Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo

Chương 3: Bán Linh Phù, Giá Cả Thật Đắt!

Sáng ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm mở cửa kinh doanh.

Bây giờ hắn đang ở trong khu học nhân của học viện. Nơi này cung cấp toàn bộ chỗ sinh hoạt cho học sinh, toàn bộ khu học nhân có đến mười vạn người, phát triển hệt như một trấn nhỏ đầy đủ ăn, mặc, ở, đi lại.

Lâm Bắc Phàm đã thuê một căn nhà nhỏ kiểu phục hợp, bên dưới là cửa hàng kinh doanh, bên trên mới là chỗ hắn ở.

Bình thường trừ lúc đi học ở học viện, hắn đều ở trong tiệm bán linh phù, kiếm linh tệ.

Cửa hàng của hắn tên là Lâm Chi Ốc, tức "nhà của Lâm Bắc Phàm", thông tục dễ hiểu.

Hôm nay Lâm Chi Ốc lại mở cửa một lần nữa.

Nhìn trên quầy tràn đầy linh phù như những tác phẩm nghệ thuật, mặt Lâm Bắc Phàm lộ nụ cười nhạt.

Đêm qua, hắn đã vẽ tổng cộng khoảng 300 tấm linh phù, mãi đến lúc hết sạch da thú mới nghỉ. Trong đó có 2/3 là linh phù cấp thấp, trộn lẫn với mười mấy tấm linh phù tứ giai, được bày bán trên quầy hàng.

1/3 còn lại đều là linh phù trung cấp, đều bị hắn giữ lại, hóa thành thực lực của bản thân.

Hôm nay, hắn cần dựa vào mấy tấm linh phù hoàn mỹ không tỳ vết này để kiếm một khoản lớn.

Lâm Chi Ốc của Lâm Bắc Phàm vẫn có tiếng tăm nhất định trong hai con đường cạnh đó, thấy cửa hàng mở cửa, lập tức có mấy học sinh bước vào, một người trong đó nói: "Ông chủ, cho ta 5 tấm Lôi Bạo Phù, mỗi người một tấm! Chúng ta vừa nhận một nhiệm vụ phải rời thành, cần chút vật hộ mệnh!"

"Được, không thành vấn đề!"

Lâm Bắc Phàm nhanh chóng lấy năm tấm Lôi Bạo Phù ra khỏi quầy. Vì loại linh phù này có hiệu quả công phá, nên nhu cầu rất cao, căn bản là cung không đủ cầu, vậy nên Lâm Bắc Phàm đã vẽ rất nhiều tấm.

"Ông chủ, bao nhiêu tiền?" Một trong số đó chuẩn bị móc túi.

"Tổng cộng 5000 linh tệ, cảm ơn!"

Động tác của học sinh kia cứng lại, hoảng sợ hỏi: "Ông chủ, ngươi nói bao nhiêu? Ban nãy ta chưa nghe rõ!"

"Tổng cộng 5000 linh tệ, mỗi tấm 1000!"

Học sinh kia dừng động tác móc túi lại: "Ông chủ, ngươi điên rồi? Lôi Bạo Phù này cũng lắm cũng chỉ là linh phù tam giai, bán được 200 linh tệ đã là giá trên trời, ngươi lại đòi 1000?"

"Hiệu quả của linh phù tiệm ta khá tốt, 1 tấm bằng 10 tấm, tuyệt đối là thần khí hộ thân. Bán giá 1000 đã hời lắm rồi."

"Hiệu quả có tốt thế nào đi nữa cũng không thể bán giá 1000. Tính lại chút đi, ông chủ, ngươi quá tham lam, ta không mua!"

Đám học sinh này cứ đi như thế.

Sau đó lại có thêm mấy người nữa vào, nhưng thấy giá cao như vậy, đều rối rít lắc đầu đi mất.

Lâm Bắc Phàm cũng không vội, hắn tin chắc chắn mình có thể bán được linh phù, vì ——

"Phàm ca ca, ta đến thăm ngươi đây. Ngươi có vui không?"

Lúc này, một thiếu nữ chung linh dục tú(1) tươi cười bay nhào đến.

(1) Chung linh dục tú: chỉ môi trường tốt đẹp sẽ sinh ra những nhân vật ưu tú

Lâm Bắc Phàm chỉ thấy một trận gió mát thổi đến, sau đó một cánh tay mình đã rơi vào lòng thiếu nữ, chỉ cần đυ.ng nhẹ là chạm đến khu vực nhạy cảm, nhưng thiếu nữ vẫn không để ý chút nào.

Nàng tên là Lâm Vi Vi, là tôn nữ của lão sư hắn. Hai người quen nhau từ năm 10 tuổi, có thể xem là thanh mai trúc mã, quan hệ rất tốt. Dù sau đó hắn dọn đi, nàng cũng thường xuyên đến thăm, còn tiện tay chăm sóc chuyện làm ăn của hắn.

Theo sau nàng là một đám người, có thể coi là đội hữu của nàng, Lâm Bắc Phàm quen hầu hết người trong đó.

Nhưng bên trong lại có một võ giả mặc hắc y tương đối xa lạ.

Thấy Lâm Vi Vi nhào vào lòng Lâm Bắc Phàm, hắn ta khẽ cau mày, sắc mặt rất khó chịu.

Lâm Bắc Phàm mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, biết đây là một học sinh ái mộ Lâm Vi Vi. Nàng là mỹ nữ cấp giáo hoa, ngây thơ lãng mạn, thuần khiết hiền lành, rất được hoan nghênh.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Bắc Phàm đã chịu không biết bao nhiêu ánh mắt "sát thương" như thế, hắn cũng đã quen rồi.

Lâm Bắc Phàm vỗ nhẹ đầu nhỏ của Lâm Vi Vi: "Vi Vi, ngươi lại phải rời thành sao?"

"Phải, chúng ta vừa nhận một nhiệm vụ hộ tống lượng lớn vật tư ra ngoài, tình huống có phần nguy hiểm, nên đặc biệt đến đây mua mấy tấm linh phù." Lâm Vi Vi nhíu mày, nghiêng đầu đi không cho Lâm Bắc Phàm vỗ nữa.

Vì nàng cực kỳ không thích Lâm Bắc Phàm đối xử với mình như với một đứa trẻ.

"Ngươi đến đúng lúc lắm, gần đây ta mới họa được một nhóm linh phù, trong đó có mấy tấm tứ giai."

"Tứ giai? Phàm ca, ngươi tiến giai rồi?" Lâm Vi Vi hơi kinh hỉ.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu: "Mới đột phá mấy ngày nay."

"Tốt quá, vậy ngươi không phải đi nữa!" Lâm Vi Vi kích động ôm chặt Lâm Bắc Phàm, như muốn hòa luôn hắn vào cơ thể.

Nam nhân kia thấy thế lại nhíu mày, sắc mặt càng khó coi hơn.

"Đừng kích động, không phải ta đột phá là chuyện rất bình thường sao?" Lâm Bắc Phàm cười nhạt.

"Phải!" Lâm Vi Vi gật đầu lia lịa, sau đó nói đầy sùng bái: "Phàm ca của ta thông minh nhất, giỏi giang nhất!"

Lâm Bắc Phàm bị đôi mắt bé nhỏ đầy súng bái này làm cho chết mê chết mệt.

Haizz, con người quả là động vật ham hư vinh!

Lâm Bắc Phàm cũng không ngoại lệ.

Mặt nam nhân kia không chút biểu cảm, nhưng lại nhỏ giọng nói: "18 tuổi mới đột phá được tứ giai, quá phế vật!"

Lâm Bắc Phàm lén hừ hắn ta một cái, bỗng cảm thấy người này có phần đáng ghét.

Ta đột phá tứ giai năm 18 tuổi thì phiền gì ngươi?

"Ta muốn bao toàn bộ linh phù tứ giai của Phàm ca ca!" Lâm Vi Vi đột nhiên khua tay hào phóng. Đây là linh phù Phàm ca ca đã vẽ sau khi đột phá, vô cùng có ý nghĩa, ta nhất định phải gìn giữ thật tốt, hì hì.

"Tổng cộng 5 tấm, một tấm 3000 linh tệ, tổng cộng là 15000 linh tệ. Niệm tình ngươi là muội muội ngoan của ta, lại là khách hàng đầu tiên hôm nay, ta giảm 50% cho ngươi, tổng cộng là 7500 linh tệ."

"7500 linh tệ, mắc vậy sao?"

"Đây đã là giá của linh phù ngũ giai!"

"Đắt hơn linh phù ngũ giai nữa!"

...

Mấy người xung quanh kêu lên.

Bình thường giá của linh phù tứ giai là khoảng 500 đến 800, ngũ giai là 1000 đến 1500, năm tấm linh phù của Lâm Bắc Phàm tổng cộng là 7500 linh tệ, vậy nghĩa là một tấm 1500.

Đây còn là giá sau khi giảm bớt.

Đối với học sinh, nó đã rất đắt.

"Đúng là hơi đắt, nhưng ta vẫn phải mua!" Lâm Vi Vi kiên định, vì nàng vừa ý với ý nghĩa sau lưng nó.

"Vi Vi, ngươi mua những linh phù này chắc chắc có giá trị." Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

"Ta tin tưởng Phàm ca!" Lâm Vi Vi cười nói, sau đó chuẩn bị trả tiền.

Bản thân nàng cũng là một tiểu phú bà, hoàn toàn có thể đảm đương được giá cả đắt đỏ này.

Nhưng ngay lúc nàng sắp lấy tiền ra, cuối cùng nam nhân kia cũng mở miệng:

"Đợi đã Vi Vi, ngươi không thể làm vậy được, rõ ràng hắn đang coi ngươi là oan đại đầu(2)."

(2) Oan đại đầu: kẻ tiêu tiền như rác

"La Thiên Quân, đây là việc của ta, không cần ngươi quản!" Lâm Vi Vi nhíu mày, không định đổi ý.

"Chuyện của ngươi chính là chuyện..." Hắn ta vừa định thốt lên mới nhớ, trước mắt quan hệ của mình và Lâm Vi Vi chỉ có thể tính là bạn học, không khỏi nuốt lời xuống.

"Hơn nữa ta tin tưởng Phàm ca, hắn sẽ không gạt ta!" Lâm Vi Vi nói nghiêm túc.

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Tất nhiên ta sẽ không gạt ngươi. Nếu không phải còn cần kiếm tiền nuôi gia đình, ta tặng hết cho ngươi cũng được!"

"Phàm ca là tốt nhất!" Trái tim Lâm Vi Vi đầy ngọt ngào.

Nam nhân kia thấy người mình yêu lại chấp mê bất ngộ với một nam nhân khác như thế, tim như bị đao cắt, một dòng lửa nóng trào thẳng lên đầu: "Lâm Bắc Phàm, ngươi lừa gạt một tiểu cô nương là có ý gì? Ngươi lợi dụng si tâm của Vi Vi, lợi dụng sự chân thành của nàng để gạt tình gạt tiền. Ngươi chính là một tên cặn bã!"

Lời này quá đáng đến mức sắc mặt mọi người biến đổi.

"Tiểu tử, nói chuyện chú ý một chút, nếu không ta sẽ khiến ngươi đẹp mặt!" Lâm Bắc Phàm bình tĩnh đáp.

"La Thiên Quân, ngươi nói bậy gì đó? Ta không cho phép ngươi nói xấu Phàm ca của ta! Ta muốn ngươi xin lỗi Phàm ca ngay. Nếu không chúng ta không đội trời chung! Lâm Vi Vi rút kiếm của mình ra, thở phì phò nói.

"Vi Vi, ta thấy ngươi cần phải tỉnh táo! Cho ta ba phút, ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của hắn!" La Thiên Quân nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ bất thiện: "Lâm Bắc Phàm, còn là nam nhân thì bước ra đánh với ta một trận! Chúng ta văn đấu một trận, ta chỉ muốn thử xem mấy linh phù kia là thật hay giả! Ngươi dám không?"

Cái gọi là văn đấu, là một phương thứ tỷ thí bất bình đẳng.

Song phương đứng ở hai bên sân đấu, giữa có một ranh giới, song phương không thể vượt qua.

Một người phụ trách tấn công, một người phụ trách phòng thủ.

Nếu như bên tấn công không làm gì được bên phòng thủ, coi như thất bại. Nếu bên phòng thủ chủ động nhận thua hoặc mất khả năng phản kháng, coi như bên phòng thủ thua.

Loại tỷ thí này được áp dụng nhiều trong việc thử nghiệm các chiêu thức, vũ khí mới, cũng được thấy nhiều trong các cuộc so tài giữa hệ chiến đấu và hệ phụ trợ. Bởi nếu tỷ thí trực diện, hầu như hệ phụ trợ không thể nào thắng được hệ chiến đấu, vậy nên mới chọn phương thức này.

"Có gì không dám? Nhưng thắng thua thì có lợi gì cho ta?" Lâm Bắc Phàm hờ hững: "Phải biết rằng, nếu thi đấu phải sử dụng linh phù, dù thắng hay thua ta cũng đều bị thiệt, ai sẽ chịu trách nhiệm với tổn thất của ta?"

La Thiên Quân cười lạnh: "Nếu ta thua, ta sẽ bồi thường gấp 10 lần tổn thất của ngươi, thế nào!"

Mắt Lâm Bắc Phàm sáng rực lên: "Nhất ngôn cửu đỉnh!"