Ởkiếp trước, Diệp Tuy không gặp Hiền phi được mấy lần.
Hiền phi không con cái không tranh giành, gần như không hề có cảm giác tồn tại trong hậu cung. Sau khi Vĩnh Chiêu Đế băng hà, bà ta cũng giống như những phi tần không sinh được hoàng tự khác, nhận hoàng ân ra khỏi cung an dưỡng tuổi già.
Cho đến năm Thái Ninh thứ năm, nàng cũng chưa từng nghe được một chút tin tức nhỏ nào liên quan tới Hiền phi. Về phần sau năm thứ năm như thế nào thì nàng không biết.
Thật không ngờ, sống lại một đời, vị Hiền phi không hề có cảm giác tồn tại kia, lại nhúng tay vào rất nhiều chuyện.
Điều này khiến nàng hoài nghi, Hiền phi mà kiếp trước nàng biết, có thực sự không tranh với đời hay không?
Ít nhất là hiện tại, Hiền phi không phải như vậy, chỉ từ một câu nói này cũng có thể nhìn ra là cố ý công kích.
Bất kể là vì Trịnh Thụy hay là vì cái gì, Hiền phi không bao giờ có thể không màng thế sự, lấy thái độ của người ngoài cuộc để đối đãi với chuyện trong hậu cung được nữa.
Diệp Tuy còn chưa kịp đáp lời, Uông Ấn đã thản nhiên nói: “Nếu thanh minh cho bản thân lại bị xem như hùng hổ dọa người, vậy thì bổn tọa được mở mang kiến thức rồi. Hiền phi nương nương xác định việc này có liên quan đến phu nhân của bổn tọa? Bổn tọa cai quản Đề Xưởng, người oan uổng rất nhiều, nhưng tốt xấu gì bổn tọa cũng có thể đưa ra chứng cứ. Chẳng biết Hiền phi nương nương có chứng cứ hay không?”
“Nếu Hiền phi nương nương nói chứng cứ là câu nói mà điện hạ nghe được, vậy không cần phải nói nữa. Thủ đoạn cỏn con này còn chưa đủ để lọt vào mắt bổn tọa!”
Dứt lời, Uông Ấn nhìn về phía Vĩnh Chiêu Đế, cung kính nói: “Hoàng thượng, đúng như phu nhân thần đã nói, nếu thần muốn gây bất lợi cho điện hạ, vậy thì điện hạ...”
Hắn hờ hững liếc mắt nhìn về phía Trịnh Thụy, mở miệng nói: “Như vậy điện hạ không thể nào sống tiếp!”
Lời vừa nói ra, toàn bộ điện Tử Thần bỗng trở nên lặng ngắt như tờ, nội thị đứng bên cạnh hầu hạ đến cả thở cũng không dám dùng sức.
Tất cả mọi người, kể cả Vĩnh Chiêu Đế đều không thể tin Uông Ấn dám cả gan nói như vậy, lại còn ở ngay trong điện Tử Thần, ngay trước mặt hoàng thượng!
Cả gan ngông cuồng, đại nghịch bất đạo đến mức ấy!
Sắc mặt Trịnh Thụy trắng hơn mấy phần, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin, sau đó cảm thấy hốt hoảng sợ hãi đến mức hít thở không thông.
Điện hạ không thể nào sống tiếp!
Uông Ấn dám nói như vậy, thật là lớn mật!
Uông Ấn quả thật có gan làm thế. Hắn đã sống hơn nửa đời người nhưng chỉ có một mình Diệp Tuy là đi vào tim hắn, sao hắn có thể để mặc cho người ngoài áp bức nàng được chứ?
Vừa rồi hắn mặc cho cô gái nhỏ cãi lại, bởi vì tin tưởng nàng có thể tự nhiên ứng đối.
Trịnh Thụy chỉ là một đứa trẻ mười tuổi xúc động lỗ mãng mà thôi.
Sự thật cũng đúng như hắn đã suy đoán, Trịnh Thụy bị cô gái nhỏ hỏi đến mức nghẹn họng không nói được gì, lúc nghe cô gái nhỏ nhắc tới hai từ “tướng công”, trong lòng hắn chợt trào dâng một niềm vui sướиɠ không nói thành lời, vui sướиɠ đến mức quên luôn cả tình cảnh trước mắt.
Tướng công, bổn tọa là tướng công của cô gái nhỏ...
Không ngờ rằng Hiền phi vẫn luôn đứng ngoài cuộc lại cất lời, còn nói mấy câu mang theo ý buộc tội rõ ràng, sao hắn có thể nhịn được nữa?
Uông Ấn, Uông đốc chủ, tuy có thói quen thờ ơ ít lời, nhưng bàn về bản lĩnh tranh luận thì không thua bất cứ ai!
Từ trước đến nay Uông Ấn không phải là kiểu người kích động lỗ mãng, nếu hắn đã nói ra những lời này, thì cũng chắc chắn Vĩnh Chiêu Đế sẽ không trách tội.
Hắn cai quản Đề Xưởng, vốn là có bản lĩnh bí ẩn này, hiện tại hoàng thượng còn muốn dùng hắn, dùng Đề Xưởng, vậy thì chỉ có thể nhẹ nhàng cho qua.
Quả nhiên, Vĩnh Chiêu Đế lạnh giọng khiển trách: “Tranh đấu lẫn nhau ngay trong điện, còn ra thể thống gì nữa! Uông Ấn ăn nói vô lễ, trẫm phạt ngươi chép ‘Thái Tổ Thực Lục’ năm mươi lần, bảy tỏ kính ngưỡng đối với hoàng ân!”
“Vâng, thần cẩn tuân ý chỉ của hoàng thượng!” Uông Ấn lập tức đáp lại, thái độ cực kì cung kính.
Chép “Thái Tổ Thực Lục” năm mươi lần, đây cũng không thể xem như là xử phạt.
Vẻ mặt Hiền phi mang theo cảm xúc lạnh lùng, ánh mắt lại lóe lên, không nhịn được mà nói: “Hoàng thượng, Thụy nhi là người bản cung nuôi nấng, thế mà hôm nay lại bị thương nghiêm trọng như vậy, bản cung thực sự đau lòng, xin hoàng thường làm chủ cho Thụy nhi, xin điện hạ thương tình bản cung!”
Vĩnh Chiêu Đế không nói gì. Đột nhiên, ngoài điện có nội thị cao giọng bẩm báo: “Hoàng thượng, Thuần phi nương nương có việc gấp cầu kiến!”
“Tuyên!”
Vào lúc này, Thuần phi đột nhiên cầu kiến, đương nhiên là vì chuyện Trịnh Thụy bị tập kích.
Nàng bẩm báo: “Hoàng thượng, thần thϊếp nghe nói điện hạ bị tập kích, lo lắng không thôi. Thần thϊếp cai quản lục cung, lại để xảy ra chuyện như vậy, thực sự hổ thẹn trong lòng. Vì thế, thần thϊếp không dám xem nhẹ, sau một quá trình điều tra không ngừng nghỉ, cuối cùng thần thϊếp cũng phát hiện ra manh mối, cố tình đến bẩm báo hoàng thượng.”
“Manh mối gì?” Vĩnh Chiêu Đế hỏi, Hiền phi và đám người Trịnh Thụy cũng nhìn về phía Diệp Tự, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Diệp Tự ngồi xuống nhìn Trịnh Thụy, dịu dàng hỏi: “Thụy nhi, con nói mình bị người ta dùng vải đen che mặt, không thấy dáng vẻ của kẻ hành hung, phải đến khi Tả Dực Vệ tới thì miếng vải đen kia mới được tháo xuống, đúng không?”
Trong lòng Trịnh Thụy bất chợt thấy căng thẳng, cẩn thận đáp: “Đúng vậy.”
Vẻ mặt Diệp Tự ôn hòa, ánh mắt còn mang theo vẻ quan tâm săn sóc: “Lần này Thụy nhi đã phải chịu thiệt thòi rồi. Mẫu phi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con, không để người xấu nhởn nhơ ngoài vòng phát luật.”
Dứt lời, nàng đứng lên, quay về phía Vĩnh Chiêu Đế, thấp giọng bẩm báo: “Hoàng thượng, manh mối mà thần thϊếp nói, chính là thứ xuất hiện trên miếng vải đen này.”
“Sau khi thần thϊếp cai quản lục cung, sợ xảy ra chuyện không may, mỗi một công việc trong cung đều được phân chia tỉ mỉ, vải vóc đương nhiên cũng không ngoại lệ. Thần thϊếp đã từng hạ lệnh cho Ti Chế Phòng rằng, mỗi khi nhuộm mới vải vóc đều phải có ký hiệu đặc thù, như vậy vải vóc được đưa đến cung điện của người nào, tặng tới nơi nào, đều có bằng chứng để theo dõi.”
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều hiểu ra manh mối là gì.
Lẽ nào miếng vải đen bình thường kia còn là đầu mối!
“Hoàng thượng, mời xem, trên miếng vải đen này được nhuộm một chữ ‘Thọ’, chứng minh nó được đưa tới cung Thọ Khang! Chữ nhuộm tương tự như thế này ở cung Diên Hi của thần thϊếp, cung Khôn Ninh của Hoàng hậu nương nương cũng có, Thượng Cung Cục đều ghi chép lại, cũng từng chỉ cho nương nương các cung. Hiền phi tỷ tỷ, tỷ biết chứ?”
Hiền phi lạnh mặt gật đầu, đương nhiên bà ta biết, cũng biết mảnh vải đen che mặt Trịnh Thụy không thể nào có chữ nhuộm.
Thế nhưng, Diệp Tự nhận lấy mảnh vải đen kia trước mặt rất nhiều binh sĩ Tả Dực Vệ, còn lật ra được chữ nhuộm kia ngay tại chỗ, không tránh mặt ai, quang minh chính đại.
Bà ta không thể cãi lại được câu gì, một khi nói ra, chắc chắn sẽ thua cuộc.
Sắc mặt Vĩnh Chiêu Đế trầm xuống: “Mảnh vải đen đến từ cung Thọ Khang? Thuần phi, ý nàng là, kẻ tấn công Thụy nhi là người trong cung Hiền phi?”
Diệp Tự lắc đầu, trả lời: “Bẩm hoàng thượng, thần thϊếp không cho là như vậy. Hiền phi tỷ tỷ luôn không tranh với đời, Thụy nhi lại được tỷ tỷ nuôi nấng, sao tỷ ấy lại làm ra chuyện này được? Miếng vải đen này chính là điểm mà thần thϊếp nghĩ mãi mà không thể hiểu được, xin hoàng thượng minh xét!”
Ngay lúc này, Trịnh Thụy đột nhiên khóc rống lên.