Cực Phẩm Thái Tử Gia

Quyển 2 - Chương 321: Sự va chạm mới (9)


Chính sự kiện xảy ra bất ngờ vào cuối tuần đó xem như đã kết thúc mối ân oán kéo dài suốt mấy năm nay giữa hai nhà Đường Tần. Người nhà họ Liễu cũng bắt đầu cho rằng từ chính cái thời khắc Đường Thiên Tắc chuyển đi Giang Lăng thì sự mâu thuẫn giữa ông ta và Tần Quang Viễn cũng đã kết thúc.

Đường Thiên Tắc đến Giang Lăng nhiệm chức căn bản chỉ là một kiểu lựa chọn chính trị, không có liên quan gì lớn lắm đến Tần Quang Viễn. Nhìn bề ngoài thì có vẻ như Tần Qung Viễn đã nhanh chân hơn Đường Thiên Tắc mà ngồi được vào cái ghế Phó lãnh đạo Tỉnh, thế nhưng thật ra ông ta không nắm được quyền lực trong tay và cũng không phụ trách công việc gì ở trên Tỉnh cả.

Từ cuộc chạm chán xảy ra hôm nay ở cục thành phố, rồi sau đó người nhà họ Tần lại bỏ về một cách khó hiểu đã làm cho già trẻ gái trai trong nhà họ Liễu phải tụ họp nhau lại để tiến hành một cuộc phân tích cụ thể tình hình, thế nhưng bàn bạc nhau suốt cả buổi chiều, lại suýt chút nữa hỏi đến cả ông cụ Liễu, thế nhưng cũng chẳng rút ra được kết quả gì. Cuối cùng thì Liễu Vân Cương cũng phải quyết định đến hỏi thẳng Liễu Huệ Vân xem rút cuộc mọi chuyện là như thế nào.

Liễu Vân Trường và Liễu Vân Phong cũng có ý đó nhưng họ lại ngại đi. Liễu Vân Phong thì còn đỡ vì dù sao ông ta cũng là em, có làm gì sai thì người làm chị như Liễu Vân Huệ cũng không thể chấp nhất được. Thế nhưng Liễu Vân Trường thì khác, ông ta là anh mà lại có thái độ như vậy chắc chắn làm Liễu Vân Huệ rất buồn.

Buổi tối, sau khi ăn xong sủi cảo thì một mình Liễu Vân Cương tới nhà Liễu Vân Huệ. Vì ông đoán rằng nhà em gái có thể đang có khách nên không dẫn theo vợ và các con.

Quả nhiên không sai, Đường Sinh đang ở nhà và còn có thêm ba cô gái nữa. Chị Trần và Cao Ngọc Mỹ thì ông biết vì đã gặp qua chiều nay lúc ở cục Cảnh sát Thành phố, còn Đường Cẩn thì chưa gặp bao giờ. Lúc ăn cơm thì Liễu Vân Huệ đã giới thiệu Đường Cẩn cho ông, qua đó ông biết được rằng cô ta là người Giang Lăng, là bạn học của Đường Sinh, thành tích học tập vô cùng tốt, hiện giờ đã chuyển đến trường Nhất Trung ở Nam Phong. Thực ra thì mọi người đều không biết rằng sự việc chiều nay chính là do Đường Cẩn gây ra, chỉ vì mọi việc có chút phức tạp nên không ai nói ra.

Sau đó thì Liễu Vân Cương lại lôi chuyện nhà họ Tần ra nói, ông khen Đường Sinh một hồi rồi quay ra lo lắng không biết chuyện này có ảnh hưởng gì đến Đường Thiên Tắc hay không.

Liễu Vân Huệ từ tốn trả lời:

- Anh hai, anh không cần lo lắng làm gì! Tất cả những chuyện xảy ra ở Nam Phong về căn bản không có bất cứ quan hệ gì đến Đường Thiên Tắc cả. Tất cả là nhờ đứa cháu quý hóa này của anh đã gây áp lực đấy, Đường Thiên Tắc chẳng biết gì cả! Em cũng hiểu là anh sợ nhà họ Tần có thế lực lớn, sợ rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng tới Đường Thiên Tắc, nhưng không sao! Dựa vào sức của Tần Quang Viễn thì ông ta chưa đủ trình để qua được ải này, cứ cho như là nhà vợ ông ta có người làm quan lớn ở Kinh Thành đi nữa thì bọn họ cũng chẳng thoát được luật pháp đâu. Còn nếu lo lăng về việc họ có thể làm liên lụy đến nhà họ Liễu mình thì đúng là lo lắng thừa, họ làm gì có được cái bản lãnh đó!

Thấy em gái tự tin và ung dung như vậy Liễu Vân Cương cũng thấy yên lòng. Em gái ông xưa nay vốn vẫn có cái khí chất đó, dường như trời có xụp xuống thì cũng chẳng thành vấn đề với cô, lúc nào gặp cô cũng thấy cô có cái vẻ điềm tĩnh như vậy.

Vậy là hai anh em họ lại chuyển sang nói về chuyện đã xảy ra buổi chiều hôm đó, nhân đó Liễu Vân Cương cũng thay mặt em trai Liễu Vân Phong giải thích vài câu với Vân Huệ đồng thời hy vọng Đường Sinh sẽ không để bụng vì tính cách của cậu út này xưa nay vẫn vậy. Thái độ của người nhà họ Liễu với Đường Sinh đã thay đổi hẳn từ khi họ thấy đến cả ngài Phó chủ tịch Thành phố kiêm cục trưởng Cục Cảnh sát Mã Tái Hưng cũng phải đối xử với hắn vô cùng khách khí. Hắn đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi, mặc dù theo người nhà họ Liễu thì chẳng qua là hắn đang dựa vào thế cha hắn mà thôi.

Nhưng trên thực tế thì Đường Thiên Tắchoàn toàn không biết chút gì về những chuyện đã xảy ra ở Nam Phong. Hiện giờ lực của hắn đã đủ mạnh để không cần phải làm phiền tới cha hắn.

Liễu Huệ Vân sau khi nghe anh hai kể chuyện Đường Sinh đã mắng bác cả và cậu ba của nó thì bà vô cùng tức giận, sắc mặt cũng trầm xuống:

- Chị Trần, chị gọi Đường Sinh ra đây cho tôi.

Đường Sinh không muốn làm phiền mẹ hắn và bác hai nói chuyện nên đã lấy cớ cần gọi điện thoại để rút vào phòng ngủ cùng với Đường Cẩn. Chị Trần và Cao Ngọc Mỹ thì đang ngồi xem ti-vi, khi nghe Liễu Vân Huệ cần gọi Đường Sinh ra thì chị Trần lập tức đứng dậy đi về phía phòng ngủ của hắn.

Đến cửa phòng thì chị Trần cũng không dám xông thẳng vào vì sợ hai người trong đó đang âu yếm nhau, vậy nên chị ta nhẹ nhàng gõ cửa.

Đường Sinh vội vàng ra mở cửa. Thật ra vẫn chưa tới giờ đi ngủ, lại thêm đang có bác hai đến chơi nên hắn cũng chưa dám làm gì. Khi nghe chị Trần nói là bà Liễu cần gặp thì hắn gật đầu ừ một tiếng.

Ra đến nơi, vừa ngồi xuống thì hắn đã bị mẹ véo một cái vào đùi:

- Tiểu tử thối, sao con dám lên mặt dậy đời các bác và cậu của con là sao?

- Mẹ, oan cho con quá! Chẳng qua là con muốn thay mặt mẹ dạy cho họ một bài học thôi. Mẹ xem cậu ba, cứ luôn miệng nói cha con thế này thế nọ, nghe bực mình muốn chết, ông ta thì có hơn ai kia chứ! Con...thôi, thôi được rồi! Con không nói nữa là được chứ gì? Con không dám nữa đau, mẹ tha mạng cho con đi!

Thấy mẹ đang trợn mắt nhìn mình nên hắn cũng không dám nói thêm gì nữa. Bác hai của hắn lại đang ở đây, mẹ hắn sẽ gϊếŧ hắn như chơi!

- Cậu ba của con cũng ngang ngược như con vậy? Không biết trời đất là gì mà? Mẹ con nói cậu vài câu còn bị cậu lườm nữa con nói thì an thua gì chứ?-

Liễu Vân Huệ nói vậy mục đích là để cho Liễu Vân Cương nghe, để ông ta hiểu rằng trong lòng bà đúng là đang rất khó chịu. Con người của Liễu Vân Phong rất ngông cuồng kiêu ngạo, đã thế lại luôn quở trách Đường Thiên Tắc là không làm được việc gì khiến cho Liễu Vân Huệ ngày càng cảm thấy ghét bỏ. Có thể nói sự oán ghét lâu ngày tích tụ giờ đã thành một tảng băng dày, muốn hóa giải cũng không thể trong ngày một ngày hai được mà đòi hỏi phải có thời gian.

Bởi vì mục đích chính mà Liễu Vân Cương đến đây hôm nay không phải vì chuyện liên quan đến chú ba nên khi nghe Vân Huệ nói vậy ông liền ngắt lời nói:

- Vân Huệ, tính khí chú ấy thế nào đâu phải em không biết, đừng để bụng mãi làm gì. Đúng rồi, lần trước nghe em nói Đường Sinh ở Giang Lăng đã bày kế giúp công ty Cẩn Sinh của La Sắc Sắc phải không? Dạo này anh cũng đang rất quan tâm đến công ty đó, phải nói là phát triển rất nhanh.

Liễu Vân Cương ngoài miệng thì hỏi vậy chứ ông ta biết tỏng rằng công ty ấy chính là của em gái đã ủy thác cho La Sắc Sắc, hay nói cách khác thì chủ thật sự của công ty chính là nhà họ Đường. Có lẽ do nhà họ Liễu ở trên thương trường đã không tích cực ủng hộ Đường Thiên Tắc nên em gái ông mới phải làm vậy. Ngay từ khi bà nhờ ông cho một người quen vào làm trong chi nhánh ngân hàng Nam Hối ở Nam Phong thì ông đã đoán ra được, thế nhưng lúc đó lại không thể từ chối, dù sao thì trong lòng ông vẫn rất thương cô em gái này và luôn hy vọng em và Đường Thiên Tắc có thể gây dựng được tiền đồ.

Liễu Vân Huệ là em gái ruột của ông, tất cả những chuyện có thể giúp được bà ông chưa bao giờ từ chối. Vợ ông là bà Tưởng Lệ Vân xưa nay vốn chẳng xem Đường Thiên Tắc ra gì, ở trước mặt chồng thì luôn mồm chê bai Đường Thiên Tắc là kẻ thất thế, vậy nhưng Liễu Vân Cương vẫn kiên quyết giúp đỡ em gái vì theo như lời ông nói thì em của ông, nếu ông không lo thì ai lo?

Những kẻ có tiền rất hay xem thường người khác, và người nhà họ Liễu cũng đã dần dần nhiễm phải cái thói đó, duy chỉ có Liễu Vân Cương là chưa như vậy.

- Chuyện của Cẩn Sinh thì em không được rõ cho lắm. Đường Sinh, con biết thì nói cho bác hai nghe, mẹ đi pha ít trà nóng.

Chị Trần đang ngồi gần đó lập tức đứng dậy:

- Bà Liễu, bà ngồi xuống, mấy chuyện trà nước đó bà cứ bảo tôi một tiếng cho tôi làm là được rồi.

Liễu Vân Huệ vẫn đứng dậy. Tuy rằng mới tiếp xúc với chị Trần nhưng bà lại thấy rất có cảm tình với cô. Cứ từ những việc mà cô đã làm hai ngày này cũng đủ thấy

Đường Sinh ngồi gác hắn chân lên sô-fa rồi nhìn bác hai cười:

- Bác hai, cháu gác thế này bác đừng trách nha. Còn chuyện Cẩn Sinh thì nói thế nào được nhỉ? Không phải là bác đã cho chi nhánh ngân hàng Nam Hối đầu tư cho cháu 300 triệu trong giai đoạn đầu này sao?

- “ Khiêm tốn quá rồi đấy Đường Sinh à! Bác đâu phải mới để ý tới Cẩn Sinh ngày một ngày hai đâu. Bác nghe nói Cẩn Sinh cũng đã có chiến lược phát triển ở Phượng Thành, đồng thời cũng đang muốn mở chi nhánh ở đó, đúng không? Nhưng nghe bác nói một câu này, các doanh nghiệp tư nhân đấu không lại được với doanh nghiệp nhà nước đâu, trừ khi cháu phải có thế lực chính phủ đứng đằng sau ủng hộ.”

- “ Bác hai quả là lợi hại, không gì qua mắt được bác. Kế hoạch ở Phượng Thành đã định được một năm nay, giống như đạn đã lên nòng, giờ có muốn dừng cũng không được.Trong quá trình thu mua ở đây thì Cẩn Sinh là cổ đông lớn thứ ba, mặc dù số vốn chỉ chiếm một phần nhỏ nhưng lại có tác dụng rất lớn cho sự phát triển kinh doanh Giang Xỉ, sau này Nhà máy SX cơ khí Phượng Thành phát triển ra Quốc tế thì tiền đồ chắc không hạn chế đâu mà Cẩn Sinh lại nắm một chân lớn, còn về việc thế lực chính phủ đứng đằng sau thì bọn cháu cũng có chút quan hệ, bác hai cũng không phải là người ngoài cháu cũng không ngại cho bác biết, tính mạng con trai của Lục Như Hành ở Phượng Thành là do cháu cứu sống đấy ngoài ra cha cháu với ông Bí thư Lục cũng là tâm đầu ý hợp.”

Liễu Vân Cương nghe đến đây cũng thấy giật mình, chỉ biết lẳng lặng gật đầu. Em rể ông Đường Thiên Tắc nhìn bên ngoài thì bình thường mà không ngờ lại có những mối quan hệ như vậy.

- “ Bác hai, sự nghiệp của nhà họ Liễu phát triển như thế nào cháu không dám bàn luận, mà có muốn thì cũng chẳng đến lượt cháu, thế nhưng cháu vẫn muốn nói rằng tính cách và đầu óc chiến lược của bác cả và cậu út thật sự không hợp lắm với trào lưu phát triển hiện giờ. Có lẽ cũng được ba bốn năm rồi, thế nhưng tài sản nhà họ Liễu có lớn thêm được chút nào không?”

Nói đến vấn đề này thì Liễu Vân Cương mới cười khổ nói:

- “ Cũng chẳng có gì phải giấu cháu, không những không kiếm được thêm gì mà thậm chí còn đang nợ nần chồng chất, tiền vốn thì hao hụt, nhà họ Liễu nhìn bên ngoài thì lớn mạnh vậy thôi chứ tình hình thực bên trong thì không được lạc quan như vậy.”

- “ Cháu không lo lắng chuyện đó, có bác hai rồi thì chuyện nợ nần ắt phải có cách giải quyết. Vấn đề quan trọng là phương hướng phát triển của Liễu Thị như thế nào, cái này cần phải được vạch rõ. Sắp tới Quốc Vụ viện sẽ ban ra một chính sách lớn, nó sẽ là một cú đả kích vào thị trường bất động sản”

Khi hỏi câu này thì Liễu Vân Cương quay lại nhìn cô em gái vừa ngồi xuống bên cạnh để xem có nhận được sự xác nhận của cô hay không.

Liễu Vân Huệ lắc đầu cười khổ sở:

- “ Tiểu Sinh, con đang nói bừa đấy à? Mẹ chưa nghe nói chuyện này mà, là cha con nói với con sao?”

- “Mẹ, sao mẹ lại có thể không có chút niềm tin nào với con trai mình thế? Đừng ai cản tôi đấy, tôi đi nhảy lầu đây!”

Mọi người đều cười lên, còn Liễu Vân Huệ thì ôm lấy vai hắn nói:

- “ Mẹ không cho con nhảy đâu.”

Liễu Vân Cương thấy vậy cũng cười ha hả. Đường Sinh lại nói:

- “ Mẹ, tốt xấu gì thì con cũng đang đứng đằng sau chỉ đạo một tập đoàn có số vốn lên tới trên một tỷ, con phải nghiên cứu tình hình kinh tế trong ngoài nước chứ. Bác, bác phải tin cháu, chẳng lẽ cháu lại lừa bác sao?”

Liễu Vân Cương gật đầu nhìn Đường Sinh đang ôm mẹ một cách thân mật rồi nói:

- “ Ừ, bác hai nhất định sẽ xem xét ý kiến của cháu. Đúng rồi, vì bên nhà trai đề nghị nên lễ đính hôn của Tiểu Quyên sẽ được tổ chức sớm, đến hôm đó thì mọi người nhớ đến dự đấy.”

Tiểu Quyên là con gái của bác hai, năm nay 24, cũng đã đến tuổi lập gia đình. Giờ đính hôn trước, nửa năm sau kết hôn là vừa đẹp.

- “ Vâng, được ạ! Đường Sinh có đi hay không thì còn chưa biết vì dù sao nó cũng còn phải quay lại Giang Lăng để học. Em thì nhất định sẽ đi.”

- “ Ôi, mẹ, cho con trốn học vài ngày đi. Lễ đính hôn của chị Tiểu Quyên mà con lại không đến thì thật là mất mặt cho bác hai!”

Mọi người đều cười, Liễu Vân Huệ thì gõ lên đầu hắn nói:

- “ Gan to thật đấy, đã đòi trốn học mà lại còn dám xin ý kiến mẹ.”

- “ Thì cho con to gan một lần thôi, mà bác hai cũng muốn cháu đi đúng không ạ? Dù sao con thông minh như thế này thì có bỏ học một tuần cũng chẳng thành vấn đề.”