Edit by Shmily
#Do not reup#
----------------------------
Hắn cầm lấy ấm trà trên bàn, đi tới bên cạnh lư hương, rũ mắt, tay cầm ấm trà nghiêng sang.
Trong miệng ấm có nước trà chảy ra.
Chảy vào trong lư hương hình hoa sen kia.
Sương khói chậm rãi tắt ngúm, hắn đem ấm trà thả về chỗ cũ, lại đi tới bên cạnh những viên minh châu đó, đem cái nắp kim loại của nó đậy vào.
Tám viên minh châu ở tám góc khác nhau, hắn đi tới từng nơi đậy nắp lại, thẳng đến khi ánh sáng của viên minh châu cuối cùng bị che lấp.
Hắn theo tường, thân thể chậm rãi trượt xuống dưới.
Thân thể Quân Trì cuộn tròn trên mặt đất, mặt đất lạnh lẽo, hàn ý theo sống lưng lan ra khắp thân thể hắn.
Trong cơ thể giống như bị mấy ngàn con kiến gặm cắn, lại như băng hỏa giao nhau, cực kỳ khó chịu.
Trong đầu chỉ có một ý niệm, chính là muốn lao ra, lao ra ngoài tìm đồ ăn lúc tối, ăn hết vào trong bụng.
Quân Trì muốn cắn tay mình, để đau đớn làm hắn áp đi du͙© vọиɠ của bản thân.
Nhưng khi cánh môi dán lên trên tay, hắn lại từ bỏ.
Không được, nếu hắn cắn ở đây, sẽ bị phát hiện.
Quân Trì vén ống tay áo của mình lên, nặng nề cắn trên bắp tay.
Tới tận canh ba, Quân Trì rốt cuộc cũng chịu đựng được qua.
Trên người hắn toàn là mồ hôi, mồ hôi thấm ướt phía sau lưng hắn, hắn miễn cưỡng đứng lên, thân thể lại hơi lảo đảo, nặng nề ngã ngồi về chỗ cũ.
Giờ khắc này, Quân Trì cảm thấy cực kỳ ủy khuất.
Giống như tất cả mọi chuyện đều đè nặng lên người hắn, làm hắn thở không nổi.
Vì cái gì mà nhất định phải là hắn, có nhiều người như vậy, vì cái gì mà cứ phải là hắn?
Trong đầu toàn là hình ảnh của mẫu thân, nàng đứng ở trước mặt mình, khuôn mặt có chút mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ thanh âm của nàng, nàng nói: "Tiểu Ao, ngươi là nam tử hán, ngươi là hoàng tử, ngươi là nhi tử của phụ hoàng, cho nên khi té ngã phải học được cách đứng lên, không được sợ hãi."
Quân Trì nỗ lực đứng lên, nước mắt mông lung, hắn hít hít cái mũi, nói: "Ưm, Tiểu Ao không sợ."
Hắn lung lay đi về phía trước, một đường so tới mép giường, sau khi sờ đến thân thể mềm mại của Vân Phiếm Phiếm liền lập tức ôm lấy nàng, thỏa mãn mà ngủ.
Ngày hôm sau, khi Vân Phiếm Phiếm tỉnh lại còn có chút mê mang.
Vì cái gì, Quân Trì lại ôm nàng ngủ?
Nàng giật giật thân thể, thấy Quân Trì nhíu nhíu mày, sau đó lông mi run rẩy một chút, từ từ tỉnh lại.
Trong mắt hắn che một tầng sương mù, sắc mặt còn có chút tái nhợt, cánh môi khô nứt, giống như bông hoa hết nước, khô héo lụi tàn.
Nhìn thấy nàng, hắn lập tức kêu một tiếng: "Phiêu Phiêu ~"
Vân Phiếm Phiếm hỏi Tiểu Bạch Thái: "Ta đổi vị diện khác rồi?"
Người trước mặt nàng kỳ thật không phải Quân Trì đi?
Nhưng mà, nhìn rất giống nhau mà.
Tiểu Bạch Thái cũng có chút ngốc: "Ta không biết...?"
Vân Phiếm Phiếm vừa muốn mở miệng hỏi hắn, kết quả mới động một chút liền cảm giác khóe môi có chút đau.
Nàng sờ sờ khóe môi, sờ đến chỗ máu đọng lại bên khóe miệng.
Sao khóe miệng nàng lại rách ra thế này?
Nàng có thể khẳng định, nàng tuyệt đối sẽ không nửa đêm tự mình cắn rách miệng mình, nơi này cũng chỉ có hai người là nàng và Quân Trì, cho nên nói, Quân Trì lại cắn rách khóe môi nàng?
Nghi hoặc nhìn về phía Quân Trì, hắn liên tục lắc đầu phủ nhận: "Không phải ta cắn, là Quân Trì."
Vân Phiếm Phiếm càng thêm nghi hoặc.
Nàng bỏ qua việc khóe môi đau đớn, mở miệng hỏi: "Ngươi không phải Quân Trì sao?"
Quân Trì nghiêng đầu, cái mặt vốn thập phần yêu nghiệt của hắn nay lại bị cái biểu tình thiên chân vô tà này làm cho manh manh, nhiều thêm vài phần đáng yêu.
"Ta không phải a, ta là Tiểu Ao, không phải tên hỗn đản Quân Trì kia."
Vân Phiếm Phiếm: "..."
Kỳ thật nàng đang nằm mơ đi?