Giọng nói như thiên âm, trong trẻo lạnh lùng, không phân biệt được là trêu chọc hay giễu cợt, nhưng mấy câu nói sau đó không hề khách khí.
-Vết thương nhẹ, không cần nhắc tới. –Một hơi thuốc được phun ra, vấn vít lẫn trong đó.
-Vết thương nhỏ, không chết người được. –Ngạc nhiên cái gì? Thật không thể chịu nổi!
-Ăn thêm hai viên rong biển là sẽ hồi phục trở lại thôi. –Đối với hắn thì ăn uống là phương thuốc tốt nhất.
Bồ Lao cũng không quay đầu lại, hung hắn mắng chửi một đám huynh đệ đang thảnh thơi kia:
-Đừng nghĩ nàng mạnh mẽ như mấy tên nhà ngươi! Nàng là người! Bị vòi Mực cái đánh bay ra ngoài, lúc nào cũng có thể chết!
Mỗi một tên đều là thần thú, có pháp lực, có vảy rồng, đương nhiêu không nghĩ vòi Mực cái có gì đáng sợ!
Nhưng nàng mềm mại xinh xắn thế kia, xương cốt nhỏ nhắn, da thịt tinh tế nhẵn nhụi, giống đóa hoa nhỏ non mềm, cần che chở bảo hộ.
So sánh với mấy tên long tử da dày xương cứng, đập đầu vào tường cũng không hề để lại vết thương nào, nàng hoàn toàn không giống!
Không nhìn thấy nàng phun ra thật nhiều máu sao?!
Nghĩ lại lúc ấy cái vòi quất thật mạnh trên lưng nàng, quăng nàng ra xa, một đòn ấy khiến cho nàng không ngừng nôn ra máu, cũng làm cho sự can đảm của hắn vỡ vụn!
-Ta không sao, miệng các vết thương đều được chữa trị, anh… -Hồng Tảo nói mấy câu an ủi, muốn hắn bớt lo lắng, và –bàn tay vẫn ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, giữ thật chắc:
-Cũng đừng ôm mạnh như thế…
Từ khi nàng tỉnh lại, hắn vẫn duy trì một tư thế như vậy, chưa từng thay đổi, cánh tay dài ôm chặt lấy nàng, như sợ nàng bị ai đó cướp đi mất, không cho phép nàng rời khỏi l*иg ngực của hắn.
Hiển nhiên, lời khuyên của Hồng Tảo cũng không có hiệu quả.
Hắn vẫn như trước, ôm nàng thật chặt.
-Phụ vương cũng chữa khỏi cho nàng ta rồi, tứ ca còn căng thẳng cái gì? –Cửu Long Tử thật khinh thường hành vi của tứ ca đối với vợ.
-Đúng nha, từ đáy biển xông ra một tên nam nhân gào thét ầm ĩ, vảy đỏ rực toàn thân, ngay cả long nha (răng rồng) cũng đều đột nhiên nhe ra, nghiến răng nghiến lợi gọi tên Hồng Y, giống như muốn đem Hồng Y bầm thây vạn đoạn, khiến cho Hồng Y sợ tới mức ngất đi, nên phụ vương phải ra tay, vì tên nam nhân nào đó sắp phát khóc mà trị cho vật nhỏ hắn đang ôm trong lòng…
Ngũ Long Tử cười cười nói chuyện phiếm cùng Cửu Long Tử, dường như không thấy ở bên cạnh, cái tên ‘nam nhân sắp phát khóc’ đang lửa giận ngút trời, trừng trừng nhìn hắn.
-Tứ đệ không khóc. –Đại Long Tử làm chứng cho hắn.
-Là mồ hôi chảy vào trong mắt.
Khi đó, trên trán Bồ Lao mồ hôi chảy cuồn cuộn không ngừng đâu.
-Các ngươi còn muốn nói đến bao giờ?
Hết tên này đến tên kia đem sự lúng túng, hành vi mất khống chế của hắn làm niềm vui!!
Sau khi Bồ Lao thở phì phò nói xong, trước ngực truyền đến một tiếng cười khẽ, trong trẻo như tiếng chuông reo.
-Ngay cả cô cũng cười? –Lương tâm để đâu rồi?! Hay lương tâm cũng bị vòi Mực cái đánh bay rồi sao?
-Xin lỗi… -Hồng Tảo nghiêm mặt lại, giấu bớt sự vui vẻ, không dám lỗ mãng.
Không phải là nàng táng tận lương tâm còn có thể giễu cợt Bồ Lao, chính là cảm thấy… hắn thật đáng yêu.
Mặc dù có thể tận mắt chứng kiến cảnh đó cũng không khó để tưởng tượng Bồ Lao chịu bao nhiêu giày vò hành hạ…sợ hãi, hoảng hốt, sợ mất đi…
-Trận tỷ thí đó, cuối cùng…là ai thắng? –Hồng Tảo hỏi sang chuyện khác, cũng là giải vây cho Bồ Lao, không cho mấy vị huynh đệ tiếp tục lấy hắn làm trò vui, một mặt khác đây cũng là chuyện nàng quan tâm nhất sau khi tỉnh lại.
-Nên nói thế nào nhỉ? –Trên vẻ mặt anh tuấn trẻ con của Cửu Long Tử toát ra một chút buồn ràu, hắn nghĩ một chút rồi nói:
-Cùng lúc khi cô bị đánh bay, tứ ca vùng ra khỏi Ngôn Linh, sóng âm chấn vỡ võ đài, cự long quẫy mạnh đuôi, đánh bay nữ Mực cái đó…
Hồng Tảo rơi xuống, nữ Mực cái bắn lên trên, tốc độ kẻ sau văng ra xa, người trước không bắt kịp.
Muốn thảo luận xem ai rơi khỏi đài thi đấu trước, vẫn còn đang tranh cãi.
-Ý là, ta và Man cô nương đều coi như bị thua? Do đó…Nhi Hương thắng?
-Nhi Hương cũng không thắng. –Ngũ Long Tử lắc lắc đầu, mỉm cười.
-Hả? –Hồng Tảo khó hiểu.
-Lúc đó, võ đài bị đổ sụp xuống, khán đài hoàn toàn bị hủy, trên khán đài tôm cua cá tán loạn, ai ai cũng lo chạy trốn… -Ngũ Long Tử đùa nghịch tẩu thuốc, trên thân tẩu thuốc chớp lên tia sáng bạc, ánh xạ vào trong con ngươi đen láy, nét tiếu ý tỏa sáng lấp lánh.
Hắn im lặng hút thuốc, chậm rãi hít vào, chậm rãi nhả ra, tiếu ý trên mặt càng đậm hơn.
-Nơi nơi đều là con dân của Hải Thành, không cần lo lắng con nào bị thương hoặc ngã chết, vậy mà thí sinh thứ ba thấy khán đài vừa bị phá hư liền nhảy ra khỏi sân đấu, đưa tay đón lấy… -Còn chưa nói xong, Ngũ Long Tử đã bật cười.
-Nàng vậy mà chạy tới đỡ lấy Băng Di. –Cửu Long Tử nói nốt hộ hắn, cười ha ha.
-Đỡ lấy một con dân thân người đuôi cá, là sao ta? Còn sợ con dân bị ngã chết ở Hải Thành hay sao?
Nhi Hương…Ở lúc nguy hiểm, không cần suy nghĩ liền chạy đi cứu Băng Di?
Ý tứ là…
-Nhi Hương rốt cuộc cũng phát hiện ra tâm ý chính mình, biết được Băng Di chiếm địa vị nào trong nàng? –Hồng Tảo vui sướиɠ hỏi, không nhịn được đề cao âm thanh, vô cùng vui vẻ:
-Sao đó thì sao? Hai người bọn họ… biểu lộ tình yêu chân thành, nguyện ý chấp nhận đối phương à?
-Tình cảm chân thành cái gì? Tình yêu cái gì? Ta chỉ thấy hai người đó vẻ mặt cực kì kinh ngạc, thần sắc của người ôm so với kẻ được ôm càng thêm kinh hoàng. –Cửu Long Tử lúc ấy liếc nhìn một cái, thấy sắc mặt Nhi Hương vô cùng phức tạp, tựa hồ so với những người khác, nàng càng không thể hiểu được vì sao mình lại làm như vậy…
-Nhi Hương…thần sắc kinh hoàng? –Hồng Tảo nhíu lại đôi mày lá liễu..
-Đúng, thần sắc kinh hoàng, đột nhiên ra tay, đánh vào mặt Băng Di, đánh xong liền bỏ chạy. –Rất không chịu trách nhiệm, không giải thích lí do, càng không nói đến chuyện xin lỗi.
Băng Di đáng thương, miệng đầy máu tươi, thật không biết là chọc ai trêu ai nha…
Hồng Tảo nghe xong, cũng muốn thở dài.
Nhưng mà, ngẫm lại, ít nhất…cũng coi như có chút tiến triển đi, cho dù Nhi Hương ‘thần sắc kinh hoàng’, ít nhiều cũng hiểu ra được một chút.
-Vậy là ba người chúng ta đều bị thua, trận thi đấu này phải kết thúc thế nào đây? –Hồng Tảo không khỏi lo lắng.
-Cứ để cho phụ vương ta kết thúc, cô lo làm quái gì. –Bồ Lao nói.
-Đúng đấy, phụ vương ta đã quen thu thập tàn cục rồi, cô không cần lo lắng. –Đại Long Tử nhu hòa nói, chỉ là cười nhẹ cũng đủ sáng bừng cả khuôn mặt anh tuấn.
Mấy vị long tử trêu cũng đã trêu chán rồi, không quấy rầy hai người nữa, thức thời tìm lý do này nọ rời đi.
-Sau này cô nhát gan đi một chút cho ta nhờ? Biết sợ một chút, không cần quá dũng cảm… Cô cứ dũng cảm kiểu này, trái tim ta cũng sắp nhảy ra ngoài rồi… -Bồ Lao thở dài một hơi, phả vào trong tóc của nàng, cực kì bất đắc dĩ.
Hóa ra, nữ nhân quá dũng cảm, trái tim lo lắng của nam nhân không những giảm bớt mà còn tăng lên gấp bội.
Nhìn nàng dũng cảm bước tới, hắn đuổi theo sau, kinh tâm động phách.
Nhìn nàng chiến đấu hăng hái, hắn ngồi cũng không yên, dường như hô hấp cũng bị nghẹn lại.
Kính nhờ nàng, ngoan ngoãn, an phận ở bên cạnh hắn, để hắn bảo hộ nàng, ít ra hắn cũng không bị sợ chết khϊếp…
-Ta thấy tham gia trận thi đấu đó thật thú vị. –Nàng khẽ cười, ăn ngay nói thật.
Dù sao nàng cũng không phải chịu nhiều đau đớn, trừ việc bị vòi Mực cái đánh trúng, trận đầu chiến thắng vẻ vang, dựa vào kiến thức y lý thắng được cá mập cái.
Nghĩ lại, cũng coi đó là một thành công đi.
-Thú vị cái gì? –Bồ Lao hoàn toàn không ủng hộ! Hắn ba lần bị nàng dọa chết khϊếp, không thấy hay ho chút nào!
-Ta đời này chưa bao giờ nghĩ đến việc có một ngày, vì tranh giành nam nhân mà ta lên võ đài, so cao thấp cùng một đám nữ nhân. –Bản thân Hồng Tảo cũng cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
Trước kia, nếu có người nói như thế, nàng chắn chắn sẽ nghĩ đầu óc người ấy bị chập mạch rồi, bệnh quá nặng nên mới nói chuyện hàm hồ như vậy.
-Ta hoàn toàn không muốn để nữ nhân tranh đoạt. –Bồ Lao trề môi, vẻ mặt khinh thường, khi quay về phía nàng thì thần sắc hơi chút giãn ra, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
-Chuyện ngu ngốc như thế này, cô đừng làm thêm lần nào nữa, đã biết chưa?
-Không đâu. –Nàng nằm gọn trong lòng hắn, ngửa đầu mỉm cười, ôn nhu ngọt ngào.
Ngón tay vuốt nhẹ tóc mai của hắn, nàng cười thật ngọt, cười mà đáy mắt rưng rưng lệ, giọt lệ trong veo.
-Không phải là không dám làm như vậy nữa, mà là sẽ không còn nam nhân thứ hai nào khiến ta muốn chiếm lấy, muốn tranh đoạt, tuyệt đối không nhường cho bất cứ người nào khác…
Lời nói, biến mất khi đôi môi hắn đánh úp lại, bắt được thanh âm ngọt ngào như vậy, cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn, cùng với tình ý mật ngọt nhất vừa được thổ lộ.
Một chữ lại một chữ, nuốt vào trong bụng, hóa thành cốt nhục, nuôi nấng tham lam cùng khát vọng của hắn…
Nàng không thể nói gì thêm nữa, cũng không cần phải nói.
Kẻ trì độn như hắn, ở khoảnh khắc này cũng trở nên thông minh.
Hoàn toàn hiểu được.
Hiểu được nàng yêu hắn đến mức nào.
Hắn tham lam hôn lại mυ'ŧ nàng, không chút nào khách khí, thậm chí, càng muốn chiếm đoạt nhiều hơn nữa.
Nàng cũng mặc hắn.
Đối mặt với sự đòi hỏi của hắn, nàng đồng ý, nàng đáp lại, nàng cũng đồng dạng khao khát nhìn hắn.
-Cô đang muốn được thưởng đấy à? –Nóng bỏng đến thế? Còn quấn quít chủ động hôn hắn, giống con mèo con thè lưỡi ra liếʍ thức ăn, thật sự là muốn mê hoặc người ta.
-Biểu hiện của ta hôm nay không đáng được thưởng sao? –Nàng kề sát vào môi hắn, một nụ hôn kế tiếp một nụ hôn, vừa thở dốc vừa cười.
Gặt hái tiền thưởng, nàng vẫn tận tâm tận lực thực hiện việc này đâu.
-Hành vi không đáng giá, tâm ý lại vô giá, đáng thưởng. –Tuy hắn không có tư cách nói, nhưng …dũng cảm một cách ngu ngốc cũng không phải là hành vi tốt nha! Không cổ vũ.
-Thưởng cái gì?
Trước khi bịt miệng nàng một lần nữa, hắn cúi đầu khẽ nói:
-Ta.
Phần thưởng này, thật hợp ý nàng.
Lĩnh thưởng đi, lại đây nào.
***
Hắn đã từng đáp ứng nàng, thỉnh thoảng sẽ mang nàng trở về đất liền, hô hấp không khí trong lành, gặp lại bạn bè cũ.
Lời đã hứa, rốt cuộc cũng phải thực hiện.
Trong lòng Bồ Lao không yên, tràn ngập lo lắng và bất an.
Nếu có thể, hắn hy vọng nàng sẽ không bước lên mảnh đất này lần nữa, không muốn nàng nhớ lại vài thứ chỉ có thể có trên lục địa….
Nhưng là…
-Ta muốn trở về nhìn một chút. –Một ngày, nàng chủ động mở miệng đưa ra yêu cầu.
Trở về.
Tự nhiên là chỉ quê quán nàng sinh ra và lớn lên.
Cho dù không tình nguyện hơn nữa thì Bồ Lao cũng chỉ có thể gật đầu, chọn ngày không bằng bất chợt, hắn mang nàng rời khỏi biển cả.
Đầy ắp trong đầu Bồ Lao là những suy nghĩ lung tung.
Nhỡ đâu, nàng nói tiếp một câu:
-Ta không muốn rời khỏi Duyện Xuyên…
Nhỡ đâu, nàng nói:
-Ta không muốn trở lại Hải Thành lạnh như băng ấy, ta không về nữa.
Nhỡ đâu, nàng mở miệng cầu hắn…
Nên làm thế nào bây giờ?
-Bồ Lao?
Hồng Tảo vén một góc chiếc mũ dệt lên, dưới lớp vải dệt màu xanh nhạt, khuôn mặt nàng hiện vẻ lo lắng, khẽ gọi hắn.
Nàng khó hiểu, từ khi rời khỏi bờ biển, hắn liền trong lòng không yên, hai hàng lông mày nhăn tít lại, thỉnh thoảng cắn môi, vẻ mặt phức tạp, miệng lẩm bẩm.
Bàn tay đang nắm tay nàng luôn vô thức nắm thật chặt, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Hắn…rõ ràng không thoải mái.
Hắn nhanh nhẹn chụp chiếc mũ vải dệt xuống, xác định nó bao trùm hết thảy, không để cho người ngoài nhìn thấy dung mạo nàng.
Bọn họ đi thuyền nhẹ, trôi lững lờ trên sông Duyện Xuyên.
Trên thuyền có ba người, người lái thuyền, Bồ Lao và nàng, mặc dù vậy hắn vẫn rất cẩn thận, không hề có nửa điểm sơ xuất.
Hắn sợ nàng bị bạn cũ nhận ra, nói chuyện với nhau thật thân thiết, kể lại những chuyện cũ mà hắn không thể tham dự vào, khiến tâm sự nhớ nhà của nàng trỗi dậy.
-Anh có quen với thời tiết khô nóng như thế này không? –Nàng lấy ra khăn tay lau mồ hôi cho hắn.
So với Long Hài Thành, Duyện Xuyên nóng bức hơn rất nhiều, mặt trời thiêu đốt phía trên, tuy hơi chênh chếch, tòa nhà bên bờ sông đổ bóng xuống mặt sông đem tới chút bóng che, chút mát mẻ nhưng vẫn không thoải mái bằng Long Hài Thành.
Hắn lắc đầu, không nói chuyện, còn đang lo lắng những chuyện không tên.
Hai bên bờ sông, hàng dương liễu xanh biếc, từng cơn gió nhẹ làm cho những chiếc lá mảnh mai như đang khiêu vũ mềm mại, một căn phòng một đình ốc, một cái cây một tảng đá, hai bên làm nền cho nhau.
Trong biển một ngày, nhân gian một năm, đều là tin vịt.
Khi nàng quay trở lại nơi đây, không phải đã qua hơn mười năm, nàng rời khỏi Duyện Xuyên cũng sắp được một năm, cảnh vật trong thành cũng có chút thay đổi.
-Cái nhà thủy tạ kia, hồi trước hình như chưa có… -Hồng Tảo chỉ vào một kiến trúc mới bên bờ sông.
Chỗ ấy…trong trí nhớ là một góc phố nghèo, không lớn, một đám trẻ nhỏ thích nhất là ban ngày thì lăn qua lăn lại bắt bướm, ban đêm thì nằm ngắm đom đóm.
-Phu nhân trước đây đã từng đến Duyện Xuyên trấn? –Người chèo thuyền hỏi.
-Ừ… -Nàng chỉ có thể đáp như vậy.
Nàng nhận ra người chèo thuyền này, hắn họ Hồ, nàng vẫn gọi hắn là Hồ thúc, hắn thích mua hai vò rượu thuốc của nàng, nói rằng buổi tối uống một chén nhỏ sẽ ngủ ngon hơn.
-Nhà thủy tạ xây xong từ nửa tháng trước, phía dưới là đỉnh nghỉ chân, có một con đường nhỏ đi lên từ đường.
-Từ đường?
-Thờ cúng những trấn dân bị mất mạng trong sông Duyện Xuyên này, hai ngày trước lại vừa có một đứa bé gái bị chết đuối, đứa bé không được nhập từ đường sẽ được đưa vào đây. –Mái chèo bạt sóng, thanh âm mát lạnh, át đi tiếng thở dài của người lái thuyền.
Khi thuyền nhẹ đi đến nhà thủy tạ, Hồng Tảo hai tay tạo thành hình chữ thập, thành tâm cúi đầu.
-Con sông này, bình thường thấy nó yên bình, vậy mà lấy đi không ít mạng người.
-Sông Duyện …vẫn thường xuyên xảy ra tai nạn hay sao? –Nàng hỏi.
-Ít hơn nhiều rồi, trước đây vào dịp này, hàng năm nước dâng lên cao nhấn chìm làng xóm, kể cũng lạ, năm nay không bị lụt, nước sông phẳng lặng như mặt gương đồng, còn có thể chèo thuyền kiếm tiền. Hy vọng sang năm cũng như vậy, nước sông yên tĩnh.