Lập Quốc Ký I

Chương 27: Trước khi chết, ngươi nghĩ đến ai?


Hắn là đứa trẻ ra đời trong sự mong chờ của cả thị tộc, người sẽ thừa kế Thành Gia trong tương lai. Thành gia không chỉ là một dòng họ bình thường mà còn là cả một thôn tộc lớn sống ở núi Bạch Long sâu giữa vùng rừng núi Đại Lâm Phong. Trong thôn tộc của họ rất quan trọng vấn đề huyết mạch. Hiện nay, ông cố của hắn lại là tộc trưởng của cái thị tộc này, vì vậy sự ra đời của Lạc Nhân giúp cha hắn chắc chắn giữ được ghế tộc trưởng đời tiếp theo.

Ngày hắn chào đời, cả dòng họ mở tiệc mừng vui lớn. Người người hân hoan chào mừng đứa bé trai kháu khỉnh, người sẽ trở thành kẻ thừa kế tương lai. Ông nội hắn đặt cho hắn một cái tên rất hay, Thành Lạc Nhân.

Nhưng đứa trẻ được mong đợi ấy dừng như có vấn đề gì đó. Nó đã ba tuổi nhưng vẫn chưa biết nói, suốt ngày chỉ quấy khóc. Nó được chuẩn đoán, điếc bẩm sinh. Niềm hy vọng như thế bị tắt ngóm.

Cha hắn chỉ nhìn hắn thở dài, còn mẹ hắn mỗi lần nhìn thấy hắn thì lại ứa nước mắt. Thật là bất hạnh cho gia đình mà. Rồi nhị nương hắn có thai, một ‘hy vọng’ khác sắp được chào đời. Và hắn thật sự bị bỏ sang một bên.

Lạc Nhân lớn lên trong rừng núi hoang dã. Không ai có thể dạy dỗ hắn, không ai chơi với hắn, còn ngôi nhà chỉ là nơi hắn trở về khi đói.

Ngày đó hắn bảy tuổi. Trong thôn có một sự kiện lớn xảy ra, làm xôn xao trên dưới. Nhưng việc gì đối với hắn cũng không quan trọng, hắn có thể hiểu được gì đâu.

Có một người vừa mới xuất hiện ở nơi hắn thường ngồi. Đó là một chị gái lớn hơn hắn một chút, toàn thân mặc đồ đỏ. Hắn giận dữ đùng đùng muốn đuổi kẻ kia đi, ngôi miếu đổ này chính là giang sơn, lãnh thổ của hắn. Hắn la hét rú rít và làm ra vẻ phùng mang trợn má như mấy con khỉ chuẩn bị đánh nhau. Ngươi kia thấy hắn chỉ cười khúc khích.

“Xem ngươi rất giống tiểu hầu tử nha.”

Đây là cảm giác gì, hắn chưa từng biết đến.

“Đây là tiếng nói.”

“Tiếng nói là gì?”

“Là ngôn ngữ của mọi người.”

“Ngôn ngữ là gì?”

“Là thứ ta sẽ dạy cho ngươi.”

Từ ngày đó hắn mới biết thì ra mọi thứ trên đời này đều có một cái tên. Âm thanh, thì ra là những thông điệp hắn nghe thấy. Tại sao hắn không thể nghe được thứ gì ngoài giọng nói của người đó?

“Bởi vì ta là người đặc biệt.”

Tại sao hắn chưa từng học chữ lại có thể dễ dàng hiểu được nàng?

“Bởi vì cái ta trao cho ngươi không phải là ngôn ngữ mà là sự thông hiểu.”

Nàng trở thành người bạn của hắn, người chị chăm sóc hắn, người thầy dạy hắn, là vị thần bảo hộ cho hắn. Hắn học ngôn ngữ và cách thấu hiểu vạn vật trên đời này. “Bầu trời, chim, cây ...” thì ra, thế giới này có nhiều âm thanh như vậy.

“Ngươi hãy nhìn đây, khi miệng ta như thế này có nghĩa là ta đang nói A”.

Hắn học được cách nhìn xem mọi người đang nói gì. Điều mà trước đây hắn không biết, thì ra mọi người đều gọi hắn là ‘thằng câm’, là ‘tai hoạ’, là ‘rác rưởi’. Hắn lao vào đánh lộn với người ta. Sau lần gia đình hắn dùng tiền để thu phục mấy người bị hắn đánh, hắn mới hiểu vị trí của mình trong gia tộc.Thành lạc Nhân trở thành bá vương, ác bá trong thôn.

Cha hắn chưa từng để hắn trong mắt đến nửa giây, mẹ hắn chỉ nhìn hắn rồi thở dài.

Chỉ khi đêm xuống, Đồng Đồng mới xuất hiện bầu bạn với hắn.

“Tại sao trên người lại có vết thương?” Đồng Đồng nghiêm khắc nhìn hắn.

Lạc Nhân giật mình, chỉ bằng ánh trăng mà sao nàng có thể nhìn thấy được. “Đánh nhau với người ta.” Hắn tiêu nghỉu, ác bá một phương rất sợ vị tỷ tỷ này.

“Tại sao lại đánh nhau?”

“Bọn họ coi khinh đệ, nói đệ là rác rưởi”

Đồng Đồng thở dài ôm hắn vào lòng, “Đứa cháu tội nghiệp của tỷ tỷ, ta nhất định không để ai tổn hại đến ngươi.”

Sáng hôm sau có người kéo hắn đến từ đường của gia tộc. Tất cả các bậc trưởng lão ngồi đầy đủ vào vị trí của mình, oai nghiêm nhìn xuống chỗ hắn. Trên mặt ai cũng lộ vẻ căng thẳng. Hắn lo lắng nhìn khắp nơi, không thấy bất cứ ai lộ vẻ thân thiện. Chỉ đến khi nhìn thấy bóng áo đỏ đang ngồi ở vị trí cao giữa sảnh, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

- Đại lão, đã đưa Lạc Nhân đến rồi. - Hắn nhìn môi ông nội mấp mấy mới hiểu được lời ông đã nói. Nhưng tại sao ông nội cao quý của hắn lại có vẻ kính cẩn với tiểu nữ nhỏ tuổi như nàng.

- Trước khi qua đời, ông nội của ông đã dặn điều gì? – Hắn nhìn thấy nàng nghiêm mặt nói chuyện.

- Ông nội ta trước khi qua đời đã dặn ta phải nghe lời người. Người là em gái của bà nội, là bà bà của ta. Một trăm năm trước bà bà gặp được thần tiên trong rừng Ám Dạ nên mới trở nên bất tử, bất lão. Sau khi ông mất, bà bà là người có vị trí cao nhất trong gia tộc này, bà bà là người sẽ thay ông chăm sóc con cháu. Mọi việc nhất thiết phải nghe theo lời bà bà.

- Ông nhớ được là tốt. Hôm nay ta quyết định chọn Lạc Nhân làm người thừa kế, thì có gì không được? – Bà bà cao cao tại thượng nhìn ông nội hắn trách mắng, như đang giáo huấn trẻ con.

- Lời của Đại lão, thân làm con cháu sao có thể không nghe, nhưng Lạc Nhân là đứa bất toàn, nó không biết nói, không nghe dạy dỗ làm sao có thể làm người thừa kế? – Lần nay là cha của hắn ‘lên tiếng’.

- Điều đó có phải không, Lạc Nhân?

Nàng nhìn vào mắt hắn, ánh nhìn trìu mến không giấu diếm. Hắn, trên môi có tia mỉm cười, đáp.

- Không phải.

Một lời nói ra làm chấn động tất cả các trưởng lão đang ngồi trong sảnh đường. Không ai ngờ hắn có thể nói được. Thậm chí cha của hắn còn té từ trên ghế xuống.

- Ngươi ... ngươi ... ngươi có thể nói sao? – Lão run rẩy chỉ vào mặt hắn.

- Phụ thân, chỉ tại trước đây người không hỏi đến hài nhi thôi. – Hắn cười cười, có vẻ thoả mãn trước thái độ của lão cha.

Thanh Đồng nghiêm mặt.

- Vậy bây giờ có còn vấn đề gì nữa không?

- Không có vấn đề gì, tất cả xin nghe theo Đại Lão.

Tất cả trưởng lão đều đồng loạt đứng lên bái hạ Thanh Đồng. Có thể dạy dỗ một tên câm điếc biết nói, hơn nữa còn là mồm mép lanh lợi, mọi người cam bái hạ phong. Với thần lực của Thanh Đồng, với khối tài vật người mang đến cho Thành gia, thật không ai còn dám bàn cãi gì. Hết thảy mọi việc sau này, chỉ cần có Đại lão thì Thành gia không cần phải lo lắng gì cho tương lai nữa. Lạc Nhân thuận lợi trở thành người thừa kế đời tiếp theo của Thành gia.

Ba năm sau, khi Lạc Nhân được mười tuổi, cha của hắn lên ngôi tộc trưởng thì hắn cũng thuận thế trở thành Tông chủ. Nhưng vị Tông chủ quái gỡ này vẫn như trước, không hề tiếp xúc với ai. Ban ngày hắn rúc vào thần điện ngủ, còn ban đêm hắn làm gì thì có trời mới biết. Chỉ là thỉnh thoảng có người trông thấy hắn cùng với một đứa trẻ khác cầm l*иg đèn đi dạo ở bìa rừng.

“Đồng Đồng, nhìn xem, đệ đã cao bằng tỷ rồi!” Hắn và nàng luôn giữ thói quen trao đổi bằng ý nghĩ với nhau.

“Đúng rồi, ngươi cũng đã mười tuổi, rốt cuộc cùng tuổi với ta rồi.” Nàng nhìn hắn cười âu yếm.

“Sao bằng tuổi với tỷ tỷ được, chẳng phải năm đó tỷ nói lớn hơn đệ ba tuổi nên bắt đệ gọi là tỷ tỷ”

“Đúng vậy, năm đó ngươi bảy tuổi, quả thật là nhỏ hơn ta ba tuổi. Nhưng bây giờ ngươi đã mười tuổi nên bằng tuổi ta. Lạc Nhân, ta vĩnh viễn cũng không thể lớn lên. Ta chỉ mãi mãi mắc kẹt ở lứa tuổi này thôi.” Nàng buồn buồn trả lời.

“Thật ra tỷ đã sống bao nhiêu lâu rồi?” Hắn tự nhiên nghiêm túc nhìn vào mắt nàng hỏi.

“Ta chỉ mới sống có mười sáu năm, nhưng thời gian bên ngoài đã trôi qua một trăm lẻ sáu năm rồi. Lạc Nhân, sau này ngươi sẽ còn lớn lên nữa, nhưng thời gian của ta đã phải dừng lại. Đây là lời nguyền, là hình phạt ta phải chịu, vì đã dám đi vào thế giới của thần tiên.” Nàng chợt trở nên âu sầu ảo não. “Nhìn tất cả người thân của mình phải chết, từng người một bỏ lại ta mà ra đi. Đó là hình phạt tàn khốc nhất. Thậm chí ta còn không thể chết” Nàng thở dài “Vì vậy đành phải sống tạm trên đời này thôi.”

“Đệ không biết tỷ cảm thấy buồn vì việc gì, nhưng có nhiều thời gian sống hơn người khác không phải là rất tốt sao. Những việc trong đời này không thể làm hết, thì tỷ có thể làm tiếp ở đời sau. Bao nhiêu người chạy đến thôn chúng ta mua thảo dược cũng chỉ với mong ước kéo dài sự sống ra đó thôi. Tỷ xem, mấy cái cây này cũng giống như tỷ, đã sống hơn trăm năm, nhìn bao nhiêu đời người ở thôn Thảo Mộc chúng ta lớn lên rồi mất đi. Chúng cũng đâu có buồn khổ gì đâu. Chúng vẫn luôn im lìm đứng đó bảo vệ cho thôn làng chúng ta. Tỷ tỷ chẳng phải đã hứa với nội tổ, sẽ mãi mãi chăm sóc đời sau của con cháu Thành gia. Tỷ chỉ cần ở cạnh bên chúng ta, khi ta lớn lên tỷ lại chăm sóc cho con cháu chúng ta. Tỷ tỷ sau này người nhất định rất bận rộn.” Hắn nhe răng cười.

Thanh Đồng sững người nhìn hắn. Đứa bé này lại có thể nói ra những điều sắc bén như vậy, thật là thông minh quá lứa tuổi rồi. Nàng mỉm cười theo hắn, nụ cười ngây thơ đó nàng rất thích, chỉ là không ngờ hắn đã bắt đầu khôn lớn rồi. Bắt đầu hiểu chuyện như vậy.

“Ừ, vậy ta đành phải sống tiếp để chăm sóc ngươi hết kiếp này, sau đó lại tiếp tục chăm sóc cho con cháu ngươi. Nghĩ thôi cũng thấy đó là một công việc rất cực nhọc và mất thời gian.” Thanh Đồng cầm tay hắn cười khúc khích. Đứa em này làm nàng thật vui vẻ.

“Chỉ cần trân trọng từng thời khắc, vui vẻ từng thời khắc, thì việc sống lâu hay ít cũng có quan trọng gì.” Hắn lầm bầm nói nhỏ.

“Hả ngươi nói gì?” Thanh Đồng quay qua nhìn hắn.

Hắn cười tươi đáp trả “Không có gì, ta nói rằng năm sau khi mươi một tuổi, nhất định không gọi người là tỷ tỷ nữa!”

“Cái gì, ta lớn hơn ngươi, ngươi không gọi là tỷ tỷ thì gọi là cái gì?” Nàng chống nạnh tỏ vẻ oai phong với hắn.

“Chẳng phải tỷ tỷ nói người mãi mãi chỉ mười tuổi thôi sao, năm sau đệ mười một tuổi là lớn hơn tỷ rồi. Lúc đó tỷ phải gọi đệ là ca ca đó.” Hắn vừa nhe răng cười vừa vùng chạy

“Há, cái tên nhóc này, hôm nay dám lên giọng với ta nha. Cho ngươi gọi tỷ tỷ là dung túng ngươi quá rồi. Mau gọi ta là bà bà đi.” Nàng giả vờ thị uy với hắn.

“Không gọi, không gọi. Sau này chỉ gọi muội muội thôi.” Hắn chạy trước nhè lưỡi nhát ma nàng.

Thanh Đồng đuổi theo phía sau, làm bộ hùng hổ đuổi theo hắn “Nhóc con, không được xem thường lão tổ mẫu.”

Cuộc rượt đuổi năm đó, mười lăm năm nay vẫn chưa hề chấm dứt. Nhưng vai trò bây giờ đã đổi khác, hắn là người đuổi theo, còn nàng là người đang chay trốn. Hắn càng lúc càng lớn, lên thì nàng lại càng lúc càng xa rời hắn.

“Đồng Đồng, có còn nhớ lời hứa năm xưa? Suốt đời suốt kiếp này phải ở bên cạnh ta, không được xa rời ta.”

^_^

Lạc Nhân tỉnh lại sau cơn mơ. Đầu óc hắn choáng váng còn thân thể thì đau nhức. Tri giác dần trở lại với hắn. Đầu óc hắn dần dần định hình trở lại, hắn cũng đã lờ mờ nhận ra mình vừa nhận của một khối pháo nổ vào mặt. Hắn tự rủa thầm trong bụng, thật quá khinh suất khi tin rằng tên Dạ Điểu quân đang trốn chạy không thể làm hại mình. Rõ ràng bản thân bất cẩn đã bị người ta dồn vào bẫy. Dù đã vận Bá khí lên hộ thân, nhưng thời gian quá nhanh, Bá khí vẫn chưa mạnh để chống lực của thuốc nổ. Lạc Nhân đoán có lẽ hắn đã bị thương rồi.

Hắn hé mắt ra nhìn xung quanh. “Chết tiệt!” một cảm giác đau rác từ mắt đưa tới làm hắn choáng váng. “Không phải là bị thương ở mắt chứ?” Trong lòng Lạc Nhân dấy nên một nỗi sợ hãi cực độ. Hắn cố gắng nhìn xung quanh. Bóng đêm, chỉ toàn là bóng đêm. Hắn đưa bàn tay lên trước mặt, không thể thấy gì, chỉ toàn là một màu đen.

Hắn bắt đầu bước vào một giai đoạn mà người ta thường gọi là ‘hoảng sợ cực độ’. Không còn cảm giác được đây là trên dưới phải trái, chỉ có một màu đen đang vây lấy hắn. Bóng đen đáng sợ và thế giới cực kỳ im lặng. Hắn cảm thấy sự tồn tại của mình đang mất dần, bóng đêm đang nuốt lấy hắn.

Có một bàn tay nắm lấy tay hắn. Lạc Nhân sững người, nhận ra hắn không phải không phải hắn chỉ có một mình. Bàn tay hắn đang cầm mềm mại, nhỏ nhắn. “Nhất định đây là tay nữ nhân”. Những ngón tay thon dài chắc chắn là rất đẹp, tuy nhiên trên đó lại có vết chai do việc luyện kiếm quá nhiều. Trong đầu hắn hiện lên một cái tên.

- Tiểu Đào Hồng?

‘Tiểu Đào Hồng’ ngồi đối diện nhìn Lạc Nhân đầy nghi ngại. Khi nàng tìm thấy, hắn đang ngồi bần thần giữ đống đổ nát hoang tàn gạch đá. Nàng thì thấy vô cùng nhẹ nhõm. “Quả nhiên hắn vẫn không sao, năng lực kỳ dị của hắn có lẽ có thể chống lại được pháo nổ trong cự ly gần.” Nhưng dường như có chút không không đúng lắm. Trên người và quần áo hắn hầu như không suy suyển, nhưng trên má lại có hai dòng huyết lệ tuôn dài. Hắn đang nhìn chằm chẳm vào bàn tay đang giơ trước mặt mình, đôi mắt vô cùng hỗn loạn. Chưa bao giờ nàng thấy gương mặt khinh hãi của hắn như bây giờ. Nàng chỉ quen với một Lạc Nhân luôn cười cười khinh mạn. Nhìn thấy hắn như bây giờ, ‘Tiểu Đào Hồng thấy có chút đau lòng.

- Lạc Nhân, không sao chứ?

‘Tiểu Đào Hồng’ chạy tới, ngồi trước mặt hắn hỏi han. Nhưng thậm chí hắn còn không nhận ra nàng đang ở bên cạnh. Gương mặt hắn chỉ hiện lên một nỗi hoang mang, hoảng sợ cực độ. ‘Tiểu Đào Hồng’ vẫy vẫy bàn tay trước mặt hắn.

- Lạc Nhân, Lạc nhân. Có thể nhìn thấy ta không?

Nhưng Lạc Nhân chỉ im lặng không phản ứng. Hắn dường như đang chìm đắm vào một thế giới khủng khϊếp nào rồi vậy. ‘Tiểu Đào Hồng’ hoảng sợ nắm lấy bàn tay hắn, nàng muốn kéo hắn trở về thế giới thực này.

Mặt Lạc Nhân ngẩn ngơ, sau đó hắn phục hồi lại, mỉm cười một nụ cười dịu dàng với nàng.

- Tiểu Đào Hồng? – Hắn dịu dàng gọi ‘mật danh’ của nàng.

‘Tiểu Đào Hồng’ cảm thấy có lỗi, vì vào giờ phút này rồi mà nàng vẫn còn có thể đỏ mặt vì nụ cười của hắn. ‘Tiểu Đào Hồng’ dự định trả lời nhưng sực nhớ ra hình như ngoài việc bị thương ở mắt, hắn còn không thể nghe thấy gì. Nàng lật lòng bàn tay của hắn ngửa ra, viết vào đó mấy chữ “Thấy sao?” Mong rằng hắn có thể đọc được, nếu không thật hết cách.

Lạc Nhân như trút được gánh nặng, hắn thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.

- May rằng có nàng ở đây, ta thực sự không xong rồi. Hình như quả đạn pháo đó làm mắt ta bị thương, bây giờ không thể nhìn thấy gì hết. – Hắn phục hồi ngay cái kiểu vừa cười vừa nói, làm như thực sự cũng không phải chuyện lớn gì xảy ra vậy.

“Có thể chữa được không” ‘Tiểu Đào hồng’ viết thêm mấy chữ vào tay hắn. Nàng nhớ rằng hình như hắn có biết qua y lý, dường như hắn rất quen thuộc với các loại thuốc.

- Không biết rõ, phải chờ đến khi trở về nhờ Bảo Hân coi giúp mới được.

“Cũng không thể nghe gì à?”

- Đó là do bẩm sinh ta đã không nghe được gì? – Hắn cười buồn.

“Xin lỗi!” Nàng giật mình vì điều hắn thú nhận. Thì ra hắn bị điếc bẩm sinh. Nên trước giờ mấy lần nàng gọi, không phải là hắn làm lơ mà thực sự không thể nghe được. ‘Tiểu Đào Hồng’ cảm thấy có lỗi vì nhắc đến nỗi khổ của người khác. Vậy mà trước đây nàng còn trách móc hắn đủ điều. Đã không nghe được gì, bây giờ hắn còn bị thương ở mắt. Nàng cảm thấy trách nhiệm bảo vệ hắn, hiện giờ phải trông cậy hết vào mình.

- Vì chuyện gì? – Hắn ngây ngô hỏi.

Nàng không trả lời, chỉ viết thêm mấy chữ “Ta dẫn ngươi ra khỏi đây.”

^_^

‘Nói dễ làm khó’. Tuy hứa sẽ đưa Lạc Nhân rời khỏi mê cung, nhưng ‘Tiểu Đào Hồng càng lúc càng cảm thấy vô phương bất lực. Đường hầm quay trở về đã bị pháo nổ làm sập, nên nàng chỉ có thể dắt Lạc Nhân tiến về phía trước. Rất tiếc, nàng đâu thể giống như Lạc Nhân, có kinh nghiệm xông phá cơ quan mật thất. Sau một hồi rẽ trái, rẽ phải đi đến toát mồ hôi; chính ‘Tiểu Đào Hồng’ cũng không biết bản thân mình đã đi đến địa phương nào nữa. Lạc Nhân đã không thể nhìn thấy gì, đành phải giao phó hết cho nàng. Cảm nhận bàn tay mình cầm đang toát mồ hôi hột, mạch đập loạn xạ, hắn biết là không xong rồi. Nhưng bây giờ mà nói ra một câu “đi lạc”, thì chắc cả hai cùng hoảng loạn lên mất.

Hắn mỉm cười trấn an.

- Cứ bình tĩnh từ từ thôi.

Tuy không thể nhìn thấy, hay nghe thấy gì; nhưng hắn biết lời nói của mình đang có tác dụng. Mạch đập của nàng đang từ từ hoà hoãn lại. “Đúng vậy, muốn xông phá cơ quan phải thật từ từ, bình tĩnh thì mới có thể tính toán ra được”

Quả nhiên chỉ sau hai khúc quẹo nữa ‘Tiểu Đào Hồng’ đã có phát hiện. Nàng vui vẻ viết vào tay hắn, “Có ánh sáng phía trước”

^_^

‘Tiểu Đào Hồng’ vô cùng mừng rỡ khi nhìn thấy phía trước có ánh đuốc bập bùng. Cõ lẽ là gặp được mấy đồng đội người Miêu đã chia nhau ra lúc nãy chăng. Đang lúc tuyệt vọng tưởng rằng mình mãi mãi đi lạc trong mê cung rồi, thấy ánh đuốc chẳng khác nào chết đuối vớ được bè. Nàng nắm tay Lạc Nhân kéo chạy về phía ánh sáng.

Quả nhiên là có người, hơn nữa còn là rất nhiều người. ‘Tiểu Đào Hồng’ dắt Lạc Nhân chạy thẳng vào hang ổ của bốn trăm tên Dạ Điểu quân.

Hành lang nàng vừa chạy ra, hướng thẳng đến một khoảng sân tròn của trường đấu đổ nát. Xung quanh là những bức tường đá, tiếp nối trên đó bố trí thêm những bậc thang dùng để làm khán đài. ‘Tiểu Đào Hồng’ hoảng sợ nhìn đám Dạ Điểu quân đứng bao vây trên những bức tường cao ngất, tất cả vũ khí đều đã rút ra, hết thảy lăm lăm hướng về phía nàng.

Một giọng lạnh lùng cất lên.

- Cung tiễn thủ, bắn!

Tất cả các cung thủ nhắm hướng hai người mà bắn. Bằng vào võ công của nàng, tay không tấc sắt, tránh được vài mũi tên cũng đã vô cùng chật vật. Nàng hét lên.

- Mau dừng tay, ta là Lưu Quang Chi Mỹ. Là thập thất công chúa của Thần Châu.

Nghe thấy vậy mấy tên cung tiễn thủ cũng dừng tay lại, bọn họ chính là lực lượng quân đội tuyệt đối trung thành với hoàng gia. Thế nhưng, tên đã rời khỏi cung thì làm sao có thể thu hồi được. Một mũi tên oan nghiệt lao mạnh như xé gió, nhắm hướng Lạc Nhân mà lao tới. Hắn không thể thấy cũng không thể nghe gì, thì làm sao có thể tránh tên. Chi Mỹ hết cách, đành phải giơ tay ra cản mũi tên lại. Thế nhưng mũi tên uy lực xuyên thẳng qua tay nàng, xé gió lao về phía Lạc Nhân.

‘Nhất tiễn xuyên tâm’. Mũi tên cắm thẳng vào giữ l*иg ngực hắn. Lạc Nhân ôm ngực khuỵ xuống. Hắn cảm nhận được dòng máu ấm nóng đang trào ra từ l*иg ngực mình. Hắn đã bị thương ư? Hắn sắp chết sao?

Người ta nói trước khi chết, tất cả cuộc đời sẽ một lần nữa trải qua trước mắt. Kẻ sắp chết sẽ thấy lại người mà mình yêu thương nhất cuộc đời mình. Lạc Nhân mỉm cười khi nhìn thấy gương mặt tròn bầu bĩnh như búp bê sứ, mái tóc xoăn lọn được cột thành hai chùm. Nàng mặc một bộ áo màu đỏ rực như hoa hồng. Từng lời từng lời nàng nói với hắn, hắn đều ghi nhớ trong lòng.

Lạc Nhân dùng chút sức lực cuối cùng lấy một mảnh ngọc bội từ trong áo ra. Hắn đập mạnh xuống đất làm ngọc bội vỡ nát.

“Người còn thì ngọc còn, người mất thì ngọc tan.”:dongcung2: