*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến Quốc Việt bắt lấy mắt cá chân của Dư Tiền, nhanh chóng kéo đi. Thân thể Dư tiền va chạm với nền đất lạnh như băng, liên tục phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm.
“Chiến Quốc Việt, a a a, cậu thật tàn nhẫn, thật máu lạnh, cậu như vậy sau này sẽ không tìm được vợ.”
Chiến Quốc Việt nói: “Anh tiếp tay cho kẻ ác, làm khó dễ bố của tôi. Tôi không trừng phạt anh, anh sẽ không nhớ.”
Dư Tiền cũng là một người con trai có nghĩa khí thắng được thua được, nhanh chóng xin tha nói: “Quốc Việt, cậu tha cho tôi đi, tôi đảm bảo sau này không làm khó dễ bố của cậu nữa.”
Chiến Quốc Việt lúc này mới thả Dư Tiền xuống, dáng người thon dài của cậu đứng ở trước mặt Dư Tiền, tạo cho Dư Tiền cảm thấy ngọn núi trước mặt thật đáng sợ.
Sau một lúc, Dư Tiền ý thức được, Chiến đã trở thành một thiếu niên, hàm răng sắc bén đã mọc đầy răng, không hề xem cậu là một đứa con nít được nữa
“Kết cục của anh sẽ rất thảm” Chiến Quốc Việt hé miệng để lộ hàm răng trắng buông ra âm thanh lạnh lẽo.
Dư Tiền đã cảm nhận được cảm giác đối nghịch với Chiến Quốc Việt sẽ có kết cục bi thảm ra sao rồi, gật đầu nói nhanh: “Quốc Việt, tôi biết sai rồi”
Chiến Quốc Việt quan sát người ở trước mặt, nhíu đôi mắt đào hoa đầy vẻ lạnh giá.
Đối phó với kẻ không nghe lời, cậu thích chơi một trò. Đó là lấy đi mạng sống của họ.
“Anh có muốn biết, ở thủ đô những gia tộc lớn nếu đắc tội mẹ tôi, cuối cùng kết cục là gì không?”
Dư Tiền rùng mình một cái.
Danh môn thế gia ở thủ đô, là do Chiến Hàn Quân quản lí, bọn họ đều đã hết sức khổ sở rồi. Chiến Quốc Việt hiện giờ đã là người quản lí, những danh môn thế gia đó lại càng rơi vào dầu sôi lửa bỏng?
“Nhà họ Điền, nhà họ Bạch, đều đã nhà tan cửa nát” Chiến Quốc Việt nhẹ nhàng nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Dư Tiền trở nên cứng đờ.
Thủ đoạn của Chiến Quốc Việt, đã đạt trình độ tàn khốc máu lạnh, hoàn toàn không thua gì bố Chiến Hàn Quân của cậu.
Dư tiền cảm thấy Chiến Hàn Quân trước kia chỉ là một đối thủ khó đối phó, hiện giờ cảm thấy Chiến Quốc Việt là đối thủ thuộc dạng đáng sợ.
Trong nháy mắt Dư Tiền liền bị dọa khóc: “Cậu chủ Quốc Việt, tôi về sau không bao giờ dám cùng cậu đối đầu. Cầu xin cậu có thể thả tôi ra, được không?”
Chiến Quốc Việt không chút để ý nói: “Vậy phải xem biểu hiện của anh rồi.”
Dư Tiền ngơ ngẩn nhìn Chiến Quốc Việt: “Cậu chủ Quốc Việt có gì cần phân phớ?”
“Tôi muốn anh nghĩ cách khiến cho Dư: Nhân cưới dì của tôi.”
Dư Tiền mặt lộ vẻ khó xử: “Cậu chủ Quốc Việt, lúc này thời cơ chưa tới” “Cậu chủ Quốc Việt, muốn cho cậu chủ tôi cưới dì của cậu cũng không phải không có cách nào.”
“Cách gì?”
“Nhà của chúng tôi từ chủ tớ lớn bé trong nhà đều muốn cậu chủ cưới vợ và sinh con, nếu ông chủ biết dì của cậu đang mang thai con của cậu chủ, ông chủ nhất định sẽ vui mừng tiếp nhận đứa nhỏ này”
Chiến Quốc Việt chính là không muốn như vậy, nhưng cũng đồng ý cách uy hϊếp mà Dư Tiền nói: “Chuyện này anh đi làm đi.”
Dư tiền: “…..”
“Sao cũng được nhưng trước hết xin cậu chủ Quốc Việt hãy bẻ lại khớp xương cho tôi”