Vào lúc này Đường Chi Hạ bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn hắn cười khẩy, mở miệng yếu ớt nói :
" Trong từ điển của tôi… không có hai từ bỏ cuộc."
Nói rồi cô dùng hết sức lực còn lại của bản thân lần nữa cầm chai rượu lên… một hơi… uống cạn.
Giống như được giải thoát cô buông chai rượu cả người mềm nhũn ngã xuống sàn. Lúc sắp tiếp đất không ngờ lại rơi vào vòng tay rắn chắc, ấm áp của Tư Mặc Phong. Cô liền thuận thế dựa vào người anh tham lam hít thở ,cảm nhận được hương thơm mê hoặc từ người anh tỏa ra mới khiến cho cô thấy dễ chịu hơn.
Trong phút chốc, dưới bụng cô lại giống như có thứ gì đó đang quặng lên từng hồi, cả người cô nóng bừng bừng , sắc mặt trắng bệch mồ hôi tuôn ướt đẫm, tóc bê bết trông hết sức khó coi.
Tư Mặc Phong thoáng thấy cô có dấu hiệu muốn nôn liền lập tức bế cô lên, ôm cô đi thẳng vào nhà vệ sinh cách đó không xa.
Trong khi Hàn Kỳ đang đứng ngây ngốc nhìn theo, Cố Sở Hi lại vừa mở cửa bước vào nhìn thấy một màn trước mặt liền mắt chữ a mồm chữ o đứng chôn chân tại chỗ, không buồn nhúc nhích.
Hắn luôn biết Tư Mặc Phong vốn có bệnh ưa sạch sẽ lại không thích chạm vào nữ nhân, vì để tạo vỏ bọc ngụy trang trước mặt mọi người Tư Mặc Phong đôi khi mới có những cử chỉ thân mật cùng người khác, mặc dù trong mắt bàn dân thiên hạ Tư Mặc Phong được xem là một kẻ đào hoa nhưng chỉ có Cố Sở Hi, Hàn Kỳ và những người đặc biệt thân cận mới biết tên phúc hắc kia thật ra chưa một lần động vào nữ nhân. Những nữ nhân câu dẫn hắn đều bị hắn bỏ thuốc rồi quăng cho người khác hành sự, trong đó cũng có không ít những cô gái vô cùng xinh đẹp do kẻ địch phái tới để thăm dò hoặc là sát thủ đến để gϊếŧ hắn nhưng dù là thân phận gì hắn cũng chẳng bận tâm bởi vì hắn cảm thấy tất cả bọn họ đều rất bẩn.
Nhưng lúc này chuyện gì đang xảy ra, Cố Sở Hi hắn đang nhìn thấy cái gì? Tư Mặc Phong không những ôm chặt lấy cô gái nhếch nhác đang say bí tỉ kia mà còn là ôm vào nhà vệ sinh…
Cố Sở Hi nhìn Hàn Kỳ dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc hỏi :" Cái người vừa rồi có phải là Tư Mặc Phong mà chúng ta biết không?"
Hàn Kỳ lại vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Bên này Tư Mặc Phong bế Đường Chi Hạ vào nhà vệ sinh nhẹ nhàng đặt cô xuống, chân vừa chạm xuống sàn cô lập tức gục đầu vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo đến chết đi sống lại.
Sau một hồi gần như không còn sót lại gì trong bụng cô liền mềm nhũn ngả người ra sau, Tư Mặc Phong từ đầu đến cuối vẫn ở bên cạnh đỡ lấy người cô, anh bấm nút dội sạch bồn cầu sau đó ôm Đường Chi Hạ trở ra đại sảnh đặt cô nằm lên đùi mình.
Dĩ nhiên Đường Chi Hạ lúc này đã ngủ say như chết.
Cố Sở Hi nhìn bộ dạng này của Đường Chi Hạ không khỏi nghi hoặc lên tiếng hỏi :
" Lão đại, anh nghĩ cô ta có phải nội gián không?"
Thấy Tư Mặc Phong trầm mặc không trả lời Cố Sở Hi liền tự biên tự diễn :
" Tôi chắc chắn cô ta không phải, làm gì có nội gián nào chủ động tự mình uống say như chết rồi thản nhiên nằm lăn ra ngủ ngon lành giữa lòng địch mặc cho người ta trấn lột, mặc dù với bộ dạng này của cô ta cũng không nhất thiết phải sợ nhưng dù gì cũng là phụ nữ nếu là một nội gián hay sát thủ đây không phải quá ngu ngốc rồi sao?"
Tư Mặc Phong vẫn cúi xuống chăm chú nhìn cô hồi lâu.
Đường Chi Hạ lúc bình thường trước mặt hắn trông xấu xí là thật, sau khi bị hành hạ bởi hai chai rượu thì càng thảm hại nhưng khi hắn nhìn thấy cô co ro nằm trong lòng hắn, hai má ửng đỏ thỉnh thoảng vì cơn say rượu mà rên ưʍ.. a... khe khẽ. Cơ thể hắn sau bao năm thanh tịnh giờ phút này đột nhiên lại có phản ứng rất không đúng lúc.
Tư Mặc Phong thầm mắng một câu "Chết tiệt"
Ngày thường những nữ nhân xinh đẹp vây quanh hắn nhiều vô kể cho dù bọn họ có cởi hết quần áo trước mặt hắn, hắn cũng không có cảm giác gì. Vậy mà hôm nay…
Tư Mặc Phong lại nhìn chằm chằm Đường Chi Hạ không biết suy nghĩ cái gì hắn chỉ cảm thấy cô gái xấu xí say xỉn lại ngủ như chết trước mặt… Thật mê người!
Đúng đây chính là suy nghĩ của hắn lúc này. Không lẽ thật sự bị tên Cố Sở Hi kia đoán bậy đoán bạ mà lại đoán trúng rồi sao? Gu hắn thật sự mặn như vậy?
Nhưng chỉ là suy nghĩ mà thôi, hắn làm sao có thể để cho hai tên kia biết điều này, đặc biệt là cái tên Cố Sở Hi. Nếu biết hắn còn không lập tức vỗ đùi phành phạch, ôm bụng cười ngả ngớn, dương dương tự đắc với phán đoán của bản thân mới là lạ, ngoài ra chẳng giúp ích được gì.
Lại thấy Đường Chi Hạ bỗng nhiên dụi dụi mặt có vẻ đang rất ngứa Tư Mặc Phong liền đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt cô, bỗng hắn xoa xoa hai đầu ngón tay thấy có gì đó là lạ, hắn nghĩ có lẽ là do cô đổ quá nhiều mồ hôi thôi liền ra lệnh Hàn Kỳ kêu người đem một chậu nước ấm cùng khăn mặt tới.
Tư Mặc Phong động tác hết sức cẩn thận nhẹ nhàng lau mặt cho Đường Chi Hạ dưới ánh mắt vẫn mở to chấn kinh từ nãy đến giờ của Cố Sở Hi.
Mà Tư Mặc Phong sau khi lau qua một lượt lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hắn liền tỉ mỉ lau lại lần thứ hai.
Sau khi được Tư Mặc Phong cẩn thận lau sạch sẽ, gương mặt vốn có của Đường Chi Hạ liền bày ra trước mắt.
Không khí trong phòng giờ phút này giống như hoàn toàn đông cứng lại. Mắt Cố Sở Hi nãy giờ đã mở to lại càng thêm to.
Cũng may là Đường Chi Hạ đã say không biết trời trăng nếu không nhìn cảnh tình này thật không biết giấu mặt vào đâu.
Cả ba người đàn ông đang ngây ngốc nhìn chằm chằm cô, không buồn chớp mắt. Sau một lúc, cả ba người lại không hẹn mà cùng mặt đỏ, tim đập nhanh miệng lưỡi khô khốc.
Mặc dù trong phòng đã sớm bật điều hòa nhưng ai ai cũng cảm thấy nóng đến không chịu nổi.
Không biết đờ đẫn bao lâu cho đến khi Hàn Kỳ và Cố Sở Hi bắt gặp ánh mắt âm độ của Tư Mặc Phong liền từ nóng bức chuyển sang rét lạnh.