- Trước đây tin rằng trong sông có thần, buổi sớm buổi muộn quỳ bái sông Duyện, cầu xin Hà lão gia mở lòng từ bi, cầu đi cầu lại, cầu tới vẫn là nước sông dâng trào, bây giờ không có người cầu, ngược lại gió êm sóng lặng.
- Người trong thành… không còn quỳ bái Hà lão gia nữa?
- Nào có Hà lão gia gì chứ? Chỉ là một con Hà Giao thôi, mọi người tận mắt chứng kiến, còn nhìn thấy con Hà Giao đó bị Long Thần nuốt vào trong bụng.
Đôi mắt dưới tấm lụa mỏng thoáng liếc về phía nam nhân bên cạnh.
Nếu Hồ thúc biết, con ‘Long Thần nuốt Giao’ đó đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ của ông, không biết sẽ có cảm tưởng gì?
- Sao phu nhân nghe xong không hề giật mình chút nào vậy? –Chuyện này ông thường xuyên lấy ra để kể, trở thành câu chuyện như thần thoại, du khách từ ngoài tới thích nhất nghe thứ chuyện thần quái này, nghe xong đều sẽ kinh ngạc rất lâu, quả thật ông là lần đầu tiên chở… cặp vợ chồng bình tĩnh lạnh nhạt đến vậy.
Một người mặt cau có rất hung ác, cả người tỏa ra khí tức ‘bổn đại gia tâm tình rất tệ, đừng chọc ta’, khiến ông ngay cả thử bắt chuyện đều không dám. Một người mặt che kín hoàn toàn, không biết là ra vẻ thiên tiên không muốn cho người ta thưởng thức, hay dung mạo như Chung Vô Diệm, xấu hổ gặp người? Giọng nói ngược lại thanh thúy dễ nghe, hơi quen tai, nhưng nhất thời không nghĩ ra đã từng nghe ở đâu.
- Giao đó, từ trong sông chui ra ngoài! Còn cao hơn nửa tầng so với Đại Tửu Lâu xa hoa ở trấn Đông! Có phải ngài cho rằng ta đang bịa chuyện hay không?
- Không phải, ta nghe xong… ưm, rất sợ, Giao á, trên đời thật sự có? –Nàng rất tận chức trách, hô cao giọng, đem tới ‘phản ứng’ mà Hồ thúc muốn.
- Đúng đúng đúng! –Thuyền phu Hồ thúc nói liên tục ba lần, đầu gật lia lịa.
- Có điều, Hà Giao cũng không tính là gì, con rồng đỏ như lửa kia mới khổng lồ, uy vũ…
Kế tiếp, miêu tả có nhiều thêm nữa cũng không bằng nhận biết của Hồng Tảo với ‘con rồng đó’.
Đoạn thuyền phu Hồ thúc bắt đầu tự thuật kia, có Hà Giao, có Long Thần, còn có cô gái số khổ bị ép gả cho Hà Thần, tất cả đan l*иg vào nhau tạo thành câu chuyện…
Chuyện mình trải qua, nghe từ trong miệng người khác có đôi chút mới lạ, đó là tình huống thông qua mắt người thứ ba nhìn thấy, ít nhiều cũng có chút không khớp với sự thật.
Chẳng hạn như, Hồ thúc đối với Long Thần ăn xong Hà Giao vẫn không tha cho cô gái số khổ, hành vi cũng độc ác như thế, ép cô gái trầm mình vào biển, Hồ thúc mắng thao thao bất tuyệt rất lâu.
- Mọi người cầu xin Long Thần tha cho nàng ta, ngài hoàn toàn không đếm xỉa, vẫn kiên trì ý định… Chẳng biết đó cũng là một mạng người sống sờ sờ sao… Mọi người khóc vài ngày, trong lòng đều khó chịu biết nhường nào…
Hồng Tảo không cắt ngang cảm xúc kể chuyện của Hồ thúc, im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng đáp lời.
Biết rằng các trấn dân từng buồn thương cho nàng, nàng đau khổ trong lòng, cũng tự trách.
Nàng bình an sống sót, lại không thể gửi tin tức để họ bớt sầu…
Nét mặt của Hồ thúc, rõ ràng vẫn đang trách cứ hắn…
- Vị cô nương kia… sẽ không vui khi thấy các người buồn, đau lòng vì nàng đâu. –Hồng Tảo hy vọng các trấn dân có thể thoát khỏi buồn thương, nhưng cũng chỉ có thể khuyên nhủ qua loa.
- Chúng ta biết nàng ta sẽ không trách chúng ta… Nàng là một cô nương tốt, đúng là biết thế mới càng không nỡ, nếu nàng ta còn sống… thì tốt biết bao… -Hồ thúc đại khái cũng cảm thấy cảm xúc đau thương sẽ phá hỏng nhã hứng du lịch của khách, bèn thu lại nỗi bi ai, không dám lưu lại trên mặt quá nhiều.
Cầm chiếc khăn trên cổ lau mặt, thấm hết mồ hôi vào trong khăn, chiếc khăn vừa rời mặt, thì lại là khuôn mặt tươi cười thân thiện.
- Lão gia phu nhân các ngài xem, đó là gác chuông của Duyện Xuyên trấn, mỗi ngày gõ vang ba lần cố định, vang lần một là trời sáng, vang lần hai là giữa trưa, vang lần ba là ngừng việc về nhà ăn cơm tối… -Thuyền nhỏ tới gần mé thành, Hồ thúc lập tức giới thiệu.
- Hồ… Thuyền phu đại ca, hãy tạm dừng bên bờ đằng trước một lát, được không? –Hồng Tảo lên tiếng trước khi thuyền vào khúc sông ngoặt.
- Phu nhân, ngài muốn làm gì?
- Ta muốn mua hai chiếc bánh, mùi vị của nó khiến ta rất tưởng nhớ…
- Ngài biết hàng thật, bánh của bà bà có thể coi là đặc sản của Duyện Xuyên đấy. –Hồ thúc lái thuyền, nhanh nhẹn dễ dàng đưa thuyền nhỏ cập bờ, còn chưa đỗ hẳn đã cao giọng nói:
- Tưởng bà bà, khách trên thuyền tôi muốn mua bánh, hai chiếc.
- Có ngay đây.
Một khuôn mặt Hồng Tảo càng là quen thuộc --- Tưởng bà bà gói hai chiếc bánh nóng hổi, bước xuống thềm đá bên bờ sông, tốc độ ấy khiến nàng suýt nữa kinh hô, nhắc nhở lão nhân gia coi chừng.
- Chậm thôi chậm thôi, không vội mà. –Hồ thúc cũng không quen nhìn Tưởng bà bà xương khớp thế rồi còn cần chạy sao?
- Cảm ơn. –Dưới khăn lụa, Hồng Tảo lệ nóng doanh tròng, ngắm Tưởng bà bà càng già càng dẻo dai, chỉ là tóc trắng hơn, lưng gù hơn, vẫn lòng đầy cảm thán.
Tưởng bà bà ngây ra, thanh âm này…
- Đi nào, phu nhân lão gia, ngồi cho vững. –Hồ thúc chống mái chèo gỗ, thuyền lại lần nữa rời bờ, xuôi dòng đi xuống.
Tưởng bà bà lững thững bước chân đuổi theo vài bước không chịu dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Hồng Tảo, híp mắt, muốn nhìn rõ hơn một chút…
Bồ Lao nhìn về phía Tưởng bà bà dần nhỏ dần, nét mặt bà, ánh nước trong mắt, còn có sự lưỡng lự như muốn lên tiếng, gọi tên Hồng Tảo, khiến hắn hoảng hốt.
Bà ta hình như… nhận ra Hồng Tảo.
Bồ Lao không nhịn được quặp tay, nắm càng chặt lòng bàn tay nàng, giống như sợ ai tới cướp mất vậy.
- Nào, nếm thử xem, rất ngon đó. –Hồng Tảo cầm bánh muốn đút cho hắn.
Mãi đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Tưởng bà bà đâu, Bồ Lao mới thu hồi tầm mắt, rơi lên chiếc bánh, bĩu môi, không cam không nguyện cắn một miếng nhỏ.
Hắn có chết cũng không khen nó ngon, không muốn nàng vì thứ bánh này mà dâng lên ý niệm muốn ở lại nơi đây…
Hồng Tảo cho rằng vị bánh có thay đổi, cầm về, cũng nếm thử một miếng, vẫn là mùi thơm trong ký ức mà…
Có lẽ, không hợp khẩu vị của Bồ Lao thôi.
Dẫu sao biển cả và đất liền, đồ ăn, cách chế biến quả thật khác biệt khá lớn. Nàng không ép hắn phải thích theo nàng, tự mình lẳng lặng ăn bánh, mùi bánh thơm ngon đã lâu, ăn ngon đến độ mặt mày rạng rỡ, vẻ mặt thỏa mãn. Thuyền phu Hồ thúc thấy vậy, thật không đáng cho tiểu phu nhân. Tính tình vị đại lão gia kia, có phần hơi xấu thì phải? Từ lúc vừa lên thuyền, đã bày ra vẻ mặt giống như ai nợ hắn mười vạn tám ngàn lượng vậy.
Tiểu phu nhân vài lần nói chuyện với hắn, hắn để ý hay không để ý cũng là mấy từ đơn âm đơn giản như ‘hừ, ờ, xì’, tiểu phu nhân tính tình tốt, chỗ nào cũng nhường nhịn, chỗ nào cũng dung túng, nhưng người ngoài cuộc như Hồ thúc đã mau không nhìn nổi nữa rồi!
Ở bên ngoài, ngay cả giả bộ ân ái đều không muốn, về đến nhà, nào có khả năng đối xử tử tế với phu nhân chứ?
Ông bắt đầu đồng cảm với tiểu phu nhân…
- Hoa sen nở đẹp quá, ngươi mau xem. –Tiểu phu nhân như đàn gảy tai trâu, chỉ vào một luống sen dẫn nước sông để gieo trồng, tràn đầy tiếng cười, đáng tiếc, tiên sinh đại lão gia chỉ ợm ờ… không, là ờ một tiếng.
- Lúc về nấu ít canh hạt sen cho ngươi uống, hạt sen tốt, mát gan bổ thận, ngừa tiêu chảy, hạ tâm hỏa.
Trở về nấu canh hạt sen?
Câu này thoáng khiến Bồ Lao vui vẻ hơn, đôi môi bặm vào hơi giãn ra.
Không vì một bát canh hạt sen, mà vì cái ‘trở về’ của nàng.
Có nghĩa là, nàng sẽ theo hắn ‘trở về’, đúng không?
- Thuyền phu đại ca, phiền toái ngươi cập bờ ở đằng trước, chúng ta xuống đi một đoạn đường cho khuây khỏa. –Hồng Tảo nói, hai bên bờ sông đắp một con đường nhỏ chừng hơn chục thước, tiện cho thuyền cập bờ có thể lên xuống, bên con đường khúc khuỷu, cũng đang có người chờ lên thuyền.
- Được.
Hồ thúc làm theo lời, khua mái chèo, quẳng dây thừng móc vào cọc gỗ phía trước, làm vững thân thuyền, rồi xuống thuyền muốn đỡ tiểu phu nhân. Đại lão gia mặt thộn gạt tay ông, đổi vị trí, chặn ngang ở giữa, Hồ thúc ngay cả góc áo nàng đều không chạm tới.
Hắn nhẹ nhàng ôm nàng rời thuyền, từ con thuyền nhỏ chòng chành bước lên con đường nhỏ, không hề thấy chút chông chênh nghiêng ngả nào.
Động tác rất linh hoạt nhưng khuôn mặt lạnh kia khiến Hồ thúc thật sự không nhịn nổi.
- Vị lão gia này, đừng trách lão Hồ lắm miệng, thái độ của ngài với phu nhân thật sự cần phải thay đổi, hai vợ chồng ra ngoài chơi, vui vui vẻ vẻ, hài lòng thỏa dạ, không phải rất tốt sao? Nghiêm mặt, không để ý tới phu nhân, coi chừng phu nhân tức giận, thu dọn hành lý về nhà mẹ đẻ đó. –Không phải Hồ thúc trù ẻo, mà là nói ra tình huống xấu nhất.
Dạy dỗ Bồ Lao xong, thuyền con lại chở đầy đợt khách tiếp theo, gỡ dây thừng rồi lên đường.
- Nhân loại giống đực kia… đang dạy dỗ ta sao? –Bồ Lao thộn ra rốt cuộc hoàn hồn.
- Ngay cả Hồ thúc đều nhìn ra sự không vui của ngươi. –Nàng dắt tay hắn đi tới con đường nhỏ, bước lên đường gạch.
- Nếu hôm nay ngươi không tiện lên đất liền có thể nói thẳng cho ta biết, ta chỉ nói ‘muốn về lại một lát’, chẳng phải bắt buộc là hôm nay, ta có thể chờ khi ngươi rảnh rỗi, cũng có tâm tình muốn du ngoạn, rồi cùng đi với ngươi.
Nàng không hề nổi giận, khẽ khàng nói, cho rằng hắn không vui là xuất phát yêu cầu đột ngột của nàng.
- Ta… không phải… Chậc! Không liên quan tới điều đó…
- Nếu không, liên quan tới cái gì?
Nàng hỏi hắn lại bặm môi không nói lời nào.
- Hãy theo ta đi một nơi nhé, chỉ cần tới một chỗ nữa là được. –Giọng điệu của nàng, như có sự mắc nợ ‘xin lỗi, hãy nhẫn nại thêm chút xíu nữa thôi…’.
Phương hướng nàng đi, tác động tới ký ức của hắn.
Đường số 7, rẽ trái, khúc quẹo thứ hai… đi thẳng rồi lại đi thẳng… Lúc trước hắn từng đi qua con đường tương tự.
Vì tìm ‘táo đỏ’.
Lên giữa sườn núi, nhìn thấy một ngôi nhà trúc, tươi, phơi nắng, hun sấy, hoặc là bật cười ngọt ngào, ôm vào mềm mại, đều có.
Khu vườn kia, vẫn xanh tươi như trước. Từng chuỗi quả vẫn nặng trĩu như vậy. Hắn ở ngay nơi này, lần đầu tiên gặp nàng.
Căn phòng vẫn còn đó, từ ngoài cửa sổ nhìn vào, trang trí bên trong vẫn không thay đổi, như có người cư ngụ vậy, sạch sẽ ngăn nắp.
Vườn dược thảo xung quanh vẫn tươi tốt xanh um, không thấy nửa gốc cây héo, đất vẫn hơi ẩm thấp, cỏ dại diệt sạch, cây thuốc sinh trưởng cực tốt, những gốc đang thời kỳ ra hoa, nở bừng rực rỡ.
Điểm khác duy nhất chính là, thêm một nấm mồ.
Nàng gỡ khăn che mặt, đi tới gần nhìn kỹ, không ngờ lại là mộ của nàng.
Bia mộ viết tên, ngày tháng năm sinh của nàng.
Trước mộ, một mâm hoa quả, một ly trà xanh, một nén hương thơm đã sắp cháy hết, hiển nhiên, ngôi mộ cô đơn ở chỗ này không hề bị lãng quên.
- Mộ của ai? –Bồ Lao đi tới gần, nhìn thấy tên trên bia mộ, liền trợn trừng mắt.
- Ta ở đây đã là một người chết rồi. –Nàng không bất ngờ, nhưng không ngờ… trấn dân lại dựng mộ cho nàng.
Có quá quá nhiều trấn dân tận mắt chứng kiến nàng trầm mình xuống biển, nàng tin rằng, sau sự việc họ từng ra biển tìm nàng, hy vọng sống có thể thấy người, chết có thể thấy thi…
Không biết tìm bao nhiêu lần, thất vọng bao nhiêu lần, họ mới bằng lòng tiếp nhận sự thật.
Nàng nhìn xung quanh gia viên của mình một lần nữa, từ mỗi gốc cây ngọn cỏ nơi đây đều có thể cảm nhận được sự yêu thương và nhung nhớ của các trấn dân dành cho nàng…
Cuộc đời ngắn ngủi nàng sống ở Duyện Xuyên trấn không hề sống uổng phí.
Nàng hít sâu vài hơi, ngửi mùi thơm của vô số thảo dược, cây cỏ quen thuộc cùng hơi bùn đất, coi như làm lần hành hương cuối cùng.
- Chúng ta về đi thôi.
Nàng nói, lúc chuẩn bị đeo lụa mỏng thì nhìn thấy đôi lông mày hắn khẽ động.
Nét mặt kia giống như vui mừng, như kinh ngạc, như…
Như trút được gánh nặng.
Nàng nhìn hắn, một tia thanh minh, một chút lĩnh ngộ như ánh rạng đông chợt ló ra.
- Từ sau khi ngươi lên bờ, rầu rĩ không vui, như có suy nghĩ, mất hứng, sẽ không phải là… giận dỗi chứ? –Nàng thử dò hỏi.
Khi hắn bặm môi, vẻ mặt ‘chưa đánh đã khai’, thì nàng biết, nàng hoàn toàn đoán trúng.
- Ngươi sợ ta… về Duyện Xuyên một chuyến thì sẽ không muốn rời đi? –Nàng lại đoán bừa.
- Sao cô lại biết? –Hắn còn chưa nói cái gì mà!
Bởi vì ngươi quá dễ dàng bị nhìn thấu…
Hồi tưởng lại sự khác thường của hắn trên suốt chặng đường, rốt cuộc đã tìm được lý do.
Thảo nào, lúc giới thiệu cảnh đẹp của Duyện Xuyên, hắn khinh thường, rầy rà:
Hắn chính là cố ý hạ thấp Duyện Xuyên, không để cõi lòng nàng sinh ra nỗi nhớ nhung mà thôi.
Long Tử này thật là…
Nàng suýt nữa bật cười, không biết nên giận hay chán nản.
- Ta từ đầu tới cuối chưa bao giờ nghĩ như vậy. –Cuối cùng, nàng cười khẽ, than nhẹ, rồi lắc đầu.
Chưa từng nghĩ tới, bước lên Duyện Xuyên bắt đầu lại cuộc sống.
Chưa từng nghĩ tới, rời khỏi Long Hài Thành, rời xa hắn.
Thật sự chưa từng.
- Về Duyện Xuyên, đơn thuần chỉ là hoài niệm với mảnh đất này, hy vọng trở về thăm người quen cũ sống tốt hay không thôi. –Nàng thậm chí ngay cả gặp lại chào hỏi trấn dân Duyện Xuyên đều không có ý định.
- Ta không biết ngươi sẽ lo lắng, nếu biết ta sẽ không trở về rồi…
- Ta lo cô ‘so sánh’, lo cô sẽ hối hận. –Bồ Lao thở phào, có lẽ là an tâm mới dám thẳng thắn.
- Sợ cô ‘so sánh’ đồ ăn, ‘so sánh’ số lượng bằng hữu, ‘so sánh’ nhanh chậm nhiều ít --- lấy Duyện Xuyên trấn và Long Hai Thành để so bì, phân ra cao thấp, sau đó quyết định… ở lại nơi cô quyến luyến hơn.