Trịnh Thụy giãy giụa xoay người xuống khỏi cáng cứu thương, gần như là vừa quỳ vừa bò về phía Vĩnh Chiêu Đế, gào khóc:
“Phụ hoàng! Đây đều là lỗi của nhi thần, nếu như tính mạng của nhi thần không có gì đáng lo ngại thì hẳn là nên chịu đựng, vạn lần không nên xin phụ hoàng làm chủ! Bây giờ lại liên lụy tới Hiền mẫu phi, đây đều là lỗi của nhi thần!”
Cậu ta liên tục dập đầu khóc lớn, không ngừng cầu xin: “Phụ hoàng, nhi thần sai rồi! Nhi thần sai rồi! Thực ra nhi thần không bị tấn công, nhi thần cũng không nghe được những lời kia, thương tích trên người đều là do nhi thần tự ngã, không liên quan tới bất cứ ai!”
“Phụ hoàng, mọi chuyện đến đây thôi, xin phụ hoàng tha thứ cho nhi thần!”
Cậu ta chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, cố sức khấu đầu liên tục như vậy, trán nhanh chóng sưng đỏ lên, sau đó có vết máu rỉ ra.
Mặt mũi cậu ta vốn đã bầm dập, giờ trán lại còn bị chảy máu, bộ dạng càng thêm nghiêm trọng, cũng khiến cho người ta thêm không đành lòng.
Tất cả mọi người trong điện Tử Thần đều im lặng. Chỉ còn có mỗi tiếng Trịnh Thụy gào khóc, trong tiếng khóc mang theo một nỗi đau đớn bi thương không nói được thành lời, cũng mang theo nỗi sợ hãi bất lực của một đứa trẻ mười tuổi.
Từ trước đến nay trong cung rất ít khi nghe thấy tiếng khóc như vậy. Người trong cung, bất kể là phi tần, hoàng tử, hay nội thị, cung nữ đều hiểu rõ, khóc là điều cấm kỵ trong cung.
Khóc không những không được ai thương cảm, còn có thể rước lấy tai họa bất cứ lúc nào.
Cho dù có muốn khóc, bọn họ cũng sẽ trốn vào một góc âm thầm rơi lệ, gan lớn một chút thì sẽ phát ra vài tiếng nức nở.
Vĩnh Chiêu Đế không còn nhớ được lần trước bản thân nghe thấy tiếng khóc như vậy là từ lúc nào, là lúc Vân nhi được sinh ra? Hay là vào thời điểm khác?
Chỉ có đứa trẻ ngây thơ trong sáng, hoặc là người ta bị ép vào đường cùng mới có thể bất chấp tất cả mà khóc òa lên như vậy.
Hôm nay, tại điện Tử Thần, là vì có đủ cả cha mẹ ở đây, cho nên Trịnh Thụy mới có thể bò ra đất mà khóc lớn như vậy ư?
Tiếng khóc này truyền vào tai Vĩnh Chiêu Đế, cũng truyền vào lòng ông ta.
Sắc mặt đế vương thoáng chốc dao động, trong mắt xẹt qua cảm xúc không đành lòng.
Ai cũng đều có tình thương đối với con cái của mình, ngay cả đế vương cũng không ngoại lệ. Chỉ là trong lòng đế vương, hoàng quyền thiên hạ có trọng lượng nặng nhất, đè xuống tấm lòng thương con này.
Giờ khắc này, trong lòng Vĩnh Chiêu Đế xuất hiện cảm xúc thương tiếc, thương tiếc Trịnh Thụy chịu trọng thương, thương tiếc Trịnh Thụy bị ép tới đường cùng.
Đối với Trịnh Thụy, một chút thương tiếc này là đủ rồi.
“Được rồi.” Vĩnh Chiêu Đế trầm giọng nói, cắt đứt tiếng khóc của Trịnh Thụy.
Trên mặt ông ta không để lộ vẻ mừng giận, chỉ hạ lệnh: “Người đâu, khiêng Thập Cửu điện hạ xuống, lệnh cho Chu thái y chữa trị cẩn thận!”
Chu thái y là thái y chuyên chữa trị riêng cho hoàng thượng, hôm nay lại chữa bệnh cho Trịnh Thụy... Điều này đã cho thấy thái độ của hoàng thượng một cách rõ ràng.
Tâm trạng Hiền phi được thả lỏng, nhưng không nói lời nào. Vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, khiến người ta có cảm giác như bà ta là người ngoài cuộc, không vì Trịnh Thụy được xem trọng mà vui, cũng không vì sự xuất hiện của miếng vải đen mà buồn.
Diệp Tự thoạt tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh Trịnh Thụy, đỡ cậu ta lên, quan tâm nói: “Điện hạ mau đứng lên, vốn đã bị thương, ngàn vạn lần không thể để xảy ra thêm chuyện gì nữa.”
Nàng chỉ nói lời quan tâm như vậy, không hề nói mấy câu như “chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho điện hạ”, giống như đã hoàn toàn quên mất miếng vải đen mà mình vừa nhắc tới.
Ý tứ của hoàng thượng đã rất rõ ràng, chính là muốn chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, nàng không nói gì cũng không làm gì mới là tốt.
Quả nhiên, Vĩnh Chiêu Đế nói tiếp: “Gần đây trong hậu cung chuyện trước chưa xong thì chuyện sau đã tới, thực sự khiến trong lòng trẫm không vui. Hậu cung vui vẻ hòa thuận mới có thể đóng góp công lao cho đất nước, đây mới là điều trẫm muốn nhìn thấy, các nàng hiểu chưa?”
Lời này là nói với hậu cung, Hiền phi và Diệp Tự lập tức đáp lời: “Thần thϊếp cẩn tuân theo lời dạy bảo của hoàng thượng!”
Vĩnh Chiêu Đến nhìn mọi người trong điện, khoát tay một cái rồi nói: “Lui ra hết đi, đây vốn chỉ là chuyện về một đứa trẻ bị thương, tĩnh dưỡng cẩn thận là được, cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, xem như là một bài học.”
Đây là bài học dành cho ai, mỗi người nghe vào đương nhiên sẽ có cách hiểu khác nhau.
Tất cả mọi người đều hiểu Vĩnh Chiêu Đế thuận theo việc Trịnh Thụy khóc lớn mới bắc cho một bậc thang, ông ta sẽ không truy cứu chuyện miếng vải đen kia, đương nhiên cũng sẽ không quở trách lời nói của Diệp Tuy.
Tất cả dừng ở đây, không giải quyết được gì.
Uông Ấn và Diệp Tuy đều khom lưng hành lễ, cung kính nói cẩn tuân nghe theo sự dạy bảo của hoàng thượng, sau đó đều rời khỏi điện Tử Thần.
Màn đêm buông xuống, ánh nến trong điện Tử Thần vẫn thắp sáng như cũ, lư hương Cửu Long Triền Châu tỏa hương lượn lờ, Vĩnh Chiêu Đế ngồi ngay ngắn trước ngự án, tựa như đang chờ đợi gì đó.
Chẳng mấy chốc, một bóng đen xuất hiện trong điện Tử Thần, khom lưng hành lễ, nói: “Thần tỉnh an hoàng thượng.”
“Không cần đa lễ, tra được thế nào rồi?” Vĩnh Chiêu Đế lập tức đi vào vấn đề chính.
Người mặc áo đen ngẩng đầu, lộ ra gương mặt mà quan viên trong triều đều rất đỗi quen thuộc, chính là phò mã của công chúa Đồng Nhạc, quan giúp việc Hồng Lư Tự - Hàn Châu Tiết.
Hàn Châu Tiết cung kính bẩm báo: “Hoàng thượng, sự việc đã điều tra xong. Thượng Cung Cục và một vài phủ giám các nơi đều biết chuyện nhuộm ký hiệu trên vải, trong ghi chép thực sự có tấm vải đen được đưa tới cung Thọ Khang, thần dùng một vài thủ đoạn với nội thị bên cạnh Thập Cửu điện hạ, đã hỏi ra chân tướng.”
“Nói!” Vĩnh Chiêu Đế lạnh lùng nói, không muốn lãng phí thời gian thêm nữa.
“Nội thị dùng miếng vải đen che mặt điện hạ trước đây từng là người của cung Thừa Kiền, nay đang làm người hầu tại Dịch Đình... Hôm trước Thập Cửu điện hạ từng đi qua Dịch Đình Cục.”
Hàn Châu Tiết nói dứt lời, sau đó im lặng đứng sang một bên, chờ chỉ thị từ Vĩnh Chiêu Đế.
Vĩnh Chiêu Đế nhắm mắt, không nhìn ra ánh mắt như thế nào, chỉ là sắc mặt dần dần sa sầm xuống.
Nội thị cung Thừa Kiền, chính là người của Trịnh Thụy, sự việc dùng vải đen che mặt đánh lén lần này, chính là Trịnh Thụy tự biên tự diễn.
Kết quả này không khác là bao so với suy đoán lúc trước của đế vương, hôm nay phái ám vệ đi điều tra, chẳng qua chỉ là để chứng thực suy đoán của mình mà thôi.
Sau khi biết việc này, ông ta đã cảm thấy mọi thứ quá trùng hợp, đúng lúc phu nhân của Uông Ấn tiến cung, Thụy nhi lại chạm mặt nàng ta, còn xảy ra xung đột...
Ông ta có hỏi Cầu Ân, thời gian đó chắc là lúc Trịnh Thụy và những hoàng tử khác theo quan viên Quốc Tử Giám học tập.
Thụy nhi lại kêu đau bụng mà rời đi trước, còn đi theo con đường khác với mọi khi...
Sự việc quá rõ ràng, để lại quá nhiều kẽ hở. Cũng đúng, dù sao Thụy nhi cũng chỉ mới mười tuổi, hành sự không đủ chu toàn.
“Chung quy là nó tưởng nhớ Mẫn phi đã chết...” Vĩnh Chiêu Đế mở mắt ra, nói một câu không đầu không đuôi.
Hàn Châu Tiết không hiểu rõ, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở lời: “Hoàng thượng, bây giờ nên làm như thế nào?”
Vĩnh Chiêu Đế lặng im không nói, ánh mắt nhìn vào trong điện, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Ông ta nghĩ tới tiếng gào khóc nức nở của Trịnh Thụy, nhớ lại nỗi sợ hãi bi thương trong tiếng khóc của nó.
Một hoàng tử mười tuổi, phải khiến cho bản thân mình đầy thương tích để bày mưu tính kế, là vì cái gì?
Qua một lúc lâu, Vĩnh Chiêu Đế mới cất lời, giọng nói nghe cực kì sa sút: “Cứ như vậy đi, không cần làm gì hết.”
Nó chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa nó còn là hoàng tử của trẫm.