Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 379: Cho ta mượn long bào của ngươi (12)

Edit by Shmily

#Do not reup#

---------------------------------

Vân Phiếm Phiếm cũng rất tự nhiên nằm ở trên giường.

Quân Trì liếc nàng một cái, nói: "Ngươi tính mặc cả y phục đi ngủ?"

Vân Phiếm Phiếm ngồi dậy, nghi hoặc hỏi: "Cần phải cởi cả y phục sao?"

Quân Trì nhướng mày, không nói.

Vân Phiếm Phiếm hiểu ý, trực tiếp ngồi trước mặt Quân Trì đem váy áo cởi ra.

Nàng không phải không biết thẹn thùng, chỉ là loại tình huống này ở thời điểm hắn không biết đã phát sinh quá nhiều lần, da mặt Vân Phiếm Phiếm cũng luyện đủ dày rồi.

Quân Trì trầm mặc nhìn nàng cởi váy áo ra, chỉ còn lại áo trong.

Áo trong đơn bạc hoàn toàn không che được dáng người lả lướt của nàng, nơi phập phồng lên trước mặt cũng rõ ràng hơn.

Tay Vân Phiếm Phiếm dừng ở dây lưng áo trong, dò hỏi: "Cả áo trong cũng phải cởi sao?"

Tay Quân Trì ấn ở trên tay nàng, thanh âm đè thấp, ngữ khí mang theo vài phần triền miên: "Bây giờ đã muốn thị tẩm?"

Vân Phiếm Phiếm ngơ ngác nhìn hắn, có chút không theo kịp tư duy của hắn.

Quân Trì thu tay, nói: "Không cần."

Hai người nằm song song ở cạnh nhau, trong điện có huân hương theo khe phở phiêu phiêu đi vào.

Vân Phiếm Phiếm ngửi thấy mùi hương này, có chút mơ màng sắp ngủ.

Giây tiếp theo, nàng bỗng nhiên lại thanh tỉnh lên.

Nếu nàng nhớ không nhầm thì hiện tại Quân Trì hẳn là đang nỗ lực từ bỏ loại độc dược kia.

Cái độc dược này giống như hoa anh túc (thuốc phiện), là thứ đồ hại người, rất dễ nghiện, nhưng từ bỏ lại rất khó.

Nếu không có nghị lực siêu cường, hoặc chính là từ bỏ nửa chừng, hoặc là sẽ trực tiếp bức mình đến điên.

Quân Trì so với bất cứ ai đều thống khổ hơn.

Hắn vừa phải dùng, vừa phải từ bỏ.

Dùng là bởi vì muốn qua mặt thái hậu, bỏ là vì chính hắn.

Bất quá liều thuốc hắn dùng đã giảm rất nhiều so với lúc trước, nhưng lúc cai cũng rất gian khổ.

Một mặt phải khống chế chính mình, một mặt phải đi tiếp xúc nó.

Bên trong huân hương này, hắn đã bỏ thêm những thứ khác, khó trách lúc trước nàng lại ngủ nhanh như vậy.

Nghĩ nghĩ, Vân Phiếm Phiếm lại khống chế không được mà ngủ mất.

Quân Trì lại phá lệ thanh tỉnh.

Huân hương đã bỏ thêm rất nhiều dược liệu này dường như chẳng có tác dụng gì với hắn.

Quân Trì nghiêng người, nhìn Vân Phiếm Phiếm đang nằm bên cạnh mình.

Lông mi thiếu nữ giống như cánh bướm, trên mặt mang theo vẻ hồng hào khỏe mạnh, nhìn kỹ khóe môi nàng còn có thể thấy được ấn ký lúc trước hắn lưu lại.

Đó là do hắn cắn, sắp lành rồi.

Quân Trì nhìn nhìn, hô hấp bắt đầu dồn dập lên.

Cũng không phải bởi vì nàng, hắn biết, bản thân hắn lại sắp phát tác rồi.

Hôm nay hắn cố tình không có dùng những thứ đồ có trộn độc dược, bởi vì mỗi lần dùng xong, trạng thái tinh thần của hắn đều kém đi rất nhiều, thậm chí có đôi khi biểu tình sẽ hoảng hốt, phát ngốc hồi lâu.

Hắn không muốn lãng phí ngày hôm nay, cho nên lúc ăn tối, hắn mới tùy hứng như vậy.

Hiện tại dường như lại phải trả một cái giá vô cùng lớn.

Quân Trì nằm thẳng người, nhìn màn trướng minh sắc trên đỉnh đầu.

Màu sắc có chút chói mắt, hắn không ngừng đè nén lại hô hấp của mình, ý thức đã có chút tán loạn.

Tay ở trong chăn đã siết lại thật chặt, móng tay hung hăng cắm vào trong lòng bàn tay, thịt non bị đâm rách, lại bởi vì ra mồ hôi mà xót vô cùng.

Quân Trì cứ như vậy nằm chết lặng một lúc lâu, bỗng nhiên xoay người, hơi hơi ngồi dậy, môi dán lên khóe môi của người bên cạnh.

Hắn chiếu theo cái ấn ký lúc trước, hung hăng cắn một lần nữa.

Tham lam ngậm mυ'ŧ lấy máu tươi trên môi nàng, Quân Trì đột nhiên ngồi thẳng dậy, lúc này mới hoảng hốt phát hiện mình vừa làm cái gì.

Dường như gần đây hắn càng ngày càng táo bạo.

Quân Trì nhìn thiếu nữ đang bình tĩnh mà ngủ, duỗi tay xoa xoa lên miệng vết thương của nàng, sau đó lẩm bẩm nói: "Thực xin lỗi."

Sau đó, hắn đứng dậy, phủ thêm áo ngoài, thân thể đơn bạc bị áo ngoài to rộng che khuất, có vẻ càng thêm suy nhược.