong ôm eo, rời đi trước mặt mình, lửa giận trong lòng dâng lên. Nhưng hắn không nói điều này với Cao Tuệ Mỹ, gật đầu nói vài câu.

Tâm trạng Tạ Văn Đông đang rất khó chịu, đến tối chủ động đi tìm Tam Nhãn và Lý Sảng uống rượu. Tam Nhãn nhìn ra Tạ Văn Đông có tâm sự, hỏi hắn có chuyện gì. Nhưng Tạ Văn Đông thủy chung không nói, chỉ cắm đầu uống rượu. Tạ Văn Đông năm mười sáu tuổi rốt cuộc cảm giác được sự bất lực và đau khổ trong tình yêu.

Không biết uống bao nhiêu rượu, Tạ Văn Đông cuối cùng cũng đã say. Lần đầu tiên hắn hoàn toàn say không biết gì hết, bất tỉnh nhân sự được Tam Nhãn và Lý Sảng đưa về khách sạn.

Từ đó về sau tình cảm giữa Tạ Văn Đông và Cao Tuệ Ngọc ở trong tình trạng chiến tranh lạnh. Không có ai chủ động giảng hòa với đối phương, nhưng trong lòng vẫn đang nhớ đến đối phương. Hai người dù là gặp nhau trong trường cũng xoay người đi ra vẻ không thấy. Sau này Tạ Văn Đông cảm thấy gặp Cao Tuệ Ngọc có chút ngượng ngùng, nên rất ít về trường, suốt ngày ở trong bang hội.

Mà thời gian này thành phố J xảy ra rất nhiều chuyện. Đầu tiên là thị trưởng bị điều đi (Đương nhiên là điều đi nhưng giữ nguyên chức. Đưa đến thành phố S tiếp tục làm thị trưởng. Những năm chín mươi có cái lệ này, thị trưởng quản lý một thành phố không tốt, sẽ được điều đến nơi khác ngồi ghế thị trưởng) Thay vào đó là một thị trưởng mới. Sau đó thư ký thị ủy tự nhận tuổi đã cao chủ động xin về hưu. Các quan chức trong thành phố hoặc được chuyển đi hoặc rút lui. Trần cục trưởng cũng bị điều đến thành phố Y làm một cục trưởng hữu danh vô thực. Biến động lớn này có thể nói là một lần thay máu cho nền chính trị trong thành phố.

Thị trưởng mới vừa lên, lập tức tuyên bố sẽ xây dựng thành phố J thành một thành phố hiện đại hóa.

Mà cục trưởng mới nhậm chức họ Trình nghi nhớ lời cấp trên phân phó, bắt tay vào quản lý chặt các bang hội trong thành phố. Vừa nhậm chức chưa lâu, đã vận dụng toàn bộ lực lượng cảnh sát tiến hành kiểm tra các cơ sở buôn bán trong thành phố, thực hiện chính sách bốn quét. Trong lúc nhất thời làm cho hắc đạo hoảng sợ, các chuyện chém gϊếŧ giữa các bang hội giảm mạnh. Dân chúng thành phố J rất tin tưởng vào cục trưởng mới, cảm thấy cuộc sống sau này sẽ được yên bình hơn.

Văn Đông hội là thế lực giàu có, có thể nói số một số hai ở thành phố J, nhưng vẫn không thể tránh khỏi chính sách lần này. Hôm đó có năm cơ sở bị niêm phong, cảnh sát bắt đi hơn hai mươi người. Thanh Bang thảm hại hơn, tất cả các ngành như cờ bạc đều bị liên lụy. Hơn nữa cục trưởng mới đến biết Thanh Bang là hắc bang lớn nhất thành phố J, cố tình lấy nó lập uy, đã quét sạch hai mươi cơ sở của Thanh Bang. Các bang hội khác cũng bị đả kích, trong lòng rất tức giận, thầm mắng cục trưởng mới tới làm cho xã hội đen thành phố J thụt lùi ít nhất năm năm.