Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh

Quyển 1 - Chương 28: Cảm ơn người anh em


Đánh thầy giáo, cái chuyện này quả thật là một màn vô cùng ầm ĩ, trong vòng một ngày, bên trong trường học đã truyền tai nhau, xôn xao bàn tán. Mấy ngàn học sinh trường Nhị trung, không người nào là không biết tới đứa học sinh trâu bò do Sơ tam Ban 7 "đào tạo" ra, dám táng cả tay nổi tiếng "bạo lực lão sư" trong trường, không ít học sinh hưng phấn quá mức vỗ đùi đánh đét một phát, đó là tâm nguyện trong lòng bọn chúng trong suốt bao nhiêu năm qua, rốt cục có tay đàn anh thay thế bọn chúng ra mặt xử lý, ngẫm lại cảnh tượng nọ, thật là hả lòng hả dạ biết bao nhiêu.

Bất quá chuyện này cũng không thể yên ổn như vậy được. Dương Lâm hình như từng sủa rằng nếu Sử Hạo chịu trả giá thật cao, gã sẽ công khai trước mặt hiệu trưởng cùng nhiều vị giáo viên khác bỏ qua cho Sử Hạo. Ngược lại nếu như Sử Hạo không công khai xin lỗi cộng thêm không bồi thường tiền thuốc thang cho gã, gã sẽ đem thủ đoạn luật pháp vận dụng vào để bảo hộ cho quyền lợi hợp pháp của chính mình, nếu không phải có vài thầy giáo thân thể cường tráng cố gắng lôi đi, có lẽ lúc ấy Sử Hạo đã một cước sút tung gã đi rồi.

Cuối cùng chuyện này càng lúc càng ầm ĩ hơn, thậm chí còn vang đến cả Cục Giáo Dục, giáo viên trường học tự nhiên là cá mè một lứa, đối với đứa học sinh dám cả gan mà táng cả thầy giáo bọn họ cũng chẳng có chút cảm tình gì, vì vậy rối rít mà lên án phê phán nào là tố chất học sinh rất kém, đạo đức bại hoại, cử chỉ tồi tệ, ngôn ngữ dung tục, vi phạm quy định nhà trường, kiên quyết phải đuổi học.

Đông đảo giáo viên hợp lại "chung một chiến tuyến", thanh thế rất lớn, xu thế chung đều là phải diệt trừ tận gốc cái tên bại hoại làm ô uế môi trường học đường - Sử Hạo. Người trên Cục cũng rỏ ra có chút biểu hiện, liền chuyển công văn xuống, yêu cầu chỉnh đốn lại kỷ luật nhà trường. Do vậy, Sử Hạo không thể nghi ngờ chính là con vật tế được tuyển chọn đầu tiên để "gϊếŧ một người, răn trăm người", chẳng hề thèm cân nhắc, Sử Hạo đang phải đối mặt với nguy cơ bị đá ra khỏi trường học. Bất quá lúc này, một tay nhân vật đẳng cấp BOSS lại xuất đầu lộ diện, trải qua một phen hòa giải của gã, lệnh đuổi học được rút xuống thay bằng việc giữ lại trong trường chờ theo dõi, nhưng tiền thuốc tiền thang vẫn phải trả đủ, gã này chính là ông bô của Tiền Nhâm Hào.

Cuối cùng nhà trường quyết định, vì chuyện Sử Hạo đánh thầy giáo, hắn sẽ được giữ lại trong trường chờ theo dõi, và phải bồi thường 300 đồng tiền thuốc thang, nhà trường cũng thật trơ tráo mặt dầy khi đem công văn đó dán lên bảng thông báo chung của trường học, kính báo toàn bộ tất cả giáo viên cùng học sinh.

- Mẹ kiếp, cái thằng chó Dương Lâm, từ rày về sau bố dìm mày chết.

Sử Hạo vừa nhận được thông báo kỷ luật của nhà trường, vội vàng chạy bán sống bán chết đến bên hồ nước nhỏ của trường học, đem một đám học sinh thối tha đang tình tự yêu đương chửi cho một trận, nghe phong phanh rằng đi bên cạnh hắn còn có bốn người Long Giang, Tiền Nhâm Hào, Vương Hoa, Trương Thiên Cường, sẵn sàng chuẩn bị tinh thần để ngăn cản những hành động điên rồ của hắn, ai mà biết được cái tay đàn anh đầu thiếu chất xám này liệu có nghĩ quẩn mà nhảy xuống hồ tự vẫn hay không, hay là lại đem những học sinh khác mà ném xuống hồ.

- Hạo ca, cậu có thể đừng làm loạn được không hả, cậu bây giờ đang trong thời kì "án treo" đó, làm ra chuyện vặt cũng có thể đuổi học a.

Long Giang vội vàng nhắc nhở hắn.

- Hắc hắc, nếu hắn muốn cho lão tử không còn đường đọc sách, lão tử sẽ làm cho hắn không còn sách mà dạy.

Sử Hạo khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh thật quái dị, làm cho người ta nhìn mà không khỏi phát run.

- Cậu muốn làm gì? Ngàn vạn lần đừng có làm loạn a.

Vương Hoa kinh nghi nhìn hắn, rốt cục đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì, hắn bây giờ thân đang mang tội, được lưu lại trường rồi chờ theo dõi, nếu gây ra chuyện thì đương nhiên sẽ bị tống cổ ngay.

- Tiền tổng, giúp ta một việc nhá.

Sử Hạo mang theo nụ cười tà nhìn Tiền Nhâm Hào.

Tiền Nhâm Hào đập lên ngực một quyền hướng về phía Sử Hạo, cười nói:

- Mẹ kiếp, cậu cố ý giễu cợt ta có phải không? Tiền tổng cái gì mà Tiền tổng, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.

- Giúp ta tìm hiểu xem thói quen làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày của Dương Lâm.

Sử Hạo uể oải dựa vào lan can của cây cầu nhỏ, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của bầu trời và mây trắng trong hồ nước, lặng yên một lúc rồi mới nói:

- Ờ, đúng rồi, lấy cho ta luôn cả số điện thoại nhà hắn nữa.

Trương Thiên Cường mắt hổ trừng trừng, lớn tiếng kêu lên:

- Hạo ca, cậu không phải muốn gϊếŧ người diệt khẩu đấy chứ?

Thanh âm gã hùng hậu mạnh mẽ, khiến cho không ít học sinh chung quanh đang tình chàng ý thϊếp nỉ na nỉ non bị hù dọa đến phát run.

Sử Hạo thiếu chút nữa thì cắm thẳng mặt xuống hồ, liếc gã một cái, vừa cười vừa chửi:

- Đm, gϊếŧ cái đầu nhà chú ấy, đừng nghĩ ta tà ác như vậy có được không? Không nên hỏi nhiều, đến lúc đó các ngươi sẽ biết...

Sử Hạo cười thần bí, rồi không nói gì nữa.

Vương Hoa cũng biết chẳng thể lôi ra được gì từ trong miệng gã này. Lập tức từ trong túi quần móc ra một xấp tiền mặt đưa cho Sử Hạo nói:

- Sử Hạo, đây là 300 đồng anh em góp chung lại, cậu cầm lấy ném cho cái thứ khốn kiếp kia đi.

Nhà trường bắt Sử Hạo bồi thường cho Dương Lâm 300 đồng phí thuốc thang, nhưng nhóm Vương Hoa cũng biết rõ gia cảnh của Sử Hạo vì vậy đã âm thầm giúp hắn gom đủ 300 đồng.

- Cất tiền đi.

Sử Hạo cũng chẳng thèm nhìn đến, thản nhiên nói.

- Sử Hạo, nếu như cậu coi chúng ta là bạn, thì không nên cự tuyệt, cùng lắm thì sau này cậu trả lại cho bọn ta.

Vương Hoa hết lòng giải thích rồi đem tiền nhét vào túi áo của Sử Hạo, nhưng bị hắn ngăn lại.

- Ta nói rồi, cất tiền đi, tấm lòng các ngươi, ta xin ghi tạc.

Sử Hạo nhìn thật lâu bốn người Vương Hoa, Long Giang, Trương Thiên Cường, Tiền Nhâm Hào. Lần đầu tiên hắn có loại cảm giác rất dào dạt, có bằng hữu, thật là hay.

300 đồng với học sinh trung học cũng không phải là ít, nhất là tại một nơi kinh tế không phát triển như huyện Đông Sơn, tiền tiêu vặt hàng ngày của học sinh nhiều lắm cũng chỉ khoảng 10 đồng, nếu như thực sự không phải coi ta là bằng hữu, bọn họ việc gì phải đi làm như vậy? Tiền là chuyện nhỏ, nhưng cái chính là tấm lòng của bọn họ mới khiến cho Sử Hạo thực sự có chỗ cảm động.

Vương Hoa thấy thái độ của hắn kiên quyết như thế, biết hắn là một kẻ có lòng tự ái rất mạnh, cũng không gượng ép nữa, đem tiền cất đi.

- Cảm ơn những người anh em, tiền thuốc tiền thang tự ta có cách giải quyết.

Sử Hạo ngữ khí bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nổi lên từng đợt rung động, trái tim yên lặng đã lâu, giờ khắc này bắt đầu đập trở lại.

Mấy người hàn huyên trong chốc lát rồi mỗi kẻ một nơi, Sử Hạo vô công rồi nghề đứng ở cửa phòng ăn, lượng người trên sân bãi thật là đông, nhưng có ngồi chồm hỗm cả buổi cũng chẳng trông thấy bất cứ nữ sinh nào "cô đơn", ả nào có chút nhan sắc thì ngay lập tức bị đứa nhanh tay nhanh mắt đoạt đi ngay. Sử Hạo vô cùng bực mình, phẫn nộ bước ra khỏi cổng trường, xem ra phải mò ra tận đường cái, đi đi lại lại một lúc may ra mới có thu hoạch.

Ánh dương quang của mặt trời lặn, đỏ au chậm rãi đi ngang qua rừng cọ dừa, đang là giờ tan tầm cao điểm, phố lớn ngõ nhỏ ở Đông Sơn huyện tràn ngập tiếng người ồn ào, các loại xe cộ đã không còn dễ dàng phóng được qua những con đường bằng phẳng nữa. Làn gió nhẹ thỉnh thoảng như trêu chọc mà thổi tung bay lên làn váy của những "cô em nhỏ" ven lề đường.

- Oa, chân mấy bé này dài thon đẹp quá a, trắng nõn a....... Bố mày sợ, trên mặt sao lại nhiều mụn nhọt thế kia, che hết cả lỗ mũi rồi, thật như cái đồi hoa sim ấy, ban ngày mà mò ra đường thì khác gì dọa người ta, chẳng biết có hiểu đạo đức nơi công cộng không nữa.

- Ơ, cô em này cái eo thật nhỏ a, bộ ngực lồi lên như hai cái bánh bao a, chỉ là trên mặt trát phấn quá dầy, váy ngắn thêm tý nữa thì tốt, có thể dùng làm qυầи ɭóŧ luôn.

- Ô kìa, con kia chuẩn quá, đùi đẹp, váy ngắn, eo thon, Ý! Sao ngực lại phẳng?, Oa, cái đkm, hóa ra là thằng đàn ông hóa trang thành, Đm nhà mày bị bệnh a.

Đi trên con đường cái, Sử Hạo hết nhìn đông rồi liếc tây, hai con mắt không ngừng soi mói, ngó nghiêng loạn bậy cả lên, trong đầu không ngừng bình phẩm những thứ mình đi ngang qua hoặc đi ngang qua mình, mắt lác đến nỗi không còn nhìn thấy cả bản thân, chỉ còn lại là các loại "mô hình" phụ nữ đầy gió thơm. Mặc dù tuyệt đại bộ phận đều là chị em của "long tộc" tức là thân hình thì có, tướng mạo thì không, nhưng dù sao lớn lên duyên dáng, có thì vẫn phải có, đùi đẹp, ngực sữa, mông nẩy, Sử Hạo ngắm nhìn mà tâm trí cứ rạo rực hết cả lên.

Một thằng đàn ông thưởng thức mỹ nữ, ban đầu là nhìn chân, sau đó là nhìn eo, rồi kéo dài lên trên ngực, cuối cùng mới là mặt, đó cũng là bình luận của một vị sắc lang tiêu chuẩn, rất vinh hạnh là Sử Hạo ngay từ nhỏ đã có được loại tư chất này, chỉ cần là mỹ nữ, thì chắc chắn trong lòng tất phải bình luận, kiểu như đã đạt đến cảnh giới xuyên thấu "bên ngoài", nhìn thấu "bên trong". Hắn có thể tự hào mà nói rằng "Ta đã luyện thành rồi".

- Oa, rốt cục cũng phát hiện ra được một siêu mẫu, ngọt thịt a........Á...... Nguy hiểm........

Sử Hạo kinh ngạc cắm đầu cắm cổ nhìn vào một cô bé xinh đẹp, tuy nhiên một chiếc xe hơi đột nhiên dừng lại bên cạnh cô bé, cửa xe mở ra, hai gã to con mặc âu phục màu đen, da ngăm đen, mang theo cặp kính cũng màu đen nhanh chóng đứng ở hai bên cô bé, bàn tay to bè khỏe mạnh duỗi ra hướng về cô bé.

Bắt cóc? Hϊếp da^ʍ? Chỉ chớp mắt, trong đầu Sử Hạo đã nhất thời lóe lên hai ý nghĩ bỉ ổi, hắn hình như đã từng thấy qua cảnh đứa bé gái bị hơn chục thằng cao to đen hôi đặt xuống dưới đất rồi thi nhau mà "tàu nhanh".